Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 229

"Nó muốn chạy --"

Từ khi khi thoát khỏi thân hình trùng nhện, thì thân thể ma linh càng linh hoạt hơn, góc độ linh hoạt cùng xảo quyệt cũng phải đánh giá lại, bất quá tùy ý nó đánh rầm rầm, cũng không có tác dụng gì, tỏa hồn trận xanh nhạt tựa như lồng chim tinh xảo, đem mọi công kích của nó hóa giải.

Nghệ Nhàn, "quá nguy hiểm."

Nhìn thấy đại gia hỏa khó chơi này bị vây khốn, cũng không bay ra được, thần kinh mọi người căng thẳng cũng chậm rãi thở dài một hơi. Lam Đồng nhìn sắc mặt Nghệ Nhàn tái nhợt, định đem người đến nơi khác nghỉ ngơi một chút. Nhạc Bạch lại cướp trước, vui vẻ nhạy đến trước mặt Nghệ Nhàn, "bây giờ ngươi cũng nên nói cho ta biết làm sao ngươi có thể làm được a?"

Nghệ Nhàn thả lỏng tinh thần sau cùng, bụng liền quặn đau, nàng tự tay vuốt bụng mình, "kỳ thực nói cho ngươi biết cũng không sao."

Nàng phóng ra quang linh cùng lôi linh có thể dung hợp được là nhờ có viên tiểu kim đan kết nối cho hai bên, tiểu kim đan vì chúng nó mà xuất hiện, và cũng vì chúng nó va chạm nhau mà sinh ra viên tiểu kim đan này.

Nhạc Bạch được chỉ điểm liền hiểu, "ah, ý ngươi là muốn dung hợp chúng nó cần có một thứ dẫn dắt."

Nghệ Nhàn thoải mái dựa vào trong lòng Lam Đồng, tùy ý đối phương trấn an gia hỏa đang làm loạn bên trong, "còn thứ dẫn dắt này rốt cuộc là gì, ta tạm thời cũng không thể nói cho ngươi biết được, chính ngươi phải tự đi tìm."

Bị bàn tay to của Lam Đồng nhẹ nhàng trấn an vài cái, cảm giác đau đớn giảm đi không ít.

Lam Đồng có chút bất mãn liếc Nhạc Bạch, đáng tiếc Nhạc Bạch đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ vấn đề của hắn nên không để ý tới, chỉ biết nhiệt tình vây quanh Nghệ Nhàn hỏi chuyện, "xem ra cũng rất ý nghĩa a, ngươi có thể cho một gợi ý nào đó được không?"

Nghệ Nhàn, "đồng nguyên?"

Không phải là một gợi ý tốt, nói đến cái này lại khiến Nhạc Bạch càng thêm mơ hồi, hắn cố gắng suy nghĩ hai chữ "đồng nguyên".

"Nghệ Nhàn, cầm!"

"Cái gì?"

Nghệ Nhàn chỉ thấy một đạo hàn quang xẹt qua, theo bản năng đưa tay ra, không ngờ lại có cánh tay nhanh hơn nàng, Lam Đồng nhìn chủy thủ trong tay, "Huyết Nhận!"

Tử Hàn đại sư tỷ chạy đến hất cằm ngạo kiều nói, "vật quy nguyên chủ!"

Nghệ Nhàn, "..."

Cảm giác bị người cầm túi thực sự thốn a.

Nghệ Nhàn đau đầu, không biết giải thích thế nào, Huyết Nhận đã được đưa đến trước mặt nàng, bên tai còn có giọng nói nhỏ nhẹ dặn dò, "lần sau phải cất cho kỹ."

Nghệ Nhàn vội gật đầu đáp lại, đem Huyết Nhận cất vào túi giới tử. Mấy người vây quanh tỏa hồn trận chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chú con khỉ lưu manh bên trong, vì bỏ trốn, nó không ngừng đánh qua đánh lại rầm rầm, bên tai tiếng va đập kêu không ngừng.

Tạ Anh, "trận pháp nhỏ này có thể nhốt được nó sao?"

Vẻ mặt Tử Hàn ghét bỏ, "thật xấu."

Nghệ Nhàn cũng không biết có thể nhốt được hay không, bất quá Tề Vận cũng đã nói, tỏa hồn trận pháp sau khi khởi động thì phải nuốt được một thần hồn thì mới tha được. Bất quá vừa nhìn thấy Tạ Anh, nàng cũng không quên mục đích người Tạ gia lên Thiên Lan Sơn này, nhịn không được mở lời, "lẽ nào ngươi có cách khác tốt hơn?"

Vừa rồi trong trận chiến Tạ Anh cũng không nhặt được thứ tốt nào, ban đầu bị lôi long đại sư tỷ đánh, sau đó còn bị ma linh ăn hiếp, có thể nói vô cùng chật vật, "Nghệ Nhàn, chuyện vừa rồi ngươi đồng ý vẫn chưa quên a?"

Ánh mắt phát đao của Tử Hàn đại sư tỷ liền ném qua đây.

Nghệ Nhàn kéo lỗ tai, "Cái gì a, sao ta không nhớ đã đồng ý chuyện gì với ngươi a?"

Tạ Anh cắn răng, "Nghệ Nhàn!"

Bất Tử Điệp thấy vậy, nhịn không được ở bên tai chửi bới nàng, "nhìn cái tên vô liêm sỉ ngươi đi a, đã lật lọng còn không biết xấu hổ."

Nghệ Nhàn vỗ nó một cái, suýt đem huyễn thú bản mạng đánh thành đồ ép khô chưng làm cảnh.

Ánh mắt Tử Hàn lạnh lẽo nhìn các nàng, "trước xử lý chuyện ở Thiên Lan Sơn đã, chờ quay về Thiên Sơn Tông rồi giải quyết chuyện của các ngươi."

Đại sư tỷ vừa nói ra, Tạ Anh mặc dù thấy Nghệ Nhàn là khó chịu nhưng cũng không dám la lối nữa.

Thiên Lam Sơn chuyển một cái, tử thương hơn ngàn người. Hơn nửa năm trước Nghệ Nhàn cùng Yến Sương chỉ tạo ra hỗn loạn nhỏ. Sau khi phượng hoàng niết bàn, cả Thiên Lan Sơn biến thành màu lửa đỏ, tựa như cái lò lửa thiên nhiên, không ai dám đến gần. Cho đến khi tiếng phượng vút mây xanh, động đất bắt đầ, Tử Hàn chỉ mới phái người lên núi tra xét, kết quả đám người kia đi mà không về, toàn bộ rơi vào bụng trùng nhện.

Con trùng nhện ngủ lâu năm này bị phượng hoàng niết bàn đánh thức, sau khi tỉnh lại chỉ một cái nhích cũng khiến đất núi rung chuyển, cứ mỗi lúc như vậy càng khiến đại sư tỷ coi trọng hơn. Trong lúc Yến Sương đang tiếp nhận phượng hoàng truyền thùa, cũng biết được dưới chân núi Thiên Lan có một ma trùng, đem mọi chuyện hợp lại mới phán định được trùng này sợ là muốn xuất sơn....

Lúc này mới có một màn Nghệ Nhàn nhìn thấy khi đó.

Hiện tại, mỗi đại thế gia các bên chạy lên Thiên Lan Sơn đi săn bảo bối, có người còn đang cắm giữa khe đất nửa sống nửa chết, việc còn chờ xử lý cũng rất là nhiều. Nhân số Thanh Sơn Tông cũng chết không ít, Tử Hàn thấy tỏa hồn trạn có hiệu quả, cùng muốn đi xử lý việc này.

Quan trọng nhất - chính là Yến Sương.

Thân là chủ nhân Thiên Lan Sơn là phượng hoàng duy nhất còn sống trên đời này, cũng là thịt đường tăng mọi người mơ ước. Trước đó còn có trùng nhện cùng ma linh làm bia đỡ đạn, tình thế gấp gáp, mọi người không rảnh lo. Còn có chút người tham lam không biết sống chết mò đến để tìm chết.

Nhìn thấy Tử Hàn muốn đi, Nghệ Nhàn vội đuổi theo, "đại sư tỷ."

Tử Hàn, "chuyện gì?"

Nghệ Nhàn do dự một hồi, "Tiểu Nhã các nàng -- có khỏe không?"

Tử Hàn trầm ngâm một hồi, "Chuyện Đoan Mộc gia tạm thời nàng còn chưa biết, ta để cho Miên Hoa Đường trông chừng rồi."

Vậy thì tốt quá.

Tiểu Nhã khẳng định là đang lo cho Tiểu Lam, hẳn là chưa biết, nhưng mà -- việc này cuối cùng vẫn phải nói ra.

Lam Đồng thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn khó lường, biến hóa còn nhanh hơn lật sách, "chuyện gì vậy?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, còn định hỏi con gái nhà mình thế nào rồi, thì đại sư tỷ đã đi xa. Nàng nhịn không được thở dài, lúc đầu khi ở Tinh Linh tộc trong rừng Ai Nhĩ Pháp cũng đã thấy được tai ương, vốn tưởng là Tiểu Nhã đã chịu khổ sở nhất rồi, không ngờ chỉ là sự bắt đầu, "ta hơi nhớ Tiểu Lam, không biết hiện tại các nàng như thế nào rồi."

Lam Đồng không để ý vẻ mặt Tạ Anh một bên đang giật mình, đem người ôm vào trong lòng trấn an, còn phải trấn an cả Nhị Lam đang làm loạn trong bụng Nghệ Nhàn, "ta có thể cảm giác được Tiểu Lam hẳn là mập không ít."

Nghệ Nhàn mơ màng tâm tình cũng sắp bị nàng chọc cười, tà mị nhìn nàng một cái, "thực sự lợi hại a, mẹ con liên tâm?"

Cái này sợ không phải liên tâm a, sợ là có đôi mắt nhìn xuyên tường.

Lam Đồng không biết Nghệ Nhàn đang chọc ghẹo, còn đặc biệt thận trọng gật đầu, "dĩ nhiên."

Nghệ Nhàn cười nói, "mập lên mấy cân?"

Lam Đồng so sánh, "cái này này cần cảm tạ Miên Hoa Đường nuôi ăn, công lao không thể bỏ qua."

Nghệ Nhàn chỉ nghĩ đến hai tiểu gia hỏa Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường, trong lòng lại mềm xuống, liên quan đến chuyện của Tiểu Nhã mà tâm tình cũng lên xuống không ổn. Hai người hiếm có lúc nhàn hạ, lại bắt đầu thảo luận đặt tên cho Nhị Lam.

Đáng tiếc, ngày vui chỉ ngắn ngủi.

Nghệ Nhàn còn chưa kịp đặt tên còn phải hảo hảo cãi một phen với Lam Đồn đần này một hồi, thì lại có chuyện, ban đầu chỉ là rung động nhẹ, Nghệ Nhàn còn cho là linh lực của mình để lại di chứng, choáng váng. Nào ngờ, sau rung động, thì là đất rung.

Trước mắt mọi người đất nứt thành nhiều khối, khe hở càng thêm lớn.

Lam Đồng một tay ôm nàng lên, "không ổn rồi."

Phản ứng đầu tiên của Nghệ Nhàn chính là ma linh đang gây sự, ma linh trong tỏa hồn trận thăng tiến so với trước, im lặng bay giữa không trung, không nhúc nhích, tựa như đã chết. Còn trùng nhện đã chết nằm một bên đang bị tỏa hồn trận từng chút luyện hóa. "bị vây trong trận cũng giở trò được?"

Vừa dứt lời, từng cái du long màu đen từ vực sâu đâm lên, chen lấn lao về phía Nghệ Nhàn, một vị quang linh sư ở bên cạnh nghỉ ngơi chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền bị chúng nó kéo vào vực sâu không đáy.

"Thối."

"Đây là cái gì?"

Cũng không phải du long thực sự, mà chỉ giống nhau thôi. Cách gần đó một chút, Nghệ Nhàn mới phát hiện những thứ đen thui này giống với dáng vẻ của trùng nhện, đầu to tròn, hình thể dài hơn 1 thước. Nếu so về khác biệt thì, ngoại trừ nhìn giống "bỏ túi" thì so ra cũng hơn trùng nhện một đôi mắt gian xảo.

Bất Tử Điệp bị mấy cái du trùng giáp công nhanh chóng xuyên qua, một bên mắng chửi, "đám tiểu trùng tử các ngươi dám khi dễ bổn yêu, bổn yêu cho các ngươi biết tay a --"

Nghệ Nhàn thuận tay ngưng tụ lôi tủy trên đầu ngón tay, chờ đám tiểu trùng bỏ túi này đến gần, liền bắn ra, "Bất Tử Điệp, mấy thứ đồ chơi này có phải do ma linh gọi đến không?"

Bất Tử Điệp không trả lời, kêu gọi bướm khắp trời lao về phía đám tiêu trùng kia, chớp mắt, liền có một hai con tiểu trùng xương khô rơi xuống vực sâu, đến cả âm thanh đánh cũng không có.

"Không xong rồi, chúng nó đang công kích trận pháp."

"Cái này..."

Màu cam trước mắt dần ít đi, Nghệ Nhàn cũng nhìn thấy trăm còn tiểu trùng đang bao quanh tỏa hồn trận, rất nhanh thành một màu đen nhánh, ánh sáng cũng không thể xuyên qua được lớp bao bọc kia.

