Nói đến Tạ gia, cũng chính là một đại gia tộc ở Ngân Nguyệt đế quốc, làm chủ kinh thương. So với Tề gia ở Nhật Chiếu quốc kinh doanh khác nhau, Tạ gia chủ yếu mua bán các loại huyễn thú. Trong gia tộc nếu có ngự thú sư thiên tư thông minh, liền được Tạ gia chọn đến Huyễn Các của Tạ gia chọn mua huyễn thú thích hợp cho con cháu mình. Ngoại trừ việc này ra, Tạ gia còn am hiểu kinh thương của các đế quốc, còn có đấu thú trường, là một thứ mới khiến nhiều ngự thú sư yêu thích.
Nghệ Nhàn, "Tạ Vũ và Tạ Anh có phải là tỷ đệ không?"
Đoan Mộc Nhã cũng đã nghe ngóng về Tạ gia, "chắc vậy, nhưng mà danh tiếng Tạ Vũ không tốt. Ta từng nghe cha ta nói qua, Tạ gia này không giống những gia tộc khác, Tạ gia trọng nữ khinh nam, địa vị nam nhân không bằng nữ nhân. Nhìn Tạ Anh a, nàng là nữ nhi của thứ nữ ở Tạ gia, còn Tạ Vũ là con thứ của huynh trưởng trong Tạ gia. Không nói đến địa vị Tạ Vũ ở Minh Vọng Phong không bằng Tạ Anh, chỉ là ở Tạ gia thôi cũng đã không bằng rồi. Ngươi cũng chỉ nghe người ở Thanh Sơn Tông chỉ nói Tạ Anh đại sư tỷ chứ có nghe ai nói về Tạ Vũ sư huynh chưa?"Nghệ Nhàn vẫn còn nghi ngờ, "có khi nào là do thực lực Tạ Anh mạnh hơn Tạ Vũ không, cho nên địa vị cũng khác nhau, thế giới này không phải dùng vũ lực vi tôn sao?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "ngươi nói cũng có lý. Nhưng mà Nghệ Nhàn a, cái gọi là bồi dưỡng thiên tài, đều được bồi dưỡng từ nhỏ rồi a. Ngươi nhìn nhà chúng ta a, vì ta thức tỉnh song linh căn sớm, khi ta còn nhỏ ta muốn có gì là có cái đó, đến cả cha nương đối với tốt hơn ba phần, thậm chí hắn còn chạy đến Tạ gia mua tiểu huyễn thú thích hợp với thuộc tính của ta, đáng tiếc, ta lại không thể câu thông được với huyễn thú kia."
Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, lý do Tạ Vụ thoái thác, cũng có thể giải thích được biểu tình kỳ quái Tạ Anh nhìn nàng lúc đó, sợ là nhìn thấy nàng vốn nên chết ở thú nhân giờ vẫn còn sống, cũng là không ngờ được.
Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn thất thần, "Nghệ Nhàn, hôm nay trên sân đấu không phải ngươi đã ném hắn ra sân đấu rồi chứ? lỡ như hắn vì chuyện này hận ngươi, chạy đi tìm Tạ Anh tố cáo ngươi thì sao?"
Nghệ Nhàn nghĩ, tố cáo đi a! sớm muộn nàng cũng bắt được kẻ muốn gϊếŧ chết nguyên thân. Có câu nói không sợ ăn trộm, chỉ sợ ăn trộm ghi thù. Hiện tai kẻ ở trong tối đang muốn mạng nàng sẽ không thể bỏ qua.
Một lời của Đoan Mộc Nhã thành châm, Tạ Vũ bị Nghệ Nhàn đùa một trận, càng nghĩ càng giận, những chỗ trên người bị nổ thương càng thêm đau rát, tức không chịu nổi thì đi tìm Tạ Anh.
"Tạ sư đệ, đại sư tỷ đang bế quan, không thể gặp khách."
"Khách gì mà khách, mở mắt cẩu ngươi ra nhìn đi, ta là đệ đệ nàng, nào có tỷ tỷ đối với đệ đệ như vậy, ngươi nói với nàng, ta có chuyện quan trọng, nếu nàng không nghe, sẽ phải hối hận."
"Cái này --"
"Còn không mau đi truyền?"
Tạ Vũ đụng trúng Nghệ Nhàn, không ngờ đến đây gặp Tạ Anh thì lại gặp phải trắc trở, càng tức thêm. Nhìn Tạ Anh từ đình viện đi ra, vẫn không hết giận được liền đập nát ghế đá, đập xong vẫn không hết tức, định đập nát luôn cái bàn.
Tạ Anh lúc đến thì thấy hắn dùng cách không có tiền đồ này, nhàn nhạt mới liếc hắn một cái, "sắp đến chung kết quyết tái, ngươi không cố gắng tu luyện, đến viện tìm ta dương oai, để làm gì?"
Tạ Vũ cười gằn một tiếng, "chung kết quyết tái? chung kết quyết tái có gì mà lo, bất quá là vật lộn với một đám to cao ngu xuẩn mà thôi, không lẽ ngươi sợ bọn chúng?"
Tạ Anh cũng lười nói với hắn, chỉ nhìn hắn một chút, "thua? vậy thì nên cố gắng tu luyện đu, mắc công đến lúc đó bị đám ngu xuẩn cao to kia đánh bại. Không chỉ có mặt mũi Minh Vọng Phong mà còn có mặt mũi Tạ gia ta."
Tạ Vũ nghe nàng đề cập đến Tạ gia liền thu liễm vài phần, "nàng còn chưa chết."
Tạ Anh xoay người sang chỗ khác, "sau đó thì sao?"
Tạ Vũ thấy nàng không chút kinh ngạc, thì cảm giác kỳ lạ, "nhiều năm qua, nàng chỉ là một phế nhân ăn rồi năm, chỉ mất tích ba năm lại thức tỉnh quang linh căn, ngươi không lo lắng sao? hơn nữa, nàng dường như trở thành người khác."
Tạ Anh mặt không đổi nhìn Tạ Vũ, "ngươi thật ra muốn nói cái gì?"
Tạ Vũ lầm bầm nửa ngày, "chờ bọn họ nhìn thấy Tạ Nhàn còn sống, nhất định sẽ đem về Tạ gia, chuyện đó sau này khó mà nói được, chúng ta có cần?"
Mi tâm Tạ Anh khinh bạc, "cần cái gì?"
Tạ Vũ thấy nàng vờ vịt, tức giận nói, "Tạ Anh, ngươi đừng giả ngây với ta, năm đó ngươi làm chuyện như vậy, thì cũng nên biết nếu nàng còn sống nhất định sẽ quay về báo thù. Khi nàng còn là một phế nhân, ở Tạ gia ăn uống đều được nuôi nấng. Nếu biết nàng thức tỉnh linh căn trở thành ngự thú sư, đến lúc đó cuộc sống của ngươi ta nghĩ chắc không còn dễ nữa đâu, nên nhân lúc cánh chim còn chưa bay, bọn họ không biết gì, gϊếŧ nàng đi."
Tạ Anh phong kinh vân đạm nói, "ah, ta làm chuyện như vậy? sao chứ?" nàng tiếc nuối lắc đầu, "Tạ Vũ, ngươi ở Tạ gia nhiều năm như vậy còn chưa nhận ra được sự thực hả?"
Tạ Vũ, "ngươi có ý gì?"
Tạ Anh, "cho dù hiện tại ngươi đến trước mặt tổ phụ tố cáo ta, tổ phụ cũng sẽ không tính toán, biết vì sao không? vì ta mạnh hơn ngươi, mạnh hơn nàng. Trên đời này chỉ có kẻ mạnh nhất mới có quyền nói chuyện, hiểu chưa?"
Tạ Vũ hoảng sợ nói, "ngươi, ngươi cứ để nàng cứ như vậy trưởng thành, Tạ Anh ngươi điên rồi."
Tạ Anh không kiên nhẫn, "sau này không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm ta, ta phải bế quan, không tiễn."
Tạ Vũ ngây ra sửng sốt tại chỗ hồi lâu, tức giận cũng trở thành một bụng, "cmn, còn lập đền thờ cho người ta, Tạ Anh ngươi điên rồi."
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Nghệ Nhàn nghênh ngang kiêu ngạo, Tạ Vũ lại nghẹn họng, trên cũng không phải dưới cũng không thể, liền dậm chân hoảng sợ, hắn càng nghĩ, "không được, tuyệt đối không thể cho nàng trở về Tạ gia."
*********Trận đấu thứ ba đếm ngược cũng đến, Nghệ Nhàn lên sân đấu đã thấy có người, mà người kia đang ngửa lưng nằm ngủ, nhìn thân hình có chút quen mắt, công thêm y phục trắng viền vàng, liền nổi lên dự cảm bất thường mãnh liệt.
Trọng tài thấy hai bên đều có mặt liền tuyên bố, "Tử Hàn - Vân Miểu Sơn vs Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong, bắt đầu tranh tài."
Sau khi trọng tài nói xong, người kia vẫn duy trì tư thế cũ không động đậy, ngủ say rồi a. Nghệ Nhàn tức đen mặt, suy nghĩ một hồi liền ngồi xếp bằng, tĩnh tâm tu luyện, nàng làm cho mình một cái lồng năng lượng, triệu hoán tiểu mã canh chừng bên ngoài, vừa có động tĩnh nàng sẽ biết được.
Kết quả, chờ a chờ.
Người đứng ngoài sân xem tỷ đấu chờ đến sắp đi ngủ, trong sân vẫn không có động tĩnh nào. Trọng tài cũng ngủ gật, hiện tai cũng chưa thấy ai ra tay trước. Hiển nhiên, trọng tài cũng biết rõ tính khí vị Tử Hàn đại sư tỷ này, do dự nửa ngày, cũng không dám tự ý đánh thức nàng, không thể làm gì khác hơn là cứ tiếp tục chờ đợi như vậy.
Cũng may Nghệ Nhàn kiên trì mười phần, sau một thời gian ngắn thì mở mắt ra liếc. Hai người cứ kéo dài cho đến tối, cho đến khi người trong sân giải tán đi bớt, Nghệ Nhàn còn tạo một cái cầu quang linh miễn phí làm sáng sân đấu, nó như một cái đèn nhỏ ngâm nước nhưng cũng rất sáng. Bất quá đại sư tỷ đang ngủ có thể vì quá chói mắt, nàng liền mơ màng đứng dậy, xoay đầu một cái lại tiếp tục ngủ.
Nghệ Nhàn, "..."
Trọng tài trợn tròn mắt, "tình huống này nên làm gì đây a?"
Nghệ Nhàn ở sân đấu gặp qua nhiều trận đấu kỳ lạ, cũng may không phải lần đầu giao tiếp với vị đại sư tỷ Vân Miểu Phong này, cũng có chút bất đắc dĩ, "chờ xem."
Ngày mai Nghệ Nhàn còn một trận đấu, cũng may là sau giờ Ngọ (11h trưa - 13h chiều). Nàng nghĩ, nếu đến sáng mai vị đại sư tỷ này không dậy, nàng sẽ dùng chút thủ đoạn ép cho vị đại sư tỷ này dậy, dù sao còn một trận nữa nàng không thể bỏ lại được....
"Ah, sao ngươi lại ở đây?"
"Sư tỷ, ngươi ngủ ngon giấc không?"
Đại sư tỷ dụi mắt, dường như còn chưa ngủ đủ, ngáp một cái, "tạm được, nếu không có quang này, ta sẽ ngủ thoải mái hơn một chút."
Nghệ Nhàn cố ý đối nghịch, tăng độ sáng cho quang cầu, nháy mắt cả sân đấu được chiếu sáng, đến cả trọng tại đang ngủ gật cũng bị chói đến tỉnh lại, "nếu tỉnh ngủ rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Hai mắt Tử Hàn mông lung buồn ngủ nhìn nàng, "ngươi không thể, bỏ quyền đi a!!"
Lần trước Nghệ Nhàn không có sức, lần này nghe nàng nói thì không vui, "là đại sư tỷ Vân Miểu Phong, ngươi nên tôn trọng những người đấu với ngươi, dù cho ta linh lực thấp, thua xa ngươi rất nhiều, nhưng cũng mong chú ý đấu với ta một hồi."
Mọi người: nàng chờ lâu như vậy, cũng không thể vì câu này "không được thì rút lui đi" được.
Tử Hàn suýt chút đi xuống đài, nghe Nghệ Nhàn nói như vậy thì dừng bước lại, nàng nghi ngờ quay lại nhìn, "dù bị đánh cũng muốn đấu? ta sẽ không thủ hạ lưu tình."
Rất nhanh Nghệ Nhàn đem sự do dự trong lòng ném đi, cơ hội quyết đấu với cao thủ khó mà có được, đối với nàng cũng là một loại trợ giúp tu luyện, nếu bị đánh mà phải bỏ cuộc đấu chiều này, nàng cũng chịu, "đấu đi."
Tử Hàn trường mắt nhìn, "được rồi, như ngươi muốn."
Vừa dứt lời, Nghệ Nhàn chỉ nghe thấy quanh sân đấu có âm thanh rộp rộp, như tiếng chuột gặm bánh quy, nàng cúi đầu nhìn, chỉ một hồi dưới sân đấu bị lớp băng dày bọc lại, nhiệt độ xung quanh cũng lạnh hơn nhiều.
Tử Hàn, "hoan nghênh đến băng vực của ta."
Nghệ Nhàn cảm giác bất thường, nhưng cả sân đấu bị băng bọc lại, nàng không thể chạy được, Chỉ thấy dưới lớp băng như đang có vật gì đó bơi, nhanh tới mức khiến người ta chậc lưỡi.
Ngân Bảo đại nhân phóng trùy tam giác đâm lên lớp băng, không thể nào ghim xuyên qua.
Tử Hàn chu mỏ, "đã nói ngươi không được rồi."
Nghệ Nhàn gặp thủy linh ngự thú sư, kỹ năng này giống như của Đoan Mộc Khiết, nước nháy mắt ngưng kết thành băng? nàng không dám nghĩ nhiều, lớp băng lại tăng lên, lấy điểm giữa, băng xung quanh nứt ra, từng cái băng trùy bên dưới nhanh chóng phóng lên bay tới trước mặt Nghệ Nhàn.
Vừa đối mặt, Nghệ Nhàn liền thành một người máu, băng trùy ghim trên người vừa lạnh vừa đau, khiến người vô cùng nhức.
Cho dù nàng chạy trốn đến góc nào, thì vẫn không thể tránh được công kích của đối phương, tựa như có đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, biết được quỹ tích của nàng.
Tử Hàn hai tay khoanh trước ngược, đứng một góc hẻo lánh, còn nàng đứng ngay một chỗ rất tốt, "đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, nhận thua đi, ở trong băng vực của ta ngươi không thể tránh được đâu."
Trên đời này không có thứ gì hoàn mỹ mà không có khuyết điểm, cho nên sẽ không có kỹ năng nào hoàn mỹ được. Nghệ Nhàn tin tưởng, băng vực của Tử Hàn nhất định có khuyết điểm, chỉ là nàng tạm thời không tìm được sơ hở mà thôi.
Nghệ Nhàn ép mình bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát. Nàng phát hiện băng trùy bên dưới lớp băng không đồng đều, đông một khối, tây một khối, không theo quy luật.
Duy nhất có thể chắc chắn là mỗi bước đi của nàng đều sẽ bị công kích, cứ mỗi khi nàng bước đi, băng trùy lại tiến đến một điểm, sau đó bạo phát -- công kích nàng.
Ngân Bảo đại nhân như gặp đại địch, lông đuôi đều dựng đứng từng cái. Ở trong băng vực của Tử Hàn, Ngân Bảo đại nhân công kích hóa giải không hết, thỉnh thoảng còn bị băng trùy công kích làm bị thương tiểu trảo, đến cả tốc độ né tránh cũng từng bước chậm lại.
Nghệ Nhàn càng nhìn càng thấy băng trùy này như cá trong nước, thỉnh thoảng phóng lên mặt nước lấy không khí mới. Nàng thử đi hai bước, mỗi bước chân phương vị chuyển biến động tác lớn, băng trùy công kích rơi vào khoảng không. Sau đó nàng thuấn di vài lần, lại thuận lợi tránh được công kích, chỉ là không biết vì sao đánh trúng mắt xích lại bị băng trùy tấn công nhiều hơn.Tử Hàn nhìn nàng ở trong sân đấu, trái quẹo phải quẹo, tư thế xoay vòng méo mó, như uống rượu say, "ngươi đang làm gì vậy?"
Nghệ Nhàn liếm khóe miệng bị rách, "thử xem có bị công tới không."
