Ngự Thú Nữ Vương

Chương 180

Mộc Nguyệt Tĩnh công khai khiêu khích, ân oán giữa nàng và hắn cũng nên chấm dứt.

Mộc Nguyệt Ly ngẩng đầu, hắn từ trước đến nay luôn tùy tiện gần đây lại thâm sâu như biển nước. Rốt cuộc đã tới lúc cùng nàng tính toán, hôm nay không phải nàng chết thì bản thân vong. Có lẽ đời trước bọn họ chính là đối địch thù sâu như biển, cho nên đời này cũng rối rắm như thế.

"Phụ hoàng, xin thứ cho con bất hiếu."

Mộc Nguyệt Ly hướng về Hoàng đế cúi người thật sâu, sau đó bỗng chốc xoay người. ánh mắt sắc bén hẹp dài nhìn tới những văn, võ bá quan trên đại điện, cũng nhìn lướt qua những hoàng tử khác:

"Các vị đại nhân, các hoàng huynh, hoàng đệ, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy. Hoàng thượng đã mê mẩn tâm trí, lại có thể không để ý đến cơ nghiệp tổ tông, tương lai giang sơn dân chúng cứ khăng khăng mà làm, bản thái tử thân là huyết mạch hoàng thất Quân Quốc. Sao có thể trơ mắt nhìn loại tình cảnh này, hành động hôm nay cho dù có gánh trên lưng danh tiếng bị người đời thóa mạ, cũng muốn ngăn cản hoàng thượng. Bây giờ ai tình nguyện cùng với bản thái tử thì đứng bên trái......"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một trận xôn xao ở phía sau, rốt cuộc có một nhóm người lựa chọn đứng về bên cạnh Mộc Nguyệt Ly.

Còn những người khác, một bộ phận lựa chọn đứng về bên Hoàng Đế. Một nhóm bộ phận khác thì đang mong ngóng chờ đợi, duy trì trung lập.

Hoàng Đế trông thấy nhóm đại thần đứng bên cạnh Mộc Nguyệt Ly, chân mày xoắn lại cùng một chỗ. Nhưng cũng không nổi giận, chỉ là đem gương mặt bọn họ ghi nhớ thật sâu, đối với những người này, kết quả đương nhiên chỉ có một.

Sau khi đợi những người đó lựa chọn lập trường, Mộc Nguyệt Ly vỗ tay một cái, lại một nhóm người xông vào.

Mộc Nguyệt Ly nhìn đám người lựa chọn cùng hắn đối nghịch, giương một tay lên, lạnh lùng nói:

"Trừ người bên cạnh bản thái tử, tất cả những người khác giết chết không cần nói."

"Vâng." Nhóm sát thủ do tự tay hắn dạy dỗ giương kiếm lên xông về phía những người khác xuống tay, rất nhanh, âm thanh kinh hoảng chạy trốn, giọng cầu xin tha thứ, còn có tiếng đao kiếm phản công chạm nhau vang lên.

Hoàng Đế nhìn tình hình bên dưới, cả người sắc mặt cũng xanh mét.

"Bệ hạ cẩn thận -"

Ngay lúc Hoàng đế không để ý, thì thấy vài người mặc áo đen đã thi triển khinh công bay đến hướng Mộc Khiêm Niên đâm qua. Thái giám vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng đế hộ giá.

Mộc Nguyệt Tĩnh lạnh lùng cười một tiếng, thân hình lướt đi, áo gấm tung bay, tư thế như tiên nữ. Giương một tay lên, lại dễ dàng đem vài tên mặc áo đen đánh ra thật xa, rầm rầm rơi xuống đất mà chết.

Mộc Nguyệt Tĩnh chỉ để lộ một chút chiêu thức ngược lại khiến tình cảnh nguy cấp trấn áp xuống, dù sao tất cả mọi người không phải hiểu biết giống Mộc Nguyệt Ly. Nữ tử trước mặt này có bao nhiêu dũng mãnh, rất nhiều người không biết nàng, chỉ cho rằng nàng có thể điều khiển thú, cũng không biết thì ra võ công của nàng cũng lợi hại như thế.

"Cuối cùng cũng ra tay."

Thấy Mộc Nguyệt Tĩnh ra tay, Mộc Nguyệt Ly cũng giương tay lên. Hắn biết nàng lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của nàng. Cho dù là hắn cũng không cách nào đối phó nàng, hơn nữa nếu nàng lấy tiêu gọi thú, vậy lại càng thêm vô cùng uy lực. Cho nên hắn sẽ không cho nàng có cơ hội đó. Hướng về người bên cạnh gật đầu một cái, lại một nhóm người mặc áo đen bay qua đâm về phía nàng.

"Tĩnh nhi, con phải cẩn thận."

Hoàng đế nhìn những người áo đen bắt đầu tấn công con gái, tâm cũng nhảy dựng lên. Một tay đẩy thái giám ra, cầm lên thanh kiếm ở trên đất lúc nãy người mặc áo đen rơi xuống trong tay. Vẻ mặt rét lạnh thấu xương, một kiếm bổ về phía một tên mặc áo đen trong đó. Sau khi người mặc áo đen ngã xuống đất, ánh mắt của ông dừng lại trên người Mộc Nguyệt Ly ở phía dưới, nhưng thấy hắn lại giương cung trên tay, mục tiêu đối diện đang giao chiến người mặc áo đen, Tĩnh nhi.

Hoàng Đế lại cảm thấy lửa giận xông thẳng vào tim, mặc dù con trai, con gái đều là cốt nhục của ông. Nhưng Mộc Nguyệt Ly bức vua thoái vị khiến ông thất vọng cực độ, hơn nữa giờ phút này hắn lại muốn làm hại tới con gái bảo bối của ông, càng không thể tha thứ được. Ngay tức khắc một tay nâng kiếm lên lập tức đánh tới về phía Mộc Nguyệt Ly.

Mộc Nguyệt Ly kéo căng mũi tên, nhắm ngay Mộc Nguyệt Tĩnh. Nhưng trước sau cũng không có buông tên, trong lòng dù sao vẫn còn sót lại một phần tình cảm. Chỉ là sau khi do dự trong chốc lát, hắn cắn răng một cái, buông tay. Tên lập tức bắn tới hướng về Mộc Nguyệt Tĩnh.

Nhưng mà tên hắn vừa bắn ra, kiếm Hoàng đế cũng đánh tới phía hắn, đó là nội lực của Hoàng đế dốc hết vào, khí lực này cũng không thể khinh thường. Nghe thấy tiếng gió kiếm đến gần, Mộc Nguyệt Ly nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh khỏi một kiếm nguy hiểm này. Phụ hoàng lại tự mình ra tay, trong lòng hắn càng thêm không cam lòng. Vì sao ông ấy lại nặng bên này nhẹ bên kia như thế, bản thân mới là con của ông hơn hai mươi năm. Mộc Nguyệt Tĩnh cũng chỉ là vừa tìm về, so với hắn có thể có bao nhiêu cảm tình?

Mộc Nguyệt Ly nghe kiếm từ bên tai thoáng hiện, rốt cuộc đâm vào chính là thân thể thủ hạ phía sau hắn. Hắn quay đầu nhìn một chút thủ hạ ngã xuống, lại quay đầu nhìn Mộc Nguyệt Tĩnh đã tránh được tên của hắn, ngược lại giơ tay một chưởng đánh bay vài tên mặc áo đen. Hắn nổi giận, đột nhiên chạy ra bên ngoài, trong lúc ánh mắt những người khác đang không hiểu, hạ lệnh đóng cửa điện.

Nhóm người mặc áo đen nhanh chóng kéo lên cửa điện, khiến mọi người đang ở trong điện khủng hoảng không thôi. Cả đám đều xông lên kéo cửa, lại kéo không ra, không đến một lát, chỉ thấy hàng loạt khói từ ngoài khe cửa bốc lên tiến vào bên trong.

"Khụ khụ, không xong, bọn họ muốn phóng hỏa."

"Cứu mạng, ta không muốn bị chết cháy trong này."

"......"

Thấy Mộc Nguyệt Ly muốn phóng hỏa, mọi người ở bên trong hoảng sợ luống cuống. Một đám người chạy loạn khắp nơi, có người trấn tĩnh mím môi, nhát gan sợ phiền phức bắt chước mọi người la hét ầm ĩ không ngừng.

Đối mặt với hình ảnh hỗn loạn như chợ bán thức ăn, Mộc Nguyệt Tĩnh chỉ cảm thấy buồn cười. Những người này thường ngày ăn bổng lộc của quan, thói quen đều sống an nhàn sung sướng, hơn nữa vô cùng ích kỷ. Bình thường nói gì Trung Quân Ái Quốc, vừa đến lúc mấu chốt lập tức hiện nguyên hình. Nhưng cũng may không phải tất cả đều như vậy, nàng nhìn một bộ phận cựu thần đứng ở trước mặt, giang hai cánh tay, đưa lưng về phía bọn họ nói:

"Công công, mau che chở an nguy cho hoàng thượng và công chúa."

Mộc Nguyệt Tĩnh nhếch môi, dựa vào lời nói của bọn họ. Nàng quyết định lát nữa sẽ bảo vệ bọn họ, còn những người khác, chết cũng chưa hết tội, vừa đúng lúc nhân cơ hội thanh lý môn hộ, tránh cho sau này xảy ra lắm vấn đề.

"Tĩnh nhi, con đi trước đi. Phụ hoàng ngăn cản ở phía sau." Hoàng đế nhìn con gái nói, ông sẽ không để mất nàng lần nữa.

"Phụ hoàng yên tâm, không có gì đâu." Mộc Nguyệt Tĩnh nhìn về phía ông khẽ cười, sau đó ra hiệu một cái, trong tay áo chợt bắn ra một vật, liên tiếp ba tiếng nổ, dù là ở bên ngoài cũng có thể nghe được. Không giống với ám hiệu ban nãy của Mộc Nguyệt Ly chính là khí thế của nàng mạnh hơn. Kết quả là, đám người của Hoàng đế đã biết, thì ra nàng cũng có chuẩn bị.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng chém giết mạnh mẽ hơn nữa. Sau một lúc, cửa đại điện lập tức bị nhiều người bên ngoài đạp ra, lửa cũng được người dập tắt. Mọi người chỉ thấy một nhóm người phong thần tuấn lãng xông vào.

"Tĩnh nhi -"

"Chủ nhân -"

"Các ngươi đã tới." Mộc Nguyệt Tĩnh mỉm cười, dáng điệu vẻ mặt như đã tính trước kỹ càng từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment