Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 261

Lam Đồng ở Tạ gia một thời gian, trực giác cũng nhiễu loạn, chưa từng nghe Nghệ Nhàn nói đến, nên cũng thích được với tình cảnh, nhưng trắng trợn nói như vậy nàng lại giận không kiềm được, "hắn muốn làm gì! hắn muốn làm cái gì!"

Mà không thể làm gì khác?

Đó là hành vi tàn nhẫn không gì sánh được, nhìn kết cục của Lạc Nguyệt Dao thì biết.

Không phải vì chứng thực sự suy đoán to gan của một số người, mà vì du͙ƈ vọиɠ bản thân dùng vô số sinh mệnh nhỏ nhoi thậm chí là máu mủ của mình để thí nghiệm, Nghệ Nhàn túm bàn tay lớn của Lam Đồng lại, nhẹ vỗ rồi lại trào phúng, "sau khi quay về Tạ gia, ta vẫn không hiểu được vấn đề. Một tam tiểu thư được lão thái gia sủng ái, vì sao sau khi mất tích, lại không tìm được, việc này không đúng a."

Nàng hoài nghi những khuôn mặt tươi cười chào đón nàng, bao gồm Tạ Anh.

Với danh vọng địa của Tạ gia ở đô thành, nếu nàng thực sự là bảo vật Tạ gia, bảo bối không thấy, chuyện này nhất định sẽ khiến đô thành gà bay chó sủa. Làm gì có chuyện nguyên thân bị đày đến thú nhân tộc 5 năm? chịu mọi đau khổ khất nhục, nếu không phải Nghệ Nhàn đến tiếp nhận cái thân thể này, nguyên thân cũng chỉ là con cờ chết tạ gia vứt đi. Tựa như Lạc Nguyệt Dao, Tạ Tần Tuyên còn có Tạ Đồng.

Vẻ mặt lão thái gia bao dung sủng nịch, bất đắc dĩ nhìn Nghệ Nhàn, "xem ra Nhàn Nhi luôn ghi hận ta trong lòng a."

Ánh mắt nàng như lưỡi dao đam bich kẹo, bên ngoài ngọt ngào khiến Nghệ Nhàn ghê tởm muốn nôn, nàng dùng cách suy nghĩ của nguyên thân tư duy, cái gọi là sủng nịnh của lão thái gia, cùng lắm chỉ là ảo giác của mọi người.

Tay cảm thấy đau, Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn thấy bàn tay lớn đang siết chặt tay nàng, lực lớn đến muốn bóp nát tay nàng, nàng thuận thế nhìn lên đã thấy đối phương mím môi thành một đường, biểu thị tâm tình tức giận, "ta dĩ nhiên phải tìm được đầu sỏ bán ta đến thú nhân tộc, người là cái gai trong lòng ta, hắn luôn trốn trong bóng tối, nếu không nhổ đi, ta ngủ không chợp mắt được."

Mi trái lão thái gia khinh bạc, "xem ra Nhàn Nhi đã tìm được hung thủ."

Nghệ Nhàn kêu đau, suýt bị tên không biết nặng nhẹ này bóp nát, nàng không nhịn được kiểu bóp chặt vặn tròn của đối phương, Lam Đồng lúc này mới phát hiện mình nắm tay làm đau Nghệ Nhàn, vội đem lên miệng thổi thôi, "đúng là tìm được rồi."

Bầu không khí căng thẳng cũng nhanh ngừng lại, yên tĩnh đến nỗi Tuyên Di nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nghệ Nhàn.

Ánh mắt lão thái gia sắc bén quét qua Nghệ Nhàn một lượt, ngón tay nhẹ phủi bụi trên vạt áo, "là ai? trước đó ngoại tổ có hứa với ngươi, một khi ngươi tìm được, sẽ làm chủ cho ngươi."

Ánh mắt Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, "lẽ nào không phải mọi chuyện đều do ngoại tổ ở sau lưng làm sao? lúc đầu ngươi định cho ta ở bên cạnh lớn lên như dự định, nhưng sau đó lại phát hiện Tạ Anh, ngươi liền đổi ý."

Vì Tạ Anh biết chuyện Lạc Nguyệt Dao nên thái độ với lão thái gia thay đổi khiến nàng bị lộ chân tướng, dù sao khi đó tuổi còn nhỏ, nàng chỉ cảm thấy lão thái gia thật đáng sợ, đối với một người mình cảm thấy sợ còn phải dấu diếm thực sự là khó khăn, chuyện phát sinh sau núi Tạ gia chính là một cứ điểm, nàng chỉ biết cứ cách một khoảng thời gian lại có một thi thể mang ra ném vào bãi xác, sau đó cũng không giải quyết được gì.

