Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 177

Nghệ Nhàn do dự một hồi, lãnh đạm bắt chuyện với 5 người tránh mưa trong động kia, nhìn 5 người thay các nàng kéo dài thời gian.... 5 người tinh thần bất an, do dự, nhìn quái vật ngoài cửa động tựa như muốn cắn xé người.

Nghệ Nhàn cũng không để ý đến bọn họ, dẫn đầu tới xử lý vết thương cho Yến Sương. Đại Gà Con bị mưa phun lạnh run, lông chim ướt nhẹp dính trên người, bị Nghệ Nhàn đẩy mạnh như vậy, lại có cảm giác da thịt đau đớn lần nữa, nàng nhỏ tiếng kháng nghị, sau đó liền cảm giác được lực đạo trên tay Nghệ Nhàn cũng nhẹ dần.

"Dùng hỏa linh hong khô bản thân, nếu không.... không thể thoa thuốc lên vết thương."

"Pi!"

Lời đề nghị này đối với một con đại điểu như Yến Sương, quả thực muốn nàng thêm chút lửa cũng thực gian nan. Phun lửa nàng còn phải thử cả chục lần, cái này hong khô... rốt cuộc làm thế nào mới có thể hong khô chính mình?

Nghệ Nhàn nhét một viên bổ khí đan cho nàng, tiện đường truyền thụ cho nàng cách không chế linh lực trong cơ thể làm bốc hơi lớp nước mưa kia, sau đó lại thấy chim ngốc Yến Sương lại ngây người sững sờ nhìn nàng, "nhìn ta cũng vô dụng, ta chỉ biết đem ngươi đi nướng, muốn thử một chút không?"

Một đạo lôi hạ xuống, Yến Sương nhất định sẽ thành một con gà nướng, hơn nữa là còn vị nướng nguyên chất.

Yến Sương nghĩ đến hành ảnh đáng sợ kia, liền lắc đầu lia lịa, thấy vậy Nghệ Nhàn còn cố ý hù nàng một chút, tỷ như vết thương không sạch sẽ bị nhiễm trung, nếu cứ ướt như vậy thì sau này có chỉ có thể cắt bỏ.

Yến Sương, "!!!"

Có Nghệ Nhàn đe dọa, Yến Sương liền im lặng, cố gắng cảm ứng hỏa linh trong người mình. Vì vậy 5 người kia rất nhanh nhìn thấy một Đại Gà Con bị lửa đốt mông, nhúm lửa nhỏ tựa như mất không chế, một hồi đốt trụi một bên cánh của nàng, một hồi lại đốt trụi cái đầu chim của nàng...

5 người vậy xem, "..."

Đầu năm nay, đến cả huyễn thú cũng liều mạng tu luyện như vậy a, cái này cũng thực là bội phục đi!

Nghệ Nhàn vẫn chưa thể lấy lại được sức, thân thể cùng gân cốt như nhũn ra, dạy Yến Sương xong thì dựa vào Lam Đồng ngồi một lúc, thấy đại sư tỷ ngồi đối diện nhìn hỏa quang thần sắc mờ mịt, cũng biết hơn phân nửa đang cò tức giận, không dám đi trêu chọc, đại sư tỷ tức giận hậu quả rất là nghiêm trọng.

Nàng nhìn hỏa quang chập chờn, lâm vào trầm tư ngắn ngủi.

Các nàng vẫn mơ màng như cũ, nhưng đối với bên ngoài xảy ra chuyện gì vẫn biết rõ. Nhất là khi năm người kia đến gần, Nghệ Nhàn nhanh chóng triệu hoán Bất Tử Điệp, nếu không phải 5 người kia không quá xấu xa, thì sợ là sẽ có 5 cái thi nướng.

Từ lúc có thêm đại sư tỷ, lòng cảnh giác của Nghệ Nhàn cũng hạ xuống, cộng thêm mấy ngày nay không hoạt động tâm tình buồn bực, nhất thời sơ hở cũng suýt tôi mạng mọi người.

Nghệ Nhàn không nhịn được nghĩ, bắt đầu từ khi nào, nàng đối với đại sư tỷ ỷ lại cùng tín nhiệm đạt đến mức cao như vậy?

Các nàng từ khi nào gặp phải?

Lam Đồng thấy sắc mặt nàng khó coi, đưa đến một quả đỏ, "trước ăn chút gì đi."

Hàn Hương Mạch lúc này lại đột nhiên nói, "5 người bên ngoài kia, hình như nhìn thấy bộ dạng của ta, có cần gϊếŧ bọn họ hay không?"

5 người kia thật vất vả đè xuống sự sợ hãi và kiêng kỵ với Tử Hàn, lấy hết dũng khí chuẩn bị xin vào động tránh mưa, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, vừa đến cửa động liền nghe thấy Hàn Hương Mạch nói như vậy, 5 người đều ngẩn ra, sau đó liền ăn y tựa như chim sợ cành cong liền xoay người bỏ chạy...

Yến Sương nghiêng đầu, không hiểu pi một tiếng.

Bên trong động những người còn lại không lên tiếng, Nghệ Nhàn lại gặm quả đỏ răng rắc, bộ dạng nàng ăn quả như chuột nhỏ khiến ba tiểu quỷ Miên Hoa Đường bò đến, cũng muốn nếm hai cái. Lam Đồng nhìn thấy, móc ra hai quả tím, một quả cẩn thận đưa cho Miên Hoa Đường, một quả cẩn thận đưa cho Tiểu Lam.

Tiểu gia hỏa ủ rũ, tựa như chưa tỉnh ngủ, nàng cầm quả tím nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, "Đường Đường hư."

Miên Hoa Đường vừa ăn vừa chậc lưỡi, "Tiểu Lam, ăn."

Hai mắt Tiểu Lam phát sáng, "Đường Đường, ăn."

Hai tiểu gia hỏa tựa như từ cãi nhau thành giao hảo, không phân biệt ta ngươi ngồi chung một chỗ, ngươi ăn một tiếng ta ăn một miếng, còn nhìn nhau một cái.

Tử Hàn liếc nhìn hai tiểu gia hỏa kia, cũng không tiếc lời khen, "nàng cảm ứng thật nhạy cảm, có thể nhận ra chân chính ai là Miên Hoa Đường."

Nghệ Nhàn cũng tán thành, nghĩ lúc Miên Hoa Đường vừa thay đổi, thái đội Tiểu Lam đối với Miên Hoa Đường biến hóa rất rõ ràng, "nàng luôn cùng Miên Hoa Đường một chỗ, nên có thể cảm nhận được sự khác biệt từ Miên Hoa Đường."

Huống chi, hồn huyễn thú khát máu khi chiếm lấy Miên Hoa Đường lại không hề lên tiếng.

Miên Hoa Đường cũng bình thường được một đêm, gần đến sáng hôm sau liền quậy phá, không biết nàng làm sao leo lên lưng Hàn Hương Mạch được, một tay túm cổ nàng, rồi hướng về cái cổ trắng nõn cắn một ngụm, xé một miếng thịt chuẩn bị nuốt, mùi máu nhanh chóng ngập tràn trong động, nếu không phải có Lam Đồng nhanh tay, sợ là Hàn Hương Mạch cũng không sống được.

"Đừng để nàng ăn thịt người!"

Lam Đồng vừa nghe, liền như giành ăn với nhau, cho nên Miên Hoa Đường liền giận dữ, tựa như con khỉ, đối với nàng trái cào phải cắn, lúc chạy còn trơn trượt như cá chạch. Nhất thời trong không gian nhỏ như cái động liền bị Miên Hoa Đường phá nát. Nghệ Nhàn vừa vung Đả Thần Tiên lên, Tử Hàn đại sư tỷ nhanh hơn một bước xách Miên Hoa Đường lên, không biết dùng cách gì, khẽ vuốt hai cái, Miên Hoa Đường quậy phá liền ngoan ngoãn nằm trong ngực đại sư tỷ mà ngủ.

"Sao rồi, có bị thương không?"

"Không có việc gì."

Lam Đồng da dày, bị Miên Hoa Đường cào vài đường, cũng không bị thương nặng như là Hàn Hương Mạch, toàn thân Hàn Hương Mạch đều là máu, trên cổ còn bị cắn một cái, liền mang sẹo Miên Hoa Đường để lại, làn da trắng nõn bị tím xanh, nhìn qua giống như người bị ngược thân.... Nghệ Nhàn lền cầm máu băng bó cho nàng, sau khi làm xong, mùi cũng bay ra khỏi cửa động.

Tử Hàn, "thu dọn một chút, lập tức ly khai."

Bên ngoài trời cũng đã sáng, qua một đêm lông trên người Yến Sương cũng đã mềm mại trở lại, không biết do gió thổi khô hay là....