Tử Hàn gật đầu, "vậy đổi cái khác đi,"
Bàn tay nàng nhẹ nhàng ấn xuống một cái, chỉ thấy bằng trùy dưới lớp băng tựa như đang sống, rậm rạp chằng chịt di chuyển bên dưới lớp băng, vô cùng dày đặc khiến Nghệ Nhàn cảm thấy tê da đầu, nếu đem băng trùy đổi lại thành loại cá cắn người, thì tình huống trước mắt quả thực rất là tệ.
"Bắt đầu."
Nhìn thấy chút băng trùy phá băng nháy mắt, Nghệ Nhàn không còn lo lắng nữa, hai tay vỗ vào nhau, quang linh cùng lôi tủy hợp lại thành một, sau đó bạo phát một tiếng nhức óc. Bạo động kịch liệt khiến khán giả đang buồn ngủ phải tỉnh lại, bọn họ nhìn nhau, toàn bộ dụi mắt nhìn về sân đấu.
Tử Hàn chỉ bị ánh sáng mãnh liệt làm chói mắt, lui lại nửa bước, chỉ giơ một tay lên dưới mặt đất băng đều tan thành một cái lồng năng lượng bằng nước phòng ngự, dòng nước nhu hòa đem quang lôi ngăn trở lại, sau đó nhẹ đẩy đi, đem củ khoai nóng ném trả lại cho Nghệ Nhàn.
Lồng năng lượng của Nghệ Nhàn bị đánh thủng một cái lỗ lớn, chính nàng bị dư uy do nàng ngưng tụ đánh bay. Cho đến khi rơi xuống đất, nàng nhìn thấy vô cùng ra, từ đầu đến cuối, vị đại sư tỷ Tử Hàn này căn bản không xuất ra chút lực nào, một tay ngoạn chuyển càn khôn, khiến nàng nhận được bài học sâu sắc.
Tử Hàn, "không tệ, lần sau ngươi có thể thử tiếp tục phá chiêu này."
Nghệ Nhàn sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được âm thanh bên ngoài của đối phương, vô cùng cảm kích vạn phần, "đa tạ sư tỷ."
Tử Hàn lắc đầu, vừa đi vừa ngáp, "không cần, hảo mệt a, tìm một chỗ ngủ một giác thật ngon a."
...
Lúc trời vừa sáng, Nghệ Nhàn quay về trong đầu đều là băng vực của Tử Hàn, cái này không khác gì với thủy vực trong miệng vị gọi là Bào Đàm kia, bọn họ đem kỹ năng của mình thể hiện trên sân đấu, đem mọi thứ khống chế hoàn toàn. Bất quá kỹ năng Bào Đàm non nớt, cần có huyễn thú hỗ trợ, mới chiếm được chút lợi thế. Nhưng năng lực của Tử Hàn đại sư tỷ lại mạnh tới mức có thể điều khiển cả trận đấu, nháy mắt đã đưa nàng vào phạm vi, lực công kích mạnh, khiến nàng không thể chống đỡ lại được.
Nghệ Nhàn ở đây trải qua hơn 10 trận đấu, thân thể rách nát chỉ với thiên cấp mà đấu với nhân cấp để lấy được khoảng cách. Cho dù là Trình Bang sư huynh, hay là Tử Hàn sư tỷ, cũng đều khiến nàng sinh ra cảm giác vô lực phản kháng, cho dù phản kháng cũng là chuyện vô ích, đại khái là chuyện đẳng cấp về cường đại có tính áp chế.
"Oa oa, Nghệ Nhàn, sao ngươi khiến mình thành như vậy a?"
"Sao vậy hả?"
Nghệ Nhàn tự mình nhìn lại, máu me khắp người, tất cả đều bị băng trùy ghim ra lỗ máu, vết thương không hề nhỏ, "Ah, không có gì, Tử Hàn sư tỷ như vậy là thủ hạ lưu tình rồi."
Những chỗ bị thương trên người nàng đều tránh được những chỗ quan trọng, những chỗ bị đâm đều là chỗ nhiều thịt. Nghĩ lại, cảm giác vị sư tỷ này thật bí hiểm, "phải rồi, Tiểu Nhã ngươi biết tu vi của Tử Hàn sư tỷ đến mức nào rồi không?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "Tử Hàn sư tỷ rất thần bí, lại khiêm tốn. Thanh Sơn Tông có nhiệm vụ gì thì nàng giao lại cho Minh Vọng Phong cùng Sí Diễm Phong, điều nàng thích nhất chính là -- ngủ, cảm giác ngủ thế nào cũng không đủ."
Nghệ Nhàn lần lượt chữa những vết thương dọa người, nghĩ đến Tử Hàn sư tỷ nói câu sau cùng rồi rời đi, có chút kích động, nhưng nàng cũng không thể cứ như vậy mà làm phiền đối phương, "Tiểu Nhã, ngươi có thể kiếm được loại khiến người ta nằm ngủ thoải mái như là đệm vải không? ta muốn làm một cái võng."
Ánh mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, "được a, được a, sau này ta có thể nằm tắm nắng giống như lời ngươi nói đúng không?"
Nghệ Nhàn đỡ trán, "vậy làm hai cái đi, không được, ba cái mới đúng."
Đoan Mộc Nhã liền tính toán cho nàng, đối với nhị tiểu thư điêu ngoa từ nhỏ như Đoan Mộc Nhã mà nói, vải đệm nào mềm mại nhất, thoải mái nhất, thì nàng vô cùng rành rồi.
Nghệ Nhàn đơn giản làm lành vết thương, nghỉ ngơi nửa ngày, rất nhanh tiến vào trận đấu thứ hai.
Đây là trận đấu vô cùng quan trọng, Đoan Mộc Nhã cũng có chút lo lắng, Niệm Vân Âm cũng tránh nàng không để ý đại cục, cùng Tử Hàn đại sư tỷ đấu trận đó hao hụt quá nhiều sức lực.
Nghệ Nhàn lại không nghĩ là đúng, nàng cùng Tử Hàn sư tỷ đấu hết mình, thêm một cái nữa cũng không suy nghĩ nhiều. Đáng tiếc, tỷ đấu sắp đến, nếu không nàng sẽ tìm một chỗ không người tự mình thử trước một chút.
Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Ôn Tầm - Minh Vọng Phong.
Nghệ Nhàn đối mặt với ngự thú sư địa cấp ngũ giai, hai bên triệu hồi huyễn thú của mình ra, huyễn thú của Nghệ Nhàn được mọi người chú ý đến nhất chính là tiểu mã, một con thiên mã thân hình khỏe mạnh, hình thể đã không còn như lần đầu khi Nghệ Nhàn đỡ đẻ nữa, sừng trên đầu đang dần dài ra, hình thể cũng dần lớn hơn, mang vài phong trác tuyệt bất phàm của cha mẹ nó, vẻ đẹp của nó càng khiến cho các sư tỷ sư muội trong Thanh Sơn Tông yêu thích, đáng tiếc, tiểu mã chỉ xuất hiện bằng hồn thể, nếu không sẽ bị mọi người vây quanh sờ soạng rồi.
"Nghệ Nhàn."
"Hả?"
Đang lúc đánh nhau đột nhiên gọi tên đối phương, hành vi này khiến Nghệ Nhàn bất ngờ, chỉ thấy Ôn Tầm nam sĩ nhìn nàng cười cười, trên mặt còn treo hai cái núm đồng tiền nhàn nhạt, Nghệ Nhàn lại đề phòng cao hơn, theo kinh nghiệm của nàng, với loại người không quen biết, cười càng tươi, tâm tư càng thâm trầm.
Mặc dù Nghệ Nhàn đã dùng quang linh chữa khỏi các vết thương, nhưng linh lực lại không đủ, nên trận đấu này phải tốc chiến tốc thắng.
Đối phương là hỏa linh ngự thú sư, bên cạnh là huyễn thú chim lửa, còn chưa bắt đầu đã phun lửa về phía Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn thuận tay dùng linh quang linh cản lại, đối phó với hỏa long của Đoan Mộc Nhã đã quen thuộc nên vô cùng thuần thục.
Hai tay nàng hợp nhất, tiểu mã liền hiểu ý, run mình một cái biu biu biu nhắm xung quanh sân đấu, đây là hội tụ quang linh thanh tẩy. Ánh sáng chói mắt khiến sân đấu bị che, chỉ nghe thấy tiếng Ôn Tầm đột nhiên kêu thảm, sau đó hắn bị Nghệ Nhàn dùng lồng năng lượng ném ra sân đấu.
