Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 91

"Hoàng Phủ Nghị, ngươi thật vô sỉ."

"Binh bất yếm trá!"

Bên tai đều là tiếng cãi vã tranh đoạt cực phẩm đan được giữa Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị, ngoài ra còn có thể nhìn thấy đủ loại kỹ năng màu sắc so đấu, Nghệ Nhàn thở dài một hồi, ép mình tỉnh táo lại, suy nghĩ chuỗi tình huống phức tạp này.

"Sư tỷ, các ngươi có gặp phải huyễn thú nhân cấp không?"

"Ý là sao?"

Nghệ Nhàn trầm tư một hồi uyển chuyển nói, "đại sư tỷ chắc không biết, Miên Hoa Đường có thể bắt chước biến hình theo dáng vẻ của huyễn thú, điều kiện chính là thấy qua không lâu, nó biến hình thành như vậy dĩ nhiên là trước đó đã gặp được. Cho nên đại sư tỷ không gặp qua một con huyễn thú lôi long bốn trảo có ngọc châu sao?"

Tử Hàn trừng mắt nhìn, "từ khi theo lốc xoáy đến đây, ta chỉ có một mình, sau đó gặp được Miên Hoa Đường, nó đã như vậy rồi. Còn huyễn thú lôi long mà ngươi nói, thì hỏi ta cũng vô đụng, ngược nên hỏi Miên Hoa Đường đi."

Miên Hoa Đường, "phi phi phi."

Không lẽ chỉ có Miên Hoa Đường một mình gặp được lôi long thôi sao, còn đánh nhau với nó một trận, nên mới biến thành bộ dạng của đối phương?

Đáng tiếc tâm trí Miên Hoa Đường chưa hoàn thiện, sợ hỏi cũng không được gì.

Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm Tử Hàn hồi lâu, ánh mắt đối phương thản nhiên, nàng đau đầu mở túi huyễn thú, Miên Hoa Đường tò mò thò một trảo có hạt châu ra khỏi túi, nàng vội dùng tay đè móng vuốt của nó xuống, khép túi huyễn thú lại, "sư tỷ sao đến đây được?"

Tử Hàn miễn cưỡng tìm một cái trụ ngồi xuống, "chắc là nguyên nhân khế ước, Miên Hoa Đường cảm nhận được ngươi ở đây, cho nên dẫn ta đến, nhưng mà Nghệ Nhàn a chỗ này là chỗ quỷ nào vậy?"

Nghệ Nhàn vô cùng kinh ngạc, "không phải là một đám cỏ linh thực đưa ngươi đến chỗ này sao?"

Tử Hàn vẻ mặt nghi ngờ, "linh thực gì? chỗ này hẻo lánh khó tìm, mất không ít công phu của ta, nếu không có Miên Hoa Đường đi trước dẫn đường, sợ là cũng không tìm ra được chỗ này. Nhưng mà cũng kỳ quái, đệ tử Vân Miểu Phong chúng ta sao không có thấy ai đến đây vậy?"

Một lời làm tỉnh người trong mộng, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết kỳ lạ chỗ nào rồi, nàng thì thầm nói "nếu không có Miên Hoa Đường sư tỷ cũng sẽ không đến đây. Không lẽ thứ này muốn cô lập một mình ta, vì sao?"

Tử Hàn hoàn toàn không biết Nghệ Nhàn đang thì thầm cái gì, chỉ thấy mọi người cướp đồ chơi thật vui, "cực phẩm đan dược này không tệ, không bằng chúng ta cũng cướp nó đi."

Nghệ Nhàn rất muốn liếc vị đại sư tỷ này một cái, "đan dược không phải là không được cộng điểm cống hiến hay sao, nếu ngươi để ta được công thêm điểm cống hiến thì ta sẽ suy nghĩ lại."Tử Hàn liếc nàng suy nghĩ, "cũng được a, chỉ cần là đan dược trong bí cảnh này, đều được. Hiện tại có thể đi đánh nhau rồi."

Mí mắt Nghệ Nhàn giật mạnh vài cái, nàng vội kéo Tử Hàn muốn đi đánh nhau lại, mượn thân hình thú to cao tạo lực chú ý, "sư tỷ khoan đã, ta muốn đại sư tỷ xem dùm, nhìn thứ này có phải là lò luyện đan Hoàn Hoàng không?"

Rất nhanh, cái lò luyện đan trong túi tử giới của Nghệ Nhàn xuất hiện, Tử Hàn sờ soạng một hồi, ánh mắt nhanh nhẹn tìm được hình khắc phượng hoàng niết bàn còn có dòng chữ, "khó trách ngươi không cần cực phẩm đan dược này, thì ra đã tìm được thứ tốt hơn rồi, đây là lò luyện đan được ghi trên Khí Lục, biến mất đã lâu, lại bị ngươi tìm được."

Nghệ Nhàn không tin Tạ Anh, nghe xong Tử Hàn nói thì mới hoàn toàn yên tâm, "ta giữ lại cũng vô dụng, cái này cho Tiểu Nhã."

Tử Hàn nhấc mí mắt một cái, "đồ chơi này có thể gặp không thể cầu, điểm cống hiến tính ra cũng 5000 đến 1 vạn, ngươi tùy tiện ném vào hội đấu giá, có thể đòi một giá cao từ trước đến giờ chưa có, vậy mà muốn đưa cho luyện đan sư gà mờ kia thật sao?"

Nghệ Nhàn ứng tiếng cười nhẹ, nhanh cất lò luyện đan Hoàn Hoàng vào túi, "trên người ta có vài thứ tốt đều là Tiểu Nhã cho, bao gồm Cửu Tiết Châm, cho nàng một cái lò luyện đan thì tính là gì?"

Tử Hàn suy nghĩ một hồi cũng gật đầu, "hai tiểu nha đầu các ngươi tình cảm đúng là khen ngược a."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "đại sư tỷ ngươi nhìn vậy chứ ta cũng không có từ tâm lớn như vậy đâu" sau đó nàng nghiêm túc hạ giọng nói, "đại sư tỷ mấy ngày qua ngươi có cảm thấy chúng ta trải qua nhiều chuyện có chút kỳ quái không?"

Tử Hàn nghi hoặc, "không có a, chỗ nào kỳ quái?"

Nghệ Nhàn, "trước đó không nói đến đám huyễn thú hóa hình người kia, trước đó còn theo chân chúng ta ở thủy vực, nháy mắt đã đến khu hoang mạc này, chuyển biến quá nhanh, ta có chút không thích ứng được. Hơn nữa ta phát hiện chỉ có đánh bại huyễn thú làm chủ khu vực đó, thì chúng mới có thể đi sang chỗ khác được, cứ như là --"

Vượt qua từng chướng ngại vật, đến gần với đích trung tâm.

"Tựa như lại lên một tầng tháp."

"Ai nha? Niệm Vân Âm sao ngươi đến đây được?"

Niệm Vân Âm cầm trùng bảo đang ngo ngoe trong lòng bàn tay mở ra cho nàng xem, "nó sớm ngửi được mùi của cực phẩm đan dược, nên chạy đến đây, hại ta suýt chút ngã chết, may nhờ có vị sư tỷ này hỗ trợ."

Vị sư tỷ đứng cạnh Niệm Vân Âm chỉ khẽ vuốt cằm không nói không rằng đứng một bên, mặc y phục không phải của Thanh Sơn Tông, không thể nhìn ra là ở phong nào, có chút lạ mặt.

Đối với việc cướp cực phẩm đan dược, vị sư tỷ này nhìn thoáng qua rồi nhanh thu hồi mắt.

"Sư tỷ xưng hô thế nào?"

"Phù Man."

"Nghệ Nhàn."