Nghệ Nhàn, "đại tiểu thư bày trận không thể như vậy --" không chịu nổi được một kích a?!

Nàng còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng ong ong, ánh sáng tỏa hồn trận dìu dịu tỏa ra chợt tăng lên, sáng tựa ban ngày, nhưng kéo dài thời gian không ổn định cũng không lâu, quang mang liền nhạt dần, tựa như lão già trong đêm nháy mắt ra đi.

Tỏa hồn trận bị phá.

Ma linh yên tĩnh trên không, dưới cái nhìn soi mói của Nghệ Nhàn nhanh chóng chạy ra ngoài trốn.

Nghệ Nhàn ngẩn ra một hồi mới phản ứng được, thứ đồ chơi này muốn chạy!

Nghệ Nhàn, "đừng để nó chạy!"

Bất Tử Điệp trào phúng, "ah, cũng giống bổn yêu thôi."

Đám người tại chỗ bắt đầu so tốc độ, Nghệ Nhàn thuấn di so với Tạ Anh nhanh hơn không ít, nhìn thấy Tạ Anh phóng lôi võng còn không bắt được ma linh, ngược lại là kẻ đến sau lại được tăng thêm trợ lực, Nghệ Nhàn tiện tay đem đồ hấp thụ. Tốc độ Lam Đồng cùng nàng bất phân cao thấp, dù vậy, ma linh cách các nàng vẫn hơn 3 thước, duy nhất đuổi kịp chỉ có Bất Tử Điệp.

Hai cai lúc lên lúc xuống, vèo vèo vọt về phía trước.

Nhìn thấy ma linh sắp trốn khỏi tầm mắt của mình, Nghệ Nhàn thuận tay dùng Huyết Nhận đánh tới, tựa như phóng phi tiêu - vèo, mục tiêu trúng ngay chính giữa.

Viên cầu ma linh tựa như đăng vặn vẹo, chợt tăng tốc, nhanh chóng bỏ rơi Bất Tử Điệp, biến mất trong hư không.

Bất Tử Điệp kinh ngạc, "ah!"

Nghệ Nhàn, "ngươi ah cái gì vậy?"

Bất Tử Điệp nghiêng đầu, khó hiểu, "khí nhận của ngươi sao có thể thương tổn nó được vậy?"

Trong rừng chợt truyền đến âm thanh xột xoạt của lá khô rụng rơi, Tiểu Lam đang đào hố cất đồ ăn đem tai áp sát đất nghe hồi lâu, chờ âm thanh biến mất mới từ từ thò đầu ra, sau đó thì đối mặt với ma linh vừa chạy trốn xông đến.

Hai bên nhìn nhau, cùng trầm mặc.

Tiểu Lam chớp mắt một cái, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, nhìn thấy chủy thủ trên ót ma linh không thể bỏ qua, nàng giật giật chóp mũi, mùi trên chủy thủ vô cùng quen thuộc, có thú nhân mẫu thân, nương cùng đại hắc long.

Ma linh lui về sau chuyển vài lần, vèo một cái xuống dưới, biến thành bộ dạng Nghệ Nhàn, nàng ung dung đem chủy thủ trên ót ném qua một bên, khuôn mặt xinh đẹp để lại vết máu nhỏ, miệng vết thương tràn ra hắc khí nhè nhẹ, nàng lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, nhìn Tiểu Lam vẫy tay, "đến đây, mau đến đây với ta."

Tiểu Lam giật mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt giống hệt Nghệ Nhàn, ánh mắt có chút si mê cùng ngây thơ, còn tưởng là thật từ từ đi về phía ma linh.

Ma linh nhếch miệng hài lòng cười, xòe bàn tay ra, từng cọng hắc khí nho nhỏ hướng về Tiểu Lam dò xét, tốt a, không ai có thể thoát được khống chế của nàng.

Tiểu Lam nhìn thấy đồ chơi giương nanh múa vuốt này, con ngươi nhanh chóng co rút, phi một cái, hoàn mỹ biến từ hình ngươi qua thú hình, đúng lúc nhào về phía Huyết Nhận, đem chủy thủ ngậm chặt chạy đi.

Vừa chạy, lại vừa biến hình người, ôm Huyết Nhận, mở miệng hô to, "Đường Đường, sói đến rồi ~"

Ma linh, "..."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ha ha ha, sói đuổi đến rồi, mau chạy thôi ~~~
Bình Luận (0)
Comment