Nàng nịnh hót đến bên cạnh Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn cũng xử lý vết thương cho Yến Sương. Để phòng ngửa vạn nhất cũng đem thảo dược che mùi máu cho Hàn Hương Mạch, "mùi máu sẽ dẫn huyễn thú Thiên Lan Sơn chạy đến, ngươi đem thứ này để người, tạm thời nhịn một chút."

Hàn Hương Mạch là người thích mùi thơm, bước đi cũng để lại hương thơm nhàn nhạt, để nàng thoa mùi thúi khắp người, đúng là một loại dằn vặt, đồng thời bị hành hạ còn có Lam Đồng, bị cái mùi thối lan khắp trời tựa như bị chọc phải hắt xì nhiều cái.

Tử Hàn ghét bỏ cách xa đám người Nghệ Nhàn 1 mét, "lại là vị bằng hữu không đứng đắn cho ngươi?"

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, Tiểu Nhã sắp thành Luyện Đan Sư Ngũ Phẩm rồi."

Nói đến thì không có ngoa, kỳ thực thiên phú luyện đan chế dược của Đoan Mộc Nhã đúng là không ai bằng, cho dù là bằng hữu hay thân nhân, Nghệ Nhàn cảm thấy tương lai thành tựu của Đoan Mộc Nhã khẳng định là không có giới hạn, rất đáng để gìn giữ.

Tử Hàn không ưa hừ một tiếng, vẫn như cũ chọn cách xa các nàng 1 mét.

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ che mũi lại, vừa đi vừa phân thần kiểm tra cầu thịt trong bụng mình, cầu thịt mềm mại trơn trơn, không chỉ như vậy mà còn so với trước kia lớn hơn một chút. Trái lại tiểu kim châu ở đan điền, vẫn không ngừng hấp thụ linh lực còn nhường lại linh lực, ngược lại tựa như đang trao đổi mua bán.

Nàng dò xét định dùng linh lực đánh thử, quang linh không được, lôi linh lại không ngừng bị hấp thụ, dù nàng vẫn muốn công kích nó, cầu thịt kia vẫn hút lấy không ngừng, thậm chí còn truyền đến tâm tình vui vẻ với nàng.

Nghệ Nhàn kinh ngạc, đồ chơi này lại có ý thức. Nàng quan sát một hồi, liền dự định sẽ quan sát tiếp một đoạn thời gian, nếu, nếu... nhất thời nàng cũng không biết nên nói về sau sẽ như thế nào, tâm tình hết sức phức tạp.

Trong bụng lại có thêm một cầu thịt...

Cầu thịt này...

Nghệ Nhàn dường như nghĩ đến gì đó, bất thình lình liếc nhìn Lam Đồng, kết quả phát hiện đối phương cũng đang lén quan sát nàng, bị Nghệ Nhàn phát hiện liền càng quang minh chính đại hơn, "đói bụng?"

Nàng trong lòng Lam Đồng thực sự thành thùng cơm rồi a.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Nghệ Nhàn liền nhớ đến hôm qua ăn vừa no bụng một chút, không đủ, nhất định là không đủ. Trong lòng rõ ràng chính là chuyện này, nhưng lời thốt ra lại là ý khác.

Lam Đồng, "ta đi săn."

Nghệ Nhàn bắt nàng lại, "đi đâu săn, hôm qua tóc ngươi đã bị đốt quăn hết rồi."

Lam Đồng, "mọi người đều muốn ăn."

Nghe nói như vậy Tử Hàn đại sư tỷ liếc nhìn các nàng thật sâu, có lẽ nhớ đến mỹ vị gì đó, còn liếm khóe miệng một cái. Ý tứ ám chỉ hàm xúc mười phần, Nghệ Nhàn hoàn toàn không còn gì để nói.

Hàn Hương Mạch chen miệng nói, "nếu không phải thoa thao dược này, chúng ta có thể sẽ hấp dẫn --"

Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, "đùa cái gì vậy, dùng máu hấp dẫn lỡ như không phải một con huyễn thú, mà là một đám, ngươi làm được gì?"

Ở nơi rừng sâu núi thẳm này, sợ nhất không phải một con huyễn thú cao cấp, mà là gặp phải một đám huyễn thú có linh trí, đến lúc đó mọi người bị bao vây, hẳn là sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.

Hàn Hương Mạch liền áy náy nói, "xin lỗi, ta không biết."

Nghệ Nhàn thấy nàng đem mặt dấu dưới vành nón, cũng lười tính toán, chỉ lôi Lam Đồng đi nói qua loa, "tạm thời không đói bụng, trước đi tìm Bích Anh, nếu như gặp phải huyễn thú nhiều thịt, liền bắt ăn."

Cái giọng hào phóng này khiến Lam Đồng bật cười, khóe mắt nàng hơi cong liền đưa tay vén một bên tóc ra sau tai Nghệ Nhàn, "được, mọi thứ đều nghe theo ngươi."

Có thảo dược che đậy hơi thở của Đoan Mộc Nhã, dọc đường đi ngoại trừ Đại Gà Con đô đô thịt lắc lư trước mắt Nghệ Nhàn ra, thì cũng không tìm được con nào nhiều thịt hơn, ngay cả lớn bằng bàn tay còn sống cũng không thấy.

Tử Hàn kỳ quái nhìn nàng một cái nói, "đói đến như vậy?"

Nghệ Nhàn bị nói đến đỏ mặt, nhớ đến nàng là một cô nương lớn như vậy, đời trước cũng không vì thỏa mãn ham muốn ăn uống mà khom lưng, hiện tại mỗi ngày trong đầu ngoại chuyện quan trọng đi tìm Bích Anh ra thì là tìm đồ ăn...

Nghệ Nhàn cảm thấy khuôn mặt đều mất hết, mà còn níu ngôn từ chính nghĩa nói, "đại sư tỷ, trước đó không phải ngươi cũng ăn rất vui vẻ sao."

Nhiệt độ xung quanh vèo một cái liền giảm xuống, lạnh lẽo.

Nghệ Nhàn thậm chí cũng nghe thấy âm thanh băng nứt, liền đổi giọng, "ha ha ha, đương nhiên chủ yếu là ta còn muốn ăn, gần đây ta hay dễ đói, thứ lỗi, thứ lỗi."

Đúng lúc này, một con gà ngũ sắc không mắt từ trên trời bay xuống, phạch phạch phạch rơi vào bụi cỏ cách các nàng 3 mét. Nhìn ngoại hình con gà, so ra cùng loài với Yến Sương, bất quá cánh nó so với chim thường đẹp hơn, so với Yến Sương xám xịt nhìn đẹp hơn rất nhiều, ngũ sắc phát sáng tựa như ánh đèn lưu ly lấp lánh.

Ánh mắt Nghệ Nhàn sáng lên, Lam Đồng lại là phái hành động, ngay chỗ con gà không mắt đáp đất liền vồ đến, Tiểu Lam cũng biến thú hình hỗ trợ, một lớn một nhỏ như bắt bướm trong sân, vây bắt gà sau một hồi lông gà bay đầy trời, năm ba lần Lam Đồng đã túm được nó xách đến trước mặt Nghệ Nhàn.

Con gà bị bắt vẫn không an phận, ra sức giãy dựa đồng thời còn hung ác mổ tay Lam Đồng vài cái đã chảy máu.

Nghệ Nhàn nhìn con bóng loáng cộng thêm ngoại hình đẹp hơn so với gà thường. Lúc đầu cũng có dự định nuôi bên cạnh mình, để nó bồi Yến Sương, một lớn một nhỏ chơi vui vẻ. Hiện tại thấy nó liên tục mổ Lam Đồng, nhịn không được nhíu mày, "đúng lúc đói bụng, đem nướng đi."

Gà nướng, gà nướng, cái chắc là không tệ a.

Lam Đồng liền bẻ cánh gà, Yến Sương ở một bên nhìn thấy hai cánh đều lạnh cả người vội thu cánh ôm chặt mình run lẩy bẩy. Sau đó lại thấy Lam Đồng nhanh chóng bẻ gãy cái đầu vừa ngửa lên kêu to hai tiếng rồi tắt ngấm, nàng liền cũng đem đầu mình rụt lại.

Hic, thú nhân này thật hung tàn.

Một màn hung tàn hơn còn ở phía sau, Lam Đồng xử lý con mồi rất thành thạo, chớp mắt liền xẻ bụng gà, ở trong bụng tìm được một viên thú châu năm màu, nàng cẩn thậm đem cho Tiểu Lam. Sau đó đem gà thuần thục xiên vào cây đặt lên giá, "Yến Sương, làm phiền cho chút lửa."

Yến Sương nào dám không nghe theo, nàng sợ mình cũng bị Lam Đông xiên đem lên giá gỗ nướng.

Có Nghệ Nhàn làm đầu bếp, gà nướng nhanh chóng tản ra vị thịt thơm mê người, mùi có chút lẫn lộn, nhưng không thể trở ngại mọi người vây quanh vì hấp dẫn, nhìn một con gà chảy nước miếng. Ngay cả Đại Gà Con Yến Sương cũng từ bỏ đồng cảm là tộc có cánh, bạch bạch chen vào.

"Pi!"

"Vốn cùng loài với, ăn thịt nướng đồng loại cái gì! đi qua một bên, không có phần của ngươi."

Nghệ Nhàn khó có một lần sinh ra ý tưởng ăn mảnh, nhưng thấy ánh mắt uy hiếp của Tử Hàn đại sư tỷ, nàng cũng lặng lẽ xách hơn phân nửa đem đến.... sau đó đem nửa còn lại chia cho Lam Đồng và Tiểu Lam....

Cuối cùng Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch cũng được phân một miếng nhỏ, miếng thịt lớn bằng ngón tay.

"Vị thịt này thực sự đặc biệt."

"Ăn ngon."

Mọi người ăn ngấu nghiến, sau đó liền thấy năm ba người vội vàng chạy về phía các nàng, thỉnh thoảng tìm gì đó trong bụi cỏ.

"Kỳ quái, rõ ràng vừa chạy qua đây mà."

"Mọi người mau nhìn kìa."

...

Năm ba người bọn họ tìm nửa ngày, tìm được mấy cọng lông gà đang bay bay. Nghệ Nhàn tập trung nhìn lại, liếm khóe miệng một cái, quần áo còn dính mỡ, đây không phải lông con gà các nàng vừa ăn hết đó sao!!?

Đám người kia nhìn xung quanh, rất nhanh mục tiêu liền nhắm đến đám người Nghệ Nhàn, nhất là ngửi được mũi thịt nướng còng vương vấn trong không khí, "các ngươi đang ăn cái gì đó?"

Tại chỗ đều là người tinh ranh, nhất là Tử Hàn, con gà ngũ thải ban lan nàng ăn hơn phân nửa, ngay cả xương cũng ăn hết không chừa lại một miếng cặn. Nhìn đến cách ăn của Lam Đồng và Tiểu Lam, đều giống như nàng, ngay cả chứng cứ phạm tội đều diệt sạch sẽ. Cho nên đám người kia cầm lông gà đến hỏi, Nghệ Nhàn đã đem xương dưới chân vùi vào đống đất dưới chân nàng, trừ phi đám người kia biết đào hố, cho dù có đào thì cũng không thể lại được Ngân Bảo đại nhân.

Nghệ Nhàn chớp mắt, " các ngươi là ai?"

Đám người kia vẩy vẩy mấy cọng lông màu, "đừng có mà đánh trống lảng, nói, có phải các ngươi trộm gà ngũ sắc trân bảo của chúng ta không?"

Gà ngũ sức trân bảo là dã Phượng Hoàng trên Thiên Lan Sơn, máu có công hiệu giải trăm độc, thịt đáng làm thân bất tử, là thiên tài địa bảo khó gặp. Đương nhiên, đám người kia sẽ không đem công dụng thực sự của gà ngũ sắc nói cho đám người Nghệ Nhàn biết, chỉ thuận miệng nói cho có lệ, "là dược liệu tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng, các ngươi có nhìn thấy không?"

Nghệ Nhàn không muốn gây sự, đồ cũng ăn vào bụng rồi, không thể bắt nàng ói ra.... nói đến, con gà rừng xui xẻo kia cũng không có đặc tính gì biểu hiện là gà nuôi của ai đó, sao có thể thành của đám người này được.

"Chưa thấy qua, các ngươi đi chỗ khác tìm đi."

"Các ngươi thực sự chưa nhìn thấy qua? vậy các ngươi đem --" gà ngũ sắc trân bảo làm của riêng.

Rầm --

Nghệ Nhàn phóng ra một đạo lôi tủy, kim sắc lôi tủy ở trước mặt bọn họ như là du long bơi đùa trong nước, phát sinh âm thanh chấn tai, đám người kia sợ đến mặt trắng bệch, cùng lui về sau một bước. Trong bầu không khí hai phe giương cung bạt kiếm, viên thú châu ngữ sắc trong tay Tiểu Lam rơi xuống, cộc cộc cộc rơi đến trước mắt đám người kia.

Tiểu Lam ah một tiếng, vội bạch bạch đuổi theo ngũ sắc châu, "đừng chạy!"
Bình Luận (0)
Comment