Sau đó Nghệ Nhàn lại giới thiệu Tử Hàn đại sư tỷ, người kia nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ cũng chỉ gật đầu, thái độ kỳ quái khó nói.

Niệm Vân Âm thấy nàng nhìn chằm chằm người ta, liền chuyển trọng tâm câu chuyện kéo về việc chính, "Nghệ Nhàn ngươi phát hiện bí cảnh này kỳ quái đúng không?"

Nghệ Nhàn gật đầu, "trước đó có nghe ngươi nói mục đích chính là chín tầng tháp linh tu, ta cũng quên hỏi chín tầng tháp linh tu là như thế nào? làm sao có được, mấy thứ này ngươi biết không?"

Niệm Vân Âm, "nghe nói chín tầng tháp linh tu này là một cái linh tháp chạy tới chạy lui trong bí cảnh, có thể rời khỏi bí cảnh, còn trong tháp có cái gì thì ta biết rất ít."

Nghệ Nhàn, "vậy ngươi sao ngươi nghĩ rằng chúng ta đang đi lên tháp?"

Niệm Vân Âm, "chúng ta đi qua ải của Nhan Chi là mộc linh, sau đó là thủy linh, đến đây thì có thổ linh, bên ngoài là hỏa linh. Chín tầng tháp linh tu được tạo thành từ mười loại thuộc tính giống linh lực của chúng ta, mỗi một tầng được bày vô số bẫy rập không thể đếm hết cùng người thủ tháp. Ta nghi ngờ hai vị huyễn thú hóa hình người chúng ta gặp trước đó đều là người thủ hộ tầng đầu tiên và tầng thứ hai."

Tử Hàn thấy hai người không coi ai ra gì bàn luận khí thế, "các ngươi nói cũng có vài phần đúng, rốt cuộc có phải là chín tầng tháp linh tu hay không, bắt hai huyễn thú kia lôi ra hỏi chuyện là biết a."

Tử Hàn sử tỷ cách làm trước sau như một đơn giản là bạo lực, nhưng lại có hiệu quả tương đương.

Nghệ Nhàn, "nhưng có một đám cỏ linh thực đưa ta đến đây đó là cái gì?"

Niệm Vân Âm sửng sốt một hồi, "linh thực gì?"

Nghệ Nhàn định mở miệng, có một đường nước tựa dòng sông kéo về phía các nàng, bốn người liền tản ra, Nghệ Nhàn định hỏi là ai không có mắt đánh đến đây, nhưng khi nhìn kỹ lại, kẻ phóng thủy linh công kích các nàng vẻ mặt hung ác nham hiểm chính là Tạ Vũ.

Tạ Vũ đứng cạnh cửa đá, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, tựa như có thù không đội trời chung, hắn cắn răng "vì sao ngươi còn chưa chết?"

Nghệ Nhàn thấy hắn còn nguyên nhưng cũng cháy vài chỗ có thể thấy cát lún cũng không tạo quá nhiều thương vong, "Chung sư huynh đâu rồi?"

Tạ Vũ thâm độc nhìn nàng chằm chằm, "chết, hắn muốn vì ngươi đòi công bằng, ta cho hắn ở trong bí cảnh này cả đời, khỏi phải lo lắng cái gì."

Nghệ Nhàn thấy hắn không giống nói đùa, ngực cứng lại "Tạ Vũ ngươi gϊếŧ Chung sư huynh."

Ánh mắt Tử Hàn lạnh lẽo, bàn tay vung lên, băng trùy vọt về phía Tạ Vũ, Tạ Vũ cười điên cuồng, "Ta không vui thì sẽ không cho ngươi sống tốt được ha ha."

Dáng vẻ không sợ hãi kia khiến Nghệ Nhàn cảm giác không ổn, quả nhiên băng trùy vọt đến trước mặt Tạ Vũ liền bị phong nhận chặn lại.

Tạ Vũ chỉ vào Nghệ Nhàn, "gϊếŧ nàng cho ta, ta muốn nàng chết."

