Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 214

Cô nương kia nghe xong lời Nghệ Nhàn nói, biểu tình mừng rỡ nhận mẫu nữ cũng không có, ngược lại đều là trìu mến tự trách, vẻ mặt bất đắc dĩ lại bao dung nhìn Nghệ Nhàn, "mấy năm nay, ngươi hẳn đã chịu không ít khổ."

Nghệ Nhàn, "..."

Chết còn lột một lớp da, sống cẩu thả cũng qua được một ngày.

Nghệ Nhàn không nói gì càng xác nhận suy đoán của cô nương kia, biểu tình càng thêm khổ sở, hai mắt rưng rưng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu chọc cho bạch hổ một bên phiền não dùng sức vẫy đuôi, bất quá chút động tĩnh đó vẫn bị tiếng mưa che lấp, cộng thêm dáng ngồi bất an của Lam Đồng.... bầu không khí lúng túng khiến Nghệ Nhàn sắp không diễn được nữa.

Nghệ Nhàn, "đừng nói như chúng ta rất quen thuộc, bất quá chỉ hơi giống khuôn mặt, mà ta còn đang bị vài người uy hiếp."

Đây nhất định không phải chuyện nương ruột nên làm, làm gì có kẻ mù nào mà không nhận ra nữ nhi thân sinh mất tích hơn năm năm? nói đến, tên biếи ŧɦái trước đó rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt này của nàng cùng nương nguyên thân giống nhau nên mới nhận ra nàng, nghĩ đến, khuôn mặt này của nàng cùng nương nguyên thân cũng gần như nhau.

Tạ Vũ từng vô tình nói ra mẫu thân nguyên thân đều là quang linh sư giống như nàng, còn cô nương này vừa rồi lại phóng lôi linh, không thể giống được, cái "nương" tiện nghi này đúng là không có tâm a.

Cô nương kia khóe mắt ửng đỏ, ẩn nhẫn nửa ngày cũng không rơi được một giọt, "cái này cũng trách tiểu di ta ban đầu không nhìn rõ?"

Tiểu di?

Lam Đồng kinh ngạc, thân thể tựa như không có xương, lại bắt đầu uốn tới ẹo lui.

Nghệ Nhàn bất động, dùng sức nhéo Lam Đồng một cái, lúc này mới hóa giải được tâm tình khẩn trương bất an của đối phương, "không, chúng ta có gì thì nói cho rõ đi, đừng dùng quan hệ kỳ kèo. Thứ nhất, ta không phải họ Tạ, cho nên ngươi họ gì cũng không liên quan đến ta. Thứ hai, ngươi đừng quên chuyện khi đó ngươi đã làm với ta và Tiểu Lam?! đó không phải chuyện thân nhân nên làm. Cho nên, ở trước mặt ta không cần nói dối nhiều như vậy, nể tình các ngươi cứu chúng ta một lần, có việc gì cứ nói đi."

Nếu không phải nàng còn một chút giá trị lợi dụng, thì khó bảo toàn được tính mạng khi huyễn thú cốc.

Khó tránh nàng luôn đề phòng hai người trước mắt này, xác thực là Tạ gia lưu lại ấn tượng quá xấu cho nàng, vị này xưng là Tạ gia, nghĩ đến người ta còn là người trong tộc. Vả lại, nguyên thân bị bán cò chưa định luận được hai người này lại trùng hợp xuất hiện....

Cô nương kia nghẹn lời, đại khái không ngờ Nghệ Nhàn lại làm khó như vậy, rất nhanh lâm vào tự trách, "xin lỗi, khi đó ta hận người Tạ gia thấu xương, tâm tình bất ổn, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo với người ngoài, khi đó ta cũng không biết ngươi là thân sinh nữ nhi của nàng--"

Oh, lại thêm một người hận Tạ gia!

Nghệ Nhàn thấy nàng càng diễn càng thái quá, cái gì mà không biết, khuôn mặt này của nàng không lẽ không nhận ra sao? hơn nữa, nếu đúng như đối phương nói, nguyên thân khi còn ở chung trong Tạ gia với nàng, dù sao cũng nên gặp mặt qua.... Nghệ Nhàn cảm thấy chuyện này rất hoang đường, so với khi ở Thanh Sơn Tông bị Tuyên di nhận ra còn hoang đường hơn, nàng vội vàng cắt ngang, "ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi nói sao?"

Bạch Tinh ở một bên bực bội gầm Nghệ Nhàn một tiếng, kết quả bị Lam Đồng đáp trả lại, hai đại gia hỏa mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn đối phượng căm tức, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.

Nghệ Nhàn kéo tay Lam Đồng, "có thể khiến huyễn thú của ngươi an tĩnh một chút không?"

Bên này gầm qua, bên kia gầm lại, không phải định kêu cả đám người kia -- đến mau, chỗ nào có một con huyễn thú cao cấp! không đúng, là hai!

Cô nương kia, "Tiểu Bạch."

Nghệ Nhàn liếc nhìn chỉ huyễn thú cao cấp đang lắc đầu vẫy đuôi như cái đại cẩu cẩu, Tiểu Bạch, nhỏ chỗ nào a, phải kêu Đại Bạch mới đúng a.

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn vẫn nhìn đối phương, không phục liền biến hình thành sư thú, còn đối với Nghệ Nhàn rung đùi đắc ý, quả thực không dám nhìn thẳng a.

Nghệ Nhàn, ".... Đại Lam, đừng quậy!"

Biết được Lam Đồng cùng Bạch Tinh bắt đầu kình nhau, cô nương kia cũng bất đắc dĩ, "ngươi và ta có qua nhiều nét tương tự, đều là người Tạ gia, bên cạnh cũng có bọn họ làm bạn, hơn nữa --"

Nghệ Nhàn không thể không vì Lam Đồng mà biện giải một câu, "Lam Đồng là thú nhân, không phải huyễn thú. Hơn nữa, ta và ngươi khác nhau." nàng và Lam Đồng hiện tại không có nhiều yêu hận tình cừu, các nàng còn phải chuẩn bị đón tiểu bảo bảo thứ hai, một nhà bốn người các nàng nhất định sẽ hạnh phúc sống tiếp.

Cô nương kia cười lắc đầu, "không đúng! chỉ cần một ngày còn Tạ gia, ngươi và ta đều như nhau, vĩnh viễn chạy không thoát."

Nghệ Nhàn không thích thái độ bình tĩnh của nàng, như là đang biết nhiều bí mật mà nàng không biết, vô duyên lài khiến người ta khó chịu ở trên Thiên Lan Sơn gặp các nàng, nhất định là bất ngờ trong bất ngờ, nhưng nàng cũng không muốn lãng phí nhiều thơi gian ở chỗ này cùng nàng ta vòng vo, "cho nên, cuối cùng ngươi muốn nói gì với ta!"

Tạ Tần Tuyên nói thẳng, "tình trạng chỗ này hẳn là ngươi cũng đã biết một hai phần, huyễn thú bị nhốt là chúng ta thả đi. Bọn họ bắt nhiều huyễn thú như vậy không phải để bán, ta cùng Bạch Tinh đuổi theo một đừng, thật vất vả mới bắt được cơ hội tuyệt vời này."

Nghệ Nhàn, "..."

Rốt cuộc cũng tìm được đầu sỏ.

Tần Tuyên nhìn Nghệ Nhàn sắc mặt khó coi, "Nghệ Nhàn, ta biết ngươi kỳ thực cũng muốn để đám huyễn thú này đi. Chỉ với điểm này, chí ít chúng ta không coi là địch nhân, vì sao không thể bỏ xuống thành kiến với ta, quá khứ đi qua, hiện tại chúng ta có thể hợp tác."

Nghệ Nhàn, "..."

Mục đích các nàng đúng là không giống, một người đứng ở góc độ huyễn thú vì đám huyễn thú đáng thương mà suy nghĩ, nàng chỉ vì lợi dụng đám huyễn thú để giải quyết chút vấn đề, làm gì giống chỗ nào a?

Nghệ Nhàn, "cho nên, các ngươi vẫn luôn ở đây, sau đó nhìn ta bị người vô danh kia công kích?"

Nàng làm hình nhân thế mạng đúng là không oan chút nào a.

Tần Tuyên thấy nàng hiểu lầm, vội vàng bổ sung, "cũng không phải như vậy, chúng ta đụng phải Cửu, thấy hắn đi tìm ngươi mới biết trong này có hiểu lầm,"

Nghệ Nhàn, "Cửu?"

Tần Tuyên gật đầu, "hắn một vương bài của vị kia, có hắn ở đây, chúng ta nhiều lần cứu huyễn thú đều thất bại, ngoại trừ lần này. Cái này cũng may nhờ có các ngươi hỗ trợ từ trước, hành động mới có thể thuận lợi được."

Nghệ Nhàn im lặng nhớ rõ cái tên này, "vị kia là ai? Tạ gia?"

Tần Tuyên bị Nghệ Nhàn nói thẳng, nghẹn nửa ngày cũng không thả ra được một chữ, bất quá nhìn biểu tình Nghệ Nhàn bình thường, đúng là không để bụng Tạ gia, mới giải thích, "tuy ta và người đều hận Tạ gia, nhưng cái này đúng là oan cho họ, bọn họ chỉ có tham dự, đồng thời cũng đã có ở đó -- quên đi, ngược lại Tạ gia cũng không có bản lĩnh lớn làm nhiều chuyện như vậy, người đó ở Cửu Hi đại lục này có đến 7 cấm địa, người trông giữ cấm địa ở đây chính là Cửu."

Mắt Nghệ Nhàn tối sầm lại, chỉ cảm thấy màu đen từ từ, thật không dễ đi a.

Tần Tuyên lại nói, "mấy năm qua chúng ta đã hủy năm sáu nơi, Thiên Lan Sơn dễ thủ khó công, nếu không có ngươi xuất hiện, kế hoạch của chúng ta cũng không tiến hành được. Còn ngươi, cũng huyễn thú lại gắn bó, có muốn nhập bọn cùng chúng ta không...."

Nghệ Nhàn, "không cần, ta không muốn dính đến chuyện của các ngươi."

Mặc đối phương ba hoa chích chòe, Nghệ Nhàn vẫn kiên định như cũ. Bất Tử Điệp từng nói, tháo chuông phải do người cột chuông, nếu muốn đổi tử kiếp của Lam Đồng, còn phải quay về Tạ gia. Cho dù nàng có đổi nhiều lần, cũng không có tác dụng gì, sẽ chỉ khiến kiếp nạn của Lam Đồng đến nhanh hơn mà thôi.

Tần Tuyên thấy nàng tâm ý đã quyết, lưỡng lự nửa ngày mới ngăn cơn sóng dữ, "Nghệ Nhàn, lẽ nào ngươi thực sự nhẫn tâm nhìn tộc nhân của ngươi rơi vào nước sôi lửa bỏng chết mà không cứu sao?"

Nghệ Nhàn, "hả?"

Tộc nhân của nàng?

Mỗi chữ nàng đều nghe hiểu, nhưng tóm lại nàng nghe không hiểu.

Tần Tuyên nhăn mi, "phụ thân của ngươi là huyễn thú cường đại, trên người ngươi có một nửa dòng máu thuộc về huyễn thú nhất tộc!"

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng cảm giác mình sống không bằng chết một hồi mới xong.

Hai mắt Nghệ Nhàn biến thành màu đen, nghĩ đến sự thay đổi trước mắt từng thoáng qua trên người. Rất nhanh, một cái vuốt mao nhung to nhẹ nhàng đặt lên, Nghệ Nhàn thở một hơi mới chậm rãi phun ra, "ah, ngươi chắc là không biết, ta không nhớ gì hết. Trừ phi ngươi tìm được cha mẹ ruột của ta, nếu không ta cũng không tin lời ngươi vừa nói."

Tần Tuyên thấy Nghệ Nhàn vẫn thờ ơ như trước, nóng nảy, "ngươi cũng biết nếu bây giờ ngươi bị người Tạ gia phát hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Điểm này, Nghệ Nhàn cũng biết rõ.

Nàng đã nhìn thấy trong tương lai, tổ phụ biếи ŧɦái vì cái Tạ gia chó má không nên hủy hạnh phúc của nàng, nàng biết rõ ràng, cho nên cũng hiểu được phân nửa người trước mắt này nói là sự thật.

Hắc, nguyên thân là do nhân tộc cùng huyễn thú sinh.... tin tức này đúng là khiến người ta sợ hãi.

Nhưng tính là gì chứ?

Nàng không phải Tạ Nhàn, không cần vì cái thân này kêu cha gọi mẹ. Bất quá suy nghĩ đại cũng đoán được, xác định mình quả thực không phải "người" thuần chủng, Nghệ Nhàn cũng có chút khó nói, từ khi đến đây cho tới giờ nàng đều phải chấp nhận sự thật.

Lam Đồng nắm tay Nghệ Nhàn, đột nhiên biến hình người, nổi giận, "mời các ngươi lập tức đi cho!"

Mưa tí tách bên ngoài không biết khi nào mới dừng, ánh lửa xua tan đêm tối vô tận. Mây đen tản đi bảy tám phần, trời cũng sáng rực, nhìn ngoài trời một mảng lửa đỏ, tựa như đang thưởng thức cái nắng chiều đẹp đẽ, Nghệ Nhàn theo bản năng nhéo nhéo lòng bàn tay thô ráp của Lam Đồng, đối phương cũng đáp lại nhéo nàng một cái, rất nhẹ, rất ôn nhu, tựa như an ủi lòng nàng, "nếu các ngươi đến hôm nay chỉ nói những lời này, ta cũng nói cho các ngươi biết luôn, hôm nay có thể sống được hay không cũng không biết, ta cũng không đáp ứng với các ngươi cái gì, các ngươi đi đi."

Hạ lệnh trục khách.

Tần Tuyên cùng Bạch Hổ không thể không đứng dậy, do dự mãi mới căn dặn, "Nghệ Nhàn, đừng tin người Tạ gia, bọn họ không có lòng tốt với ngươi đâu."

Nghệ Nhàn cười, "nhưng ngươi cũng là người Tạ gia mà."

Tần Tuyên chán nản, đất đắc dĩ mang theo Bạch Tinh đi, để lại một câu "sẽ gặp lại" rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt các nàng, quả thực như lúc đến rất vội vàng.

Lam Đồng đem Nghệ Nhàn ôm vào ngực, "Nghệ Nhàn, khi ta còn nhỏ vì huyết mạch không thuần, nên thường bị khi dễ. Cho dù đi đến đâu cũng đều bị xem thường, sau một thời gian dài, ta mạnh hơn bọn họ, bọn họ cũng không dám khi dễ ta nữa. Cho nên, ngươi đừng sợ, ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi không để người khác khi dễ ngươi."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, trong đầu liền nhớ đến một tiểu thú nhân đi săn không được lại ngồi khóc một mình, "được, bây giờ ngươi biến thú hình đi."

Lam Đồng liền biến thành đại sư thú, dùng đầu cọ nàng. Nghệ Nhàn vuốt vuốt đại sư thú, thuận thế chải lông cho nàng, tâm tình quả thực thay đổi nhiều hơn, nàng dựa vào bụng Lam Đồng dùng sức hít một hơi, "sau này, nếu ta không vui, ngươi phải làm như vậy hống ta, biết không?

Đáp lại nàng Lam Đồng càng thận thiết hơn, khiến mặt nàng dính đầy nước bọt.

Rầm rầm --

Xa xa hỏa quang lóe lên, máu văng khắp nơi, tiếng nổ lớn kèm theo tiếng phượng hoàng hót cáo vút, liền kéo các nàng về hiện thực, Nghệ Nhàn chính mắt nhìn thấy một đại phượng hoàng từ không trung giáng xuống một đợt hỏa phượng hoàng.

Hiến tế bắt đầu rồi.

Ánh lửa khiến tiên đoán về tương lai của nàng đang dần kéo đến --
Bình Luận (0)
Comment