...
Sau đó, Tạ Vũ không từ bỏ ý định tức giận mắng, "ngươi đúng là tên vô dụng, ta kêu ngươi đi dạy dỗ nàng một chút, kết quả thì ngược lại, ngươi bị nàng dạy dỗ một trận?"
Một chân Ôn Tầm bị lôi điện đâm thủng một lỗ, cháy đen thui, có thể thấy rõ ràng, "nữ nhân này quá xảo trá, nàng dùng huyễn thú đó làm chói mắt, khiến ta mở mắt không được, chỉ nghe thấy âm thanh đùng đùng, mới phát hiện nàng cầm lôi linh cầu trong tay."
Tạ Vũ, "lôi linh cầu?"
Ôn Tầm, "là một loại cầu ngưng tụ lôi linh, có thể giữ lại để làm vũ khí công kích. Có người nói đây là do Tề gia ở Nhật Chiếu quốc sáng tạo ra, đã từng bán ở hội đấu giá. Hiện tại nhiều người đều dùng, ngự thú sư linh lực yếu rất cần nó, vào lúc quan trọng có thể phát huy được tác dụng."
Tạ Vũ nhớ đến mình lên sân đấu, uất ức bị Nghệ Nhàn trêu chọc, không thua gì lôi linh cầu, hắn căn dặn người bên cạnh nói, "đi, tìm cách đem hai viên đến đây, ta muốn thử uy lực lôi linh cầu này."
Ôn Tầm, "Tạ sư huynh đừng vì nữ nhân này mà tức giận, nếu nàng không vào được bí cảnh, chúng ta tìm cơ hội động thủ. Nếu vào được bí cảnh, chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay cho nàng ở lại trong bí cảnh vĩnh viễn luôn."
Tạ Vũ nghĩ lại cảm thấy có lý, nếu Nghệ Nhàn ở chung kết quyết tái thua thú nhân, thì bọn họ cũng không quan tâm Nghệ Nhàn có tồn tại hay không, nếu vô tình vào được bí cảnh, đến lúc đó nàng có đi không có về.
Nghệ Nhàn cũng không biết Tạ Vũ đang bày kế bẫy nàng, nàng đầu đầy tấm vòng làm cho Tử Hàn sư tỷ, nghĩ còn lại một trận đấu cuối cùng, nàng đem trọng trách này giao cho Đoan Mộc Nhã.
Đoan Mộc Nhã lôi Niệm Vân Âm đi mua đồ, ngược lại cũng rất nhanh dựa theo thiết kế của Nghệ Nhàn làm ra được một cái võng, ngoại trừ da thú mềm mại ra còn có tơ kim cương thú phun ra kết hợp cùng tơ nhện từ móng vuốt của Ngân Bảo đại nhân bện thành dây thừng. Các nàng tùy ý chọn hai cái cây, đêm móc lên, Đoan Mộc Nhã leo lên thử một chút, "oa, không biết làm sao Nghệ Nhàn nghĩ ra được, đung đưa như vậy thực sự rất thoải mái."
Niệm Vân Âm không nói gì liền nhảy lên, hai người chen một cái võng. Chân gạt chân, tay chen nhau, Đoan Mộc Nhã muốn đá người kia xuống, nhưng vừa đưa chân ra, liền bị Niệm Vân Âm nhanh tay chụp được, "Tiểu Nhã làm gì vậy? chờ không kịp đã muốn nhớ nhung yêu thương rồi sao?"
Đoan Mộc Nhã đá một chân đến, "nhớ cái đầu ngươi a."
Niệm Vân Âm liền kẹp cái chân đang đạp loạn của Đoan Mộc Nhã, hai người dãy dụa biến thành tư thế một trên một dưới, Niệm Vân Âm định hôn một cái, nào ngờ Đoan Mộc Nhã ngưng tụ hỏa cầu đánh về phía Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm xoay người đi xuống, "Tiểu Nhã, không thể châm lửa a, nếu không ta phải cùng ngươi dập lửa a."
Đoan Mộc Nhã bị chọc nhiều lần, tức điên lên chạy theo sau đuổi, "ai cần ngươi dập a, Niệm Vân Âm, tên hỗn đản nhà ngươi, có bản lĩnh thì đừng chạy!!!"