Ngự Trị Vạn Giới

Chương 40


Giờ nghỉ giải lao 15 phút đồng hồ giữa mỗi buổi học trên trường.

Ninh Vương khi này đã là 1 trong những thành viên mới của lớp chuyên mà hắn được chuyển vào, mọi thứ đều có chút xa lạ đối với hắn.

Bạn bè mới, chủ nhiệm mới, lớp học mới, không còn là đường đi lối cũ mà Ninh Vương đã từng quen thuộc như trước đó nữa.

Hiện giờ ngay cả vị trí ngồi trong góc ở bàn thứ hai của hắn, sau khi sang lớp mới cũng đã bị chuyển thành cuối cùng của dãy giữa rồi.

Đơn giản là vì hắn khá cao so với những đồng học còn lại của mình a.

Bị sắp xếp cho ngồi ở bàn cuối cũng là điều dễ hiểu, bất quá ở cái vị trí ngồi này Ninh Vương coi như cũng cảm thấy có chút không tồi đi.

Vì ngồi ở vị trí này hắn có thể bao quát và quan sát tất cả vị trí xung quanh, cũng dễ dàng để hắn làm việc riêng trong giờ học mà không bị phát hiện hơn.

Đang ngồi trầm tư trong lúc nghỉ giải lao, Ninh Vương cũng không có gì làm, vốn là định lấy ra Tiến Hóa Thiên Thư tiếp tục học thêm tri thức có trong đó thì.

Một đám nữ đồng học không biết là bị vẻ ngