Ngũ tiết châm dùng không được vậy thì thất tiết châm. Nghệ Nhàn kỳ thực muốn dùng cửu tiết châm thử xem, đó mới là uy lực mà vũ khí thượng cấp có thể phát huy được.
Đáng tiếc, hai cái châm còn lại bị gia súc kia trộm mất, đến giờ cũng không chịu trả lại. (ed: kkkk....)
Nghệ Nhàn thấy mỹ nhân ngư phá lồng năng lượng xong, liền mượn mặt đất còn dính chút nước nhanh chóng bò đến chỗ mình, cái đuôi xinh đẹp hướng về phía trước dương lên, tựa như lớp quang mạ vàng được bọt nước tạo thành bay đến. Nghệ Nhàn vội dùng lồng năng lượng cản lại đợt công kích này, nào ngờ mỹ nhân ngư lại theo sát phía sau, đuôi cá đánh một cái cả nàng cùng lồng năng lượng bay đi.
Nghệ Nhàn vội phá lồng năng lượng, hai sợi tơ nhanh chóng quấn lấy cổ tay nàng, Ngân Bảo đại nhân dùng tiểu thân thể liều mạng dựa vào cái động vừa khoan xong kéo sợi tơ đem nàng từ vách đấu đài kéo về, bùn đất bên dưới tung bay, từng đạo phòng ngự nhanh chóng chặn lại dòng nước của mỹ nhân ngư, đem công kích của nàng cản lại.
Hai người đánh một hồi, toàn bộ trong chốc lát từ đấu đài đến hiện tại đã một nén nhang đều chưa tới, nàng cảm giác như trải qua hơn nửa canh giờ.
"Lại nào."
"Lại."
Mỹ nhân ngư sau khi nói xong, vẫy đuôi một cái, Nghệ Nhàn cảm thấy có cái tiểu tử nhìn quen mắt đang bị cái đuôi của nàng vô tình đánh bay, chờ Miên Hoa Đường rớt xuống liền lăn vòng vòng, náng phát hiện tiểu tử đáng thương này đang phình lên như quả cầu.
Vừa rồi Miên Hoa Đường đã làm gì?
Ngân Bảo đại nhân, "cẩn thận."
Nghệ Nhàn chỉ nhìn thấy một đạo màu lam, thuấn di một cái liền tránh được đối phương xông tới, sau đó trở tay phóng một cái lôi tủy, suýt nữa quên né đi, mất bò mới lo làm chuồng lại dùng quang linh chữa một hồi.
Mỹ nhân ngư rất ghét quang linh của Nghệ Nhàn, hai mắt bị ép nhắm lại, lần nữa phải chịu bị lôi đánh.
Nghệ Nhàn đương nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội thong thả, thất tiết châm vung lên hướng về phía đối phương, mỹ nhân ngư cũng đề phòng, ngay tại chỗ xoay vòng. Nghệ Nhàn nhanh chóng triệu hồi tiểu mã, hành động xong lần nữa vung thất tiết châm lên, lần này lồng năng lượng đã bọc được mỹ nhân ngư. Nghệ Nhàn dùng tốc độ công kích sức mạnh ném mỹ nhân ngư ra đấu đài, lồng năng lượng vừa bọc lại xong, một quả cầu phóng đạn vô tình xuất hiện, hung hăng bắn vào lồng năng lượng, một lần không đủ, còn có lần hai, lần ba.
Lồng năng lượng tựa như quả cầu, liền lăn đến vách đấu đài.
Mỹ nhân ngư bị nhốt trong lồng năng lượng nhìn thấy thì lo lắng vẫy đuôi, đến cả mái tóc bị Nghệ Nhàn đốt cũng ba ba ba đập vào lồng năng lượng, vừa vội vừa mạnh, đuôi tóc dính lôi tủy nên lực công kích cũng thiếu đi, tiếp đó nàng cứ vậy mà kiên trì, thất tiết châm cũng không thể kéo dài được kết cấu lồng năng lượng, rất nhanh xuất hiện vết nứt.
Nghệ Nhàn nâng tay lên muốn tu bổ lại, không để thất thủ. Nào ngờ, còn chưa phóng ra kích này, đã thấy Miên Hoa Đường chuyển động quanh lồng năng lượng mặt phồng lên, phốc, từng cột nước từ trong miệng Miên Hoa Đường phun ra, thủy thế cuộn trào mãnh liệt nháy mắt đánh bay lồng năng lượng ra khỏi đấu đài.
...
"Thắng, Nghệ Nhàn ngươi thắng."
"May mắn."
Trận chung kết quyết tái mới tỷ đấu đã gian nan như vậy, sau này còn bốn trận nữa cũng khó nói rồi.
Từ sau trận đấu đầu tiên của Trình Bang - Minh Vọng Phong thua Lam Đồng xong, thì toàn bộ Thanh Sơn Tông bầu không khí vô cùng nặng nề, Đoan Mộc Nhã nói chuyện cũng hạ giọng không ít, "nghe nói hôm nay Trình Bang sư huynh không thể lên đấu đài, xin bỏ quyền nên thua một trận, chỉ mới năm trận đấu hắn đã thua hai trận, ba trận còn lại hắn phải thắng, nếu không sẽ phải nhóm thất bại. Ta không ngờ được người như Trình Bang sư huynh lại bại ngay lúc then chốt như vậy."
Nghệ Nhàn tức giận nói, "thắng bại đều là chuyện thường, huống chi Lam Đồng tay không đã khiến xà lân hoa bị thương, là đó lại là huyễn thú bản mạng của hắn, bị ảnh hưởng rất lớn a. Bỏ đi, chúng ta đi xem Niệm Vân Âm."
Niệm Vân Âm tỷ đấu luôn kỳ lạ, ở trận chung kết Nghệ Nhàn từng thấy qua một lần, sau đó cũng không đi xem nữa. Nguyên nhân chủ yếu là vị Niệm đại tiểu thư này không có bản lĩnh nào khác ngoài việc kéo dài thời gian khiến đối phương hận chịu không được, người thông minh thì vừa lên đài nên ném trận pháp sư này xuống ngay, nếu không thì khổ vẫn là chính mình thôi.
Trận pháp mà hoạt động thì sẽ mất hết vài ngày, cuối cùng khiến đối phương chịu không nổi bị hao hụt khí lực mà nhận thua, cái này đúng là phải đối với trận pháp sư hận đến nghiến răng.
"Hắc, thú nhân kia thật ngu xuẩn, hắn xông trái xông phải làm cái gì vậy? không lẽ tưởng chỗ này là bụi hoa sao?"
"Không phải, hắn vô tình bước vào trận pháp của Niệm Vân Âm."
Nghệ Nhàn chỉ lướt qua cũng biết được, thấy Niệm Vân Âm ngồi xếp bằng, thỉnh thoảng lại móc trong túi ra thứ gì đó, "xem ra Niệm Vân Âm cũng không tốt hơn được bao nhiêu."
Đoan Mộc Nhã lúc này mới chú ý thấy một tay của Niệm Vân Âm lúc này đã rũ xuống, "tay kia của nàng không phải gãy rồi chứ?"
Lực công kích của thú nhân rất mạnh, tựa như gia súc Lam Đồng chỉ một cái vuốt cũng có thể làm đứt một cánh tay. Niệm Vân Âm chỉ là con gà yếu, ngoại trừ hành động nhanh hơn một chút thì cũng không thể nhanh hơn thú nhân được, chắc cũng đã nghĩ đến trước khi thú nhân biết được phài hy sinh một chút để bày trận pháp a, "đúng vậy."
Không lẽ Niệm Vân Âm vào Thanh Sơn Tông mục đích là vì viên Phùng Xuân đan kia sao?
Nhưng phùng xuân đan cũng chỉ là một trong số những phần thưởng được công bố trước trận đấu, trừ phi vị đại tiểu thư này biết trước có một viên phùng xuân đan như vậy, với thế lực của Tề gia ở Nhật Chiếu quốc, chỉ cần ra giá cao thu mua, thì cũng không cần phải liều mạng tự mình đi như vậy.
