Cứ dừng rồi tiếp tục, qua vài canh giờ, Nghệ Nhàn mới tinh lọc hết bảy tám phần năng lượng hắc ám trên người Trình Bang sư huynh, Xà Lân Hoa trước đó tự gắn thân mình lại từng khúc ngắn hiện tại cũng đã tự dài ra. Dưới cái nhìn của mấy người Nghệ Nhàn, sau đó liền quang minh chính đại chui vào tay áo Trình Bang liên kết cùng chủ thể.
Dưới sự chăm sóc từ quang linh của Nghệ Nhàn, nó thậm chí còn nghịch ngợm con mình, làm hành động chật vật thở dài, hướng mọi người chào hỏi.
Lam Đồng cùng Ngân Bảo đại nhân với thứ này cũng coi như quen thuộc, đối với huyễn thú khai linh trí cũng hiểu chút chút, thấy Xà Lân Hoa nhân tính hóa nhảy múa cũng khiến mọi người có chút kinh ngạc, "nó đang làm gì vậy?"
Ngón tay Nghệ Nhàn bị nó quấn hai cái, dở khóc sở cười, "ngươi đừng nhảy nhót nữa, mau làm sư huynh tỉnh lại đi, đừng để vui quá hóa buồn."
Xà Lân Hoa chỉ là một đoạn dây leo nhỏ bé, bị người bẻ gãy liền chết. Nghệ Nhàn cũng không dám tin sinh mệnh của nó lại ngoan cường như vậy, đúng là khi nàng đến cứu viện mới phát hiện. Nếu đến trễ một chút, chậm vài bước nữa thôi, Xà Lân Hoa chỉ sợ chịu không nổi được nữa.Xà Lân Hoa không quấn lấy nàng nữa, mà đi quấn tiểu mã. Cũng may tiểu mã biết nặng nhẹ, bị Xà Lân Hoa quấy rầy, vẫn phóng quang linh chăm sóc nó.
Mọi người ngồi vây quanh một quả cầu phát sáng, Niệm Vân Âm đánh giá Trình Bang, "muốn tiêu diệt được vị sư huynh này, thì cần bao nhiêu ám linh sinh vật xuất động?"
Phù Man, "đại tiểu thư, nếu giống chúng ta bị bao vây xung quanh, thì khó có thể trốn thoát."
Nghệ Nhàn từ từ nhắm hai mắt lại khôi phục một chút, tỉnh lại thì thấy Niệm Vân Âm cùng Phù Man đang ngồi đó, chỉ có Lam Đồng cầm Hộ Thiên Thuẫn đi tới đi lui thủ hộ các nàng, ánh mắt cảnh giác, một khắc cũng không dám thả lỏng. Trước lúc nàng thăng cấp, cũng là Lam Đồng ở bên cạnh tận tâm trông chừng, đại sỏa tử này làm việc khiến người ta vô cùng yên tâm, "có tiểu mã ở đây, ám linh không dám xông đến. Nào, nghỉ ngơi chút đi."
Lam Đồng nhìn nàng, "vết thương trên người ngươi lành rồi chứ?"
Nghệ Nhàn trước đó bị lôi đánh ngũ tạng nóng như thiêu, toàn thân đau nhức, vốn định chờ linh vũ hạ xuống đế khôi phục thương thế, nào ngờ chỗ quỷ này chỉ mưa ban đêm, ban ngày thì trời trong quang đãng, thăng cấp đến cả linh vũ cũng không cho, "đan dược Tiểu Nhã dùng rất tốt, không cần lo lắng cho ta."
Lam Đồng tiến lên ngửi một cái, chịu ảnh hưởng của bản thể, mỗi lần nàng cũng không quá gần kề Nghệ Nhàn, hộ hấp nóng rực phun lên cổ Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn chịu không nổi đại sỏa tử này đột nhiên thân thiết, vội dùng tay đẩy mặt đối phương ra, "đừng làm rộn, có nhiều người nhìn a."
Lam Đồng liếc Niệm Vân Âm cùng Phù Man bên cạnh, "các nàng đang tu luyện."
Nghệ Nhàn, "không được."
Vẻ mặt Lam Đồng ghét bỏ nhìn hai người dư thừa, bao gồm người kia nửa sống nửa chết trên mặt đất đến giờ còn chưa tỉnh," ra khỏi bí cảnh là được a."
Nghệ Nhàn bị nàng nói một câu đột ngột như vậy liền sững sờ, sau đó thì mới phản ứng được, "vậy cũng không được." sợ đại sỏa tử này nói chuyện kinh người, nàng vội dời lực chú ý đi, "ta thấy cái rìu kia hình như to ra, cho ta xem đi."
Vừa nhắc đến khí nhận, lực chú ý của Lam Đồng đúng là bị kéo đi hơn phân nửa, "ta nhỏ máu rồi, phát hiện giống Hộ Thiên Thuẫn, hơn nữa trên mặt này còn có hai chữ, ngươi xem."
Bề mặt khắc hai chữ "Khai Thiên" nhìn qua dường như xuất thân giống như cùng một người với Hộ Thiên Thuẫn.
Nghệ Nhàn nghi hoặc, "trước đó hình như không có chữ viết."
Lam Đồng sờ sờ yêu thích không buông tay, "bị lôi đánh, bong ra một lớp rỉ, không dễ bị phát hiện. May mắn trước đó chúng ta đem nó đi, ta không biết thần thú đại nhân ở trong bí cảnh này lại có hai món."
Nghệ Nhàn thiêu mi, "vì sao thần thú đại nhân của thú nhân tộc các ngươi lại để binh khí ở đây?"
Lam Đồng chỉ nghe qua lời đồn này, đến tột cùng thế nào thì chưa từng hỏi, "nghe đồn thần thú có định thời gian tỷ đấu với một nhân tộc, sau khi về thì mất đi vũ khí trên tay, hơn nữa còn bị trọng thương, không lâu sau thì chết."
Nghệ Nhàn chớp mắt, "khí giới trong bí cảnh, thần thú đại nhân các ngươi nói là tỷ đấu với nhân tộc, vô tình tiến vào trong bí cảnh."
Nếu dựa theo suy tính của trăm năm trước, thần thú đại nhân sợ là đã đến bí cảnh trước mấy người này rồi, vậy sẽ không thể có huyễn thú nhân cấp hay người nào đả thương được thần thú đại nhân khi đó.
"Khụ khụ --"
Một tiếng ho này nháy mắt kéo tâm tư Nghệ Nhàn quay về, Trình Bang ho khan một tiếng, phun ra vài ngụm máu, trong máu còn dính đầy sương đen, tràn ra từ mũi miệng của hắn.
Nghệ Nhàn vội ngưng tụ quang linh tinh lọc cho hắn, chợt nghe tiếng Trình Bang sư huynh hừ hừ phát ra từ cuống họng, "sư huynh ráng chịu một chút, qua giai đoạn này thì sẽ ổn thôi."
Trình Bang nắm chặt tay Nghệ Nhàn, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, miệng đóng đóng mở mở. Dường như thanh quản hắn còn bị chặn lại, làm sao cũng không nói được.
Nghệ Nhàn trấn an nói, "sư huynh đừng vội."
Những người còn lại đang tu luyện vì động tĩnh này cũng tỉnh lại, Niệm Vân Âm nhìn thấy tâm tình Trình Bang kích động, miệng đóng mở nhiều lần, "Trình Bang sư huynh có phải muốn nói cho ta biết điều gì?"
Trình Bang liên tiếp gật đầu.
Niệm Vân Âm, "Nghệ Nhàn, khi nào hắn có thể nói được?"
Nghệ Nhàn cũng kỳ quái, nàng thậm chí đã kiểm tra đầu lưỡi của đối phương rồi, bên dưới cũng ổn rồi a, "chắc là không cẩn thận bị năng lượng hắc ám ăn mòn dây thanh quản, ảnh hưởng đến giọng nói."
Lam Đồng hồ nghi nhìn chằm chằm các nàng, "vì sao không viết ra?"
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, lúc này Trình Bang mới cầm bút viết hai chữ.
"Văn Ca?"
"Sư huynh muốn nói cho chúng ta biết, người hại ngươi là Văn Ca sư huynh sao?"
Sau đó Trình Bang lại viết xuống ba chữ ám linh sư.
Niệm Vân Âm nhìn Nghệ Nhàn không chút kinh ngạc, "Văn Ca là người Vân Miểu Phong các ngươi, xảy ra chuyện gì vậy, không lẽ ngươi đã sớm biết?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, "ta nhớ đến trận tỷ đấu trước kia với Văn Ca sư huynh, hiện tại cũng hiểu được vì sao rồi. Trước đó hắn còn gạt ta nói đại sư tỷ bị vây ở trong phiến lôi vực..."
Đương nhiên, khi đó Nghệ Nhàn còn gặp phải nguy hiểm thăng cấp, biết đại sư tỷ gặp nguy, tâm tình bất ổn, nhất thời cũng không hỏi Văn Ca cho rõ ràng, xém chút thì quên luôn hắn.
Sau đó Trình Bang lại viết câu tiếp theo, khẩn trương nhìn các nàng.
Phù Man, "Văn Ca muốn cầm chìa khóa rời khỏi bí cảnh này? đại tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây?"
Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm nhìn nhau, "chìa khóa có hai cái chỉ là suy đoán, cho dù thế nào, chúng ta cũng phải ngăn bọn hắn lại. Ngân Bảo đại nhân, đi thôi, tìm Miên Hoa Đường."
Niệm Vân Âm bị gãy chân, Trình Bang cũng bị thương nặng, có hai người bị thương nặng. Nghệ Nhàn nhất thời cũng không biết nên giúp hai người thế nào, đang lo lắng ở đây, lại lo thêm đám ám linh sinh vật.
Niệm Vân Âm, "Phù Man khôi phục cũng được ba phần rồi, để nàng cõng ta là được."
Trình Bang nhìn thoáng qua Lam Đồng cao như cây cột, run run viết xuống hàng chữ -- tự ta đi!
Hắn chặt vật đứng dậy, thân thể lảo đảo suýt chút ngã xuống.
Vẻ mặt Lam Đồng ghét bỏ trừng hắn, khiến Xà Lân Hoa sợ hãi vội chui vào tay áo của hắn, Nghệ Nhàn đang chần chờ không biết có nên tiến đến tự mình cõng hay không thì Lam Đồng dường như nhìn thấy được suy nghĩ của nàng, không nói hai lời xách Trình Bang quăng lên lưng.
Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng vang lớn, không đành lòng quay lại mà nhìn thẳng đi chỗ khác, "Ngân Bảo đại nhân, mau đi."
Trình Bang bị va chạm mạnh, suýt chút thì thổ huyết, cố nén ho khan vài tiếng. Đoàn người vội vàng đuổi theo hướng Văn Ca bỏ chạy, trong lúc đó Niệm Vân Âm nhịn không được hỏi, "vì sao bọn họ muốn bắt đại sư tỷ và Miên Hoa Đường, không phải là tự tìm phiền toái sao?"
Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không biết vì sao bọn họ lại làm việc thừa thải như vậy, với sức chiến đấu của đại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường, người bình thường còn không dám đến gần, trừ phi là thủ tháp thú tầng tháp này xuất hiện, "có chìa khóa, có phải là có cửa thì mới có thể rời đi?"
Niệm Vân Âm cười nói, "hay là chính bọn họ cũng không biết?"
Mọi người theo chân Ngân Bảo đại nhân lượn trái vài bước lượn phải vài bước, nếu không có người dẫn đường sợ là sớm lạc ở đây. Ngân Bảo đại nhân đào động dưới đất, sau đó lại dùng tơ nhiên đung đưa trên đầu các nàng, tựa như như thằn lăn đi trên tường, "chỗ này khí vị rất dày."
Nghệ Nhàn há hốc miệng, "làm sao đi lên trên được?"
Lam Đồng thả Trình Bang xuống, hai tay bám vách núi leo lên, không quá lâu liền tiến đến chỗ Ngân Bảo đại nhân đứng, giật giật mũi ngửi, "có ba khí vị, bọn họ đang ở chung một chỗ."
Niệm Vân Âm, "chúng ta từ chiếc thuyền kia đi xuống, đi lên hình như cũng không sai."
Nghệ Nhàn, "các ngươi mau xuống đi, ta nghĩ cách đánh vỡ chỗ này."
******Sắc mặt Tử Hàn lạnh lùng nhìn năm sáu người trước mặt, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm một người cao nhất trong đó, "ngươi cho rằng ngươi che mặt, ta không biết ngươi là ai sao?"
Văn Ca bất đắc dĩ tháo mặt nạ xuống, "đại sư tỷ, ta biết không thể lừa được mắt của ngươi, ngươi làm sao biết được là ta?"
Tử Hàn vẻ mặt tức giận, "Văn Ca, thân là đệ tử Vân Miểu Phong, ngươi lừa trên gạt dưới tàn hại đồng môn, ta phải thay sư phụ phế ngươi, trục xuất người khỏi Vân Miểu Phong."
Văn Ca ngại ngùng nói, "đại sư tỷ, hiện tại ngươi còn chưa thấy rõ tình thế của mình sao? nể tình ngươi chiếu cố ta nhiều năm, nếu ngươi theo chúng ta, ta sẽ cho ngươi cùng rời khỏi bí cảnh này, nếu không ngươi sẽ giống như những người khác ở đây mà chờ chết đi."
Tử Hàn vô cùng tức giận, "ta phải phế ngươi trước."
Đột nhiên, băng bao trùm dưới chân bọn họ, mọi người vừa thấy liền tản ra, tạo thành một cái chân vạc. Tử Hàn không để ý đến những người khác, mục tiêu chính xác, băng trùy nổi lên, đuổi sát Văn Ca.
Văn Ca vốn không phải đối thủ của Tử Hàn, ôm đầu chạy toán loạn, trở tay liền phóng sương đen đánh về phía Tử Hàn, "đại sư tỷ, cần gì phải dồn ép không tha?"
Tử Hàn vừa thấy sương đen suýt chút nổi điên, "hôm nay ta phải đánh chết kẻ tai họa nhà ngươi."
Miên Hoa Đường nhìn thấy đám sương đen như keo bám không tha, liền phun lôi liên tiếp, không ngờ nàng tùy ý phun một ngụm liền dẫn theo ngân quang nhao nhao phóng về phía này đánh xuống.
Tử Hàn vừa thấy, con ngươi co lại, liền đem tiểu béo ú Miên Hoa Đường ném lên cao, "Miên Hoa Ngoan, trước thay bổn sư tỷ đỡ một chút."