Một bóng người chậm rãi từ sau lưng Tạ Vũ đi ra, người đó mặc y phục thích khác, đến cả mặt cũng dùng vải che, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng lộ ra ngoài.

Người kia nháy mắt đến trước mặt Nghệ Nhàn, trong tay cầm một thanh phong nhận khổng lồ, tựa như loan đao đánh về phía hông Nghệ Nhàn, "tam tiểu thư, xin lỗi."

Nghệ Nhàn không ngờ tốc độ đối phương lại nhanh như vậy, thời gian chỉ nháy mắt một cái đã ở trước mặt nàng, nàng ngưng tụ lôi tủy tay hơi dừng lại một chút, "người của Tạ gia?"

Chỉ có người của Tạ gia mới biết nguyên thân, mới có thể nói ra câu "tam tiểu thư".

Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, cường lực kéo cổ tay người kia, "muốn gϊếŧ người của ta, cũng nên bước qua ải của ta trước đã, ai cho ngươi cái gan đó, dám không nhìn tới ta."

Người kia trở tay liền hất tay Tử Hàn ra, nháy mắt hai người đánh hơn mười chiêu, băng trùy cùng phong nhận va vào nhau, không ít không nhiều.

Nghệ Nhàn, "Tạ Anh, chuyện nhà các ngươi ngươi có quản được không?"

Tạ Anh quay lại nhìn, suýt chút thổ huyết, "Tạ Vũ, thằng ngu này."

Tạ Vũ khập khiễng vài bước, "ta phải lấy mạng nàng, ngươi không động thủ, ta tự làm lấy."

Hắn còn chưa kịp nói xong, phía sau liền một con đại sư tử uy phong lẫm liệt vồ một cái ngã xuống đất, Lam Đồng cắn vai hắn dùng sức kéo một cái, liền xé đứt cánh tay của hắn, cả chiến trường chỉ nghe thấy tiếng Tạ Vũ hét lên thảm thiết.

Tạ Anh kịp phản ứng, vội dùng lôi linh đánh Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng bị ép gia nhập trận đấu này, Đả Thần Tiên cũng không chút khách khí đánh về phía Tạ Anh, "Tạ Anh, nếu ngươi dám động thủ lần nữa, thì hiệp nghị trước đó thành phế thải."

Thiếu đi một đối thủ khó dây như Tạ Anh, thì Hoàng Phủ Nghị cũng dễ lấy được cực phẩm đan dược hơn, quay người lại liền đuổi theo bắt cực phẩm đan dược, "Nghệ sư muội, ân tình tại hạ suốt đời khó quên."

Tạ Anh thấy Tạ Vũ bị Lam Đồng xé mất một cánh tay, "Nghệ Nhàn, ngươi cũng là người Tạ gia, không lẽ còn muốn gϊếŧ nhau trong bí cảnh này, tha cho hắn bây giờ, ta cam đoan hắn sẽ không gây chuyện với ngươi nữa."

Nghệ Nhàn cười lạnh một tiếng: "tha cho hắn? ngươi cũng biết trước đó hắn đã làm gì ta? vừa rồi hắn còn nói muốn gϊếŧ ta, hắn còn gϊếŧ Chung sư huynh, cái mạng này dù sao cũng phải trả cho Chung sư huynh."

Tạ Vũ hét đến tê tâm liệt phế, "không có, không có, ta không có gϊếŧ Chung Lâm."

Nghệ Nhàn, "Chung sư huynh ở đâu?"

Tạ Vũ bị Lam Đồng ép dưới đất gắt gao, đến cả khí lực phản bác cũng không có, "trước đó hắn ở trong động, trước khi động bị sập hắn đã bỏ chạy. Hắn không chết, hắn nhất định chưa chết."

Tạ Anh, "ngươi tha cho hắn một mạng, ta sẽ nói tung tích nương ngươi cho ngươi biết."
Bình Luận (0)
Comment