"Phải rồi, mấy ngay ta đi rèn luyện, ngươi có gặp Niệm Vân Âm không?"
"Không có, ta theo sư phụ tìm linh dược. Gặp lại cúng chỉ có ngày hôm đó ở chung kết quyết tái thôi."
Nghệ Nhàn thấy nàng không biết, cũng bất đắc dĩ.
Đoan Mộc Nhã nhìn Niệm Vân Âm trong sân chật vật bôi thuốc sau lưng cho mình, nhịn không được bĩu môi, "khoe khoang cái gì a, cho dù nàng có thể vào được bí cảnh cũng sẽ chỉ cản đường mà thôi, không biết có thể sống mà đi ra được hay không, làm trận pháp sư thì cứ ở trong Thiên Cơ phong chăm chỉ tu luyện đi, thực sự là không biết nàng muốn cái gì nữa."
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm chọc vào cánh tay không có phản ứng kia, đến cả lông mi cũng không nhăn một cái, "trong lòng mỗi người đều có thứ bản thân họ kiên trì muốn hoàn thành, chờ đến khi ngươi thấy được thì sẽ hiểu được vì sao nàng làm như vậy."
Đoan Mộc Nhã không hiểu, "Nghệ Nhàn ngươi đang nói gì vậy?"
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "ta cảm thấy chờ một hồi tỷ đấu kết thúc, ngươi nên cho nàng hai hộp tục cốt cao."
Đoan Mộc Nhã a một tiếng liền che lại túi giới tử của mình, "dựa vào cái gì mà ta phải cho nàng a, ta vất vả làm chỉ dành được ba hộp, hơn nữa cốt thứ thú không dễ tìm, cái này, cái này hộp tục cốt cao còn lại ta cố ý để dành là dự phòng cho Tiểu Lam, nàng còn nhỏ như vậy."
Nghệ Nhàn cười nhìn bộ dạng keo kiệt của nàng, "Tiểu Nhã, ta thấy ngươi đối với người khác cũng không như vậy, vì sao đến lượt Niệm Vân Âm thì ngươi lại như vậy a?"
Đoan Mộc Nhã hừ hừ nửa ngày nói, "nàng đáng ghét lắm, lúc này chọc trêu ta."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, muốn đốt cho vị Tề đại tiểu thư này 30 cây nến, "hiện tại nàng là người bình thường, tục cốt cao đối với nàng cũng có tác dụng rất lớn."
Đoan Mộc Nhã xoắn xuýt một hồi mới chịu nhả ra.
Thú nhân đại khái nhào tới nhào lui đánh đến mệt, cuối cùng được sự chỉ dẫn của Niệm Vân Âm, từng bước ra khỏi trận pháp, trận pháp bố trí vô cùng xảo diệu, cửa ra nằm ngoài đấu đài, cái này một bước đi ra, cũng coi như thua.
*******Ngày thứ tư Nghệ Nhàn mới có trận đấu, nhân lúc ngày thứ ba đang rảnh, liền tìm một chỗ ngồi tu luyện, tranh thủ thăng cấp lần nữa. Đáng tiếc, nhìn vùng đan điền, tiểu quang cầu một chút động tĩnh cũng không có, thăng cấp vô vọng, "kỳ quái, vì sao tiểu kim cầu kia hình như lớn hơn một chút rồi?"
Nghệ Nhàn cảm giác linh lực hấp thụ cho tiểu quang cầu kia đều bị tiểu kim cầu kia hấp thụ hết, tựa như một đứa con riêng tranh đoạt sữa của đứa con lớn... chuyện càng thêm gấp gáp, tiểu lôi cầu cùng tiểu quang cầu trước đó được sung mãn cũng đã no đủ.
Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể thăng cấp được.
Nghệ Nhàn dự định trước đối phó mấy ngày tỷ đấu này rồi tìm một chỗ rèn luyện một chuyện, trước khi tiến vào bí cảnh tốt nhất là có thể thăng cấp. Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, chợt có giọng nói ấm áp vang lên, "rèn luyện một phen, không tiến triển gì, ngược lại càng to gan, cái này mới tu luyện bao lâu rồi?"