Lại không biết hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tay lão thái gia, cũng phải, Tạ gia nhiều cơ sở ngầm như vậy, đến cả người Tạ gia còn bị thao túng như con rối, còn có thứ gì có thể thoát khỏi mắt của lão thái gia được.

Có lẽ là nghi ngờ lão thái gia, qua sự phẫn nộ ý thức cũng dần thanh tỉnh, còn bị Tạ Anh làm nhiều chuyện sao nhãng, đều có nhiều điểm đáng ngờ.

Lão thái gia xì khẽ một tiếng, tiếng cười trống rỗng khiến người tê dại, "xem ra mấy ngày nay Nhàn Nhi cũng không nhàn rỗi, cũng biết không ít chuyện a."

Cái này coi như thừa nhân?

Nghệ Nhàn, "vậy ngươi nhốt Tạ Anh ở đâu rồi!"

Lúc nói chuyện phiếm Tạ Anh cũng vô ý để lộ chi tiết, chờ Nghệ Nhàn rời khỏi Tạ gia, nàng cũng quay về Thanh Sơn Tông. Kết quả hôm đó nàng ra ngoài rèn luyện, tìm hết Tạ gia cũng không tìm thấy người.

Tạ Anh bình thường hai ngại còn mạnh miệng, lúc quan trọng cũng không có sợ hãi.

Nhưng khiến Tạ Anh không thể phản kháng còn biến mất, ngoại trừ người quan không hề phòng bị, thì Nghệ Nhàn cũng không nghĩ đến những người khác được.

Lão thái gia khẽ thở dài một tiếng, nhịn không được vỗ tay, khi hắn vỗ tay trong nháy mắt, Tạ Khuê Tạ Tiêu như sĩ tử lần nữa xuất hiện trong đại sảnh, canh giữ hai bên lão thái gia, "Nhàn Nhi, ngươi đúng là khiến ta thay đổi cách nhìn hoàn toàn. Đứa nhỏ Tạ Anh kia --" hắn dường như ảo não khi nhắc đến còn lắc đầu một cái, "tư chất tốt, bỏ thì tiếc, thân là người Tạ gia, nên cũng còn có vài phần tác dụng, ngươi dù sao cũng không cần lo lắng."

Nghệ Nhàn gặp nhiều người hung ác thành tính, nó như ma túy ẩn sâu trong người, bọn họ đi gieo họa cho không ít người, có thể nói tội ác tày trời. Nhưng vị trước mắt này quả thực so với đại vu khác nhau hoàn toàn, "Ngươi có thể phá vỡ nhận thức của ta đối với ngươi lần nữa. Nhưng mà, ta cũng biết ngươi bắt nhốt Tạ Anh, vậy cho rằng không hề chuẩn bị gì sao?"

Đôi mắt lão thái gia như lợi kiếm sắc bén híp lại, "ngươi đã làm gì?"

Nghệ Nhàn cười gằn một tiếng, "cũng không làm gì, chỉ muốn ngươi cảm nhận một chút tâm huyết mấy chục năm qua chảy ra biển thôi."

Cùng lúc đó, Tạ Anh bị nhốt trong lồng tự giễu hối tiếc dường như nghe thấy tiếng leng keng đánh nhau bên ngoài, cẩn thận nghe lại, như là tiếng xích sắt phát ra âm thanh, thỉnh thoảng còn có tiếng huyễn thú đau nhức kêu. Ở nơi tối tăm không ánh mặt trời chờ hơn một tháng, tiếng rên hừ hừ của đám huyễn thú ở bên ngoài vì đau mà kêu, thỉnh thoảng cũng nổi lên chút thương cảm. Nhưng cũng vì nghe thành quen, tâm nguyện chờ đợi được người phát hiện như cọng cỏ cuối gieo trong lòng, nàng phẫn hận dánh một quyền lên lồng sắt, bị nhốt không khác gì hyễn thú, nàng cảm thấy nàng nên đồng tình một chút, vì nàng không khác gì đám huyễn thú rên hừ hừ ngoài kia.

Nghĩ vậy, Tạ Anh khẽ mắng một tiếng, "Nghệ Nhàn vô liêm sỉ."

Nếu không phải Nghệ Nhàn xen vào việc người khác, nàng cũng sẽ không bị đám người lão thái gia bắt đến chỗ quỷ quái này. Tạ Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, tùy ý chỉnh lại đầu tóc rối, tâm tình nháy mắt hạ xuống.

"Ai ai, người đó."

"Người nào!"

Tạ Anh sắp nhanh bị thần kinh làm cho suy sụp, nàng không ngờ lại nghe thấy âm thanh đại sư tỷ!!! cho dù có bị phát hiện, thì cũng là Nghệ Nhàn phát hiện nàng, sao lại là nữ nhân kia. Nàng nhịn không được dùng đầu đâm lồng sắt, tiếng kêu leng keng, xích sắt trong lồng khống chế linh lực của nàng, cho dù nàng đâm đến chảy máu, thì cũng không làm được gì, "tạ sợ là điên mất rồi."

