Ngự Thú Nữ Vương

Chương 50

Nam tử đeo mặt nạ khinh công không kém, một đường đuổi theo, cuối cùng chạy đến đỉnh núi.

Tay hắn nhanh chóng kèm chặt hai bên Lâm Sơ Hạ, đứng ở mép vực, cẩm bào màu bạc đón gió đêm bay bay, đôi mắt hẹp dài nhìn Âu Dương Tĩnh, đáy mắt tràn đầy vẻ quỷ dị.

Thấy hắn dừng lại, đám người Vân Tuyệt Trần tất nhiên cũng dừng lại, cùng giằng co với hắn.

"Buông Hạ nhi ra đi ——" Vân Tuyệt Trần đối diện với nam tử đeo mặt nạ nói: "Ngươi có ân oán với Vân gia thì cùng ta giải quyết, đừng làm hại người vô tội."

"Người vô tội?" Nam tử đeo mặt nạ làm như nghe thấy chuyện buồn cười, con ngươi hẹp dài liếc Lâm Sơ Hạ: "Nàng ta là thê tử tương lai của Vân Tuyệt Trần ngươi, thế nào lại thành người vô tội."

"Ngươi ——" Vân Tuyệt Trần giận dữ: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông nàng ấy ra?" hắn không thể liên lụy Hạ nhi, không thể làm chuyện có lỗi với Lâm bá bá.

"Muốn ta buông nàng ta ra đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi từ trên dốc núi này nhảy xuống." Nam tử đeo mặt nạ nói với Vân Tuyệt Trần.

Lâm Sơ Hạ vừa nghe, đầu óc lập tức choáng váng. Ý muốn gào thét, nhưng vì bị điểm huyệt nên tất cả âm thanh đều ngậm trong miệng.

Vân Tuyệt Trần cũng giật mình, hắn nhìn Lâm Sơ Hạ lắc đầu, lại nhìn nam tử đeo mặt nạ:

"Rốt cuộc ngươi là ai? Có ân oán gì với Vân gia chúng ta?"

"Ngươi rốt cuộc nhảy hay không nhảy?" Nam tử đeo mặt nạ không trả lời hắn, ngược lại giả vờ đem Lâm Sơ Hạ đẩy về phía vách đá tăm tối: "Nếu ngươi không nhảy, ta sẽ đẩy nàng ta xuống."

"Đừng ——" Vân Tuyệt Trần kinh hãi hô to.

"Vân công tử, ngươi nhảy đi." Âu Dương Tĩnh đứng một bên nói, vẻ mặt ẩn ẩn ý cười. Dường như nơi Vân Tuyệt Trần nhảy xuống không phải là vách núi cao vạn trượng, mà chỉ là dốc nhỏ cao chưa đến một mét.

Đừng, đừng nha.

Lâm Sơ Hạ nghe thấy, lắc đầu thêm lợi hại. Sao sư phụ lại muốn cho Trần đại ca nhảy xuống?

Vân Tuyệt Trần mới đầu cũng sửng sốt, có điều nhìn vẻ mặt Âu Dương Tĩnh, hắn đột nhiên gật đầu, sau đó nói với nam tử đeo mặt nạ:

"Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa." Dứt lời, hắn trực tiếp nhảy xuống vách núi.

Lâm Sơ Hạ vừa thấy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Ha ha ha......" Nam tử đeo mặt nạ cất tiếng cười to, cười vì đã được thống khoái như nguyện: "Chết rồi, cuối cùng đã chết rồi. Giờ chỉ còn lại hai lão già."

Thừa dịp nam tử đeo mặt nạ cười điên cuồng, Âu Dương Tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay với Bạch Hổ.

Vân Khinh Cuồng đảo đôi mắt trợn trắng, lại muốn cưỡng bức lao động của hắn. Có điều vẫn uyển chuyển lắc lư, bóng dáng lập tức biến mất.

"Bây giờ hắn đã nhảy rồi, ngươi có phải cũng nên thả Sơ Hạ ra rồi không. Dù sao thì nàng ấy vẫn chưa cùng Vân Tuyệt Trần bái đường, không thể tính là người của Vân gia." Âu Dương Tĩnh nói với nam tử đeo mặt nạ.

Nam tử đeo mặt nạ nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng đem Lâm Sơ Hạ ném lại.

Âu Dương An đưa tay lên, tiếp được Lâm Sơ Hạ đã ngất đi.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Đối với Vân gia có cừu hận lớn vậy sao?" Âu Dương Tĩnh chuyển động đôi con ngươi đen láy, vẻ mặt như đứa nhỏ tò mò nhìn nam tử đeo mặt nạ.

Nam tử đeo mặt nạ dường như cho rằng đã báo được thù rồi, tay giơ lên tháo mặt nạ xuống.

Anh em Âu Dương Tĩnh nhìn lên, có chút kinh ngạc há to miệng. Dáng vẻ người này làm sao lại có vài phần tương tự Vân Tuyệt Trần?

"Ngươi không phải là huynh đệ của Vân Tuyệt Trần chứ?"

"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh bắt đầu đoán, nào ngờ nam tử kia oán hận đáp: "Hai mươi ba năm trước, Vân lão tặc bị thương được mẫu thân ta cứu giúp. Hai người lâu ngày sinh tình, sinh ra ta. Sau đó không lâu, Vân lão tặc nói muốn về nhà chuẩn bị cưới mẫu thân ta, mẫu thân ta mong ngóng ngày đêm. Nào ngờ một lần đi là qua mất một năm. Hơn một năm sau, mẫu thân ta mới biết được Vân lão tặc trong nhà đã có thê tử từ lâu. Căn bản hoàn toàn quên mất bà, mẫu thân ta u buồn đổ bệnh, đến năm ta bảy tuổi thì qua đời. Còn Vân lão tặc một nhà hưởng thụ êm ấm hạnh phúc, trong khi ta mất đi người thân duy nhất...... Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao?"

"Thì ra huynh là Hạo Trần đại ca."
Bình Luận (0)
Comment