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn trên cành cây có một cái thân ảnh quen thuộc, nàng vui vẻ nói, "Tử Hàn sư tỷ."
Tử Hàn hừ một tiếng, vung tay lên vô số băng trùy như dao trên trời rơi xuống, Nghệ Nhàn thấy vậy cũng hiệu được ý lời nói này rồi, nàng vội làm cho mình cái lồng năng lượng, không ngờ thất tiết châm vừa làm xong lồng năng lượng bị Tử Hàn công kích, chưa được một giây thì đã bị băng trùy đâm thủng, suýt chút thì nàng bị băng trùy đâm thành cái sàng.
Vừa đối mặt, toàn thân Nghệ Nhàn máu me đầm đìa.
Tử Hàn lại hừ một tiếng, có chút tức giận không thèm tranh, "cho ngươi đi rèn luyện, không ngờ cũng chỉ có phòng ngực, nghĩ đến cái linh căn thứ hai kia của ngươi có ích lợi gì?"
Nương theo lời này, băng trùy đầy trời tựa như mưa dao, Nghệ Nhàn theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là phòng ngự, nhưng nghĩ lại thì liền hiểu ý của Tử Hàn, nàng sợ vô tình thói quen dùng quang linh của mình trở nên chính thức, hình như.... đúng vậy, mỗi lần đều chỉ nghĩ đến việc phòng ngự.
Nghệ Nhàn tay trái vung lôi tủy, tay phải vung quang linh đối kháng với băng trùy, Ngân Bảo đại nhân liền xuất hiện hỗ trợ, thổ trùy tam giác vừa xuất hiện liền bị băng trùy đánh nát, từng hàng thổ khiên vừa mọc cũng nhanh tan, đến cả tơ nhện cũng không có tác đụng, vừa bắt đầu có thể chống đỡ một ít băng trùy, nhưng số lượng băng trùy vô cùng nhiều, bị đánh không nói đến cả Ngân Bảo đại nhân cũng bị một cái băng trùy đính cái đuôi vào thân cây.
Miên Hoa Đường thò đầu ra nhìn, thấy Ngân Bảo đại nhân chi chi kêu cứu, liền từ trong túi Nghệ Nhàn trượt xuống, suýt chút cũng bị băng trùy đính trên đất, nó vèo vèo leo lên cây, rồi dùng hai cái giác của mình kéo băng trùy ra.
Nghệ Nhàn tự mình lo không xong, hai tay không giúp được gì, quang linh cùng lôi linh đang ứng phó, chỉ đánh tan được một chút băng trùy, nhưng băng trùy trên bầu trời không ngừng phóng xuống, nàng ném ra một cái lôi tủy, linh lực trong đan điền cũng sắp hao hết.
Bất đắc dĩ, Nghệ Nhàn vội vàng ngưng tụ ra một cái lôi quang to gần bằng đầu ngươi, tiểu mã phối hợp cùng nàng, mặc dù nàng không mở miệng, tiểu mã cũng nhanh chóng phóng quang vào lôi quang cầu kia.
Bùm một tiếng, băng trùy bị lôi quang cầu nổ nát bét.
Nghệ Nhàn thở phào một cái, suýt chút thì trợn mắt, nhưng chưa kịp thở thêm, lại thấy băng trùy tiếp tục rơi xuống, Nghệ Nhàn luống cuống chân tay tiếp tục đứng dậy đỡ, linh lực bên trong vừa hao hết, vung một cái lôi tủy đánh nát băng trùy sau đó cũng tiêu tán, băng trùy rậm rạp hướng nàng phóng đến, "ta đi!"
Miên Hoa Đường tròn tròn nhảy đến trước người nàng, hướng đến băng trùy trên bầu trời liền biu biu biu bắn phá một hồi.
"... hửm?"
Tử Hàn trở mình, nhếch mí mắt lên nhìn Miên Hoa Đường, ý vị thâm trường cười nói, "rất tốt."