Leng keng, leng keng!

"Đúng vậy." âm thanh kia còn phụ họa như không có chuyện gì xảy ra, sau đó là tiếng trào phúng điển hình của đại sư tỷ, "ngu xuẩn."

"!!!"

Đại khái là từng có chứng bị ngược, lần này bị mắng, Tạ Anh lại có cảm giác thân thiết khó có thể diễn tả được, "đại sư tỷ?"

Tử Hàn lắc đầu thở dài từ trong bóng tối đi ra, thấy nàng cuốn mình trong lồng sắt, tội nghiệp nhìn chính mình, tựa như đám huyễn thú vừa rồi hai mắt sáng lên, chậc châc, thật đáng thương. Nàng nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh lồng sắt, cùng Tạ Anh mắt to trừng mắt nhỏ, "Đệ tử Minh Phong Phong phó tông chủ Hạ Chúc mất tích, nhìn ngươi có vẻ trắng hơn rồi a."

Lời nói vẫn khó nghe.

Tạ Anh cũng không phản bác, cúi đầu ủ rũ, nếu có cặp tai mao nhung, nhất định là rũ xuống, "đúng vậy, trắng ra nhiều."

Mấy năm gần đây cũng thấy được nhiều sự việc khác thường, nhưng vì tương lai nằm trong tay lão thái gia, nàng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, cố gắng khiến bản thân có giá trị.

Kết quả, kết quả, nàng cũng trở thành một con thú bị nhốt.

Keng.

Một cái chài khóa tinh xảo rơi cạnh chân Tạ Anh, nàng ngốc lăng nhặt lên xem, "chìa khóa?"

Tử Hàn chậm rãi theo đường cũ đi ra, "ngu xuẩn, còn không mau lăn ra đây."

Nghe thấy động tĩnh phía sau ầm ầm, phía trước còn một đám tiểu tử kêu khóc đòi ăn, Tử Hàn khó chịu trong lòng, "hừ, Nghệ Nhàn thật biết tìm việc cho ta làm."

**********

Người bị nhắc đến hai tai mơ hồ nóng lên, hiển nhiên đã đến lúc, "đi!"

Miên Hoa Đường vui vẻ ném Nhị Lam, Nhị Lam cười ha ha không ngừng, cả phòng đều nghe thấy âm thanh thuần túy linh động, Nghệ Nhàn vừa kêu nàng suýt dem Nhị Lam ném ra ngoài rơi vào tay Tuyên Di, sau đó vội hét lớn, "không được đụng vào, lão thái bà!"

Tuyên Di lảo đảo một cái, suýt nữa đụng phải lôi linh trong tay Miên Hoa Đường, chờ ổn định lại, cũng không còn thân ảnh Miên Hoa Đường nữa.

Lão thái gia tức giận, "còn ngây ra đó làm gì! bắt bọn họ mang về cho ta!"

Miên Hoa Đường phóng lôi linh như đạn mini, nháy mắt trong Gi áng Thanh trấn phát ra tiếng vang ầm ầm, cộng thêm vì thoát khỏi ba người Tạ Khuê, Miên Hoa Đường phóng lôi linh khắp nơi, từng tiếng nổ vang bên tai, đám người còn đang chờ tam tiểu thư ra ngoài giải thích chuyện rèn luyện cũng bị kinh ngạc.

"Đệch, sấm giữa trời quang."

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???"

Trong lúc bọn họ còn đanh nhìn nhau, nháy mắt có mấy nguồn linh lực khổng lồ xẹt qua đầu, Huyễn Các bị lôi linh đánh trúng, tựa như què một chân nhanh chóng sụp xuống một nửa.

Mọi người chỉ thấy có mấy cái thân ảnh lướt qua cực nhanh trước mắt, tựa như làn khói chạy về hướng Huyễn Thú Cốc, thỉnh thoảng có vài tên xui xẻo bị Miên Hoa Đường ném trúng lôi linh, nhất thời Gi áng Thanh trấn yên bình trước giờ đột nhiên xảy ra bạo loạn lần đẩu tiên.

Người ta phóng linh lực đánh nhau, đột nhiên bị linh lực đánh trúng khiến đám người kia khó hiểu, lão thái gia vừa đi ra nhìn thấy một màn hỗn loạn cũng tức đến thở gấp.

Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng thuấn di đến nơi lần đầu liên thủ đánh chết quản sự địa phương, nàng nhìn người yêu thâm tình vừa cướp được từ tay tử thần về, "đến lúc để sinh tử kiếp quay về vị trí cũ rồi!"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đại sư tỷ: thật vất vả mới ra được phòng tối.
Bình Luận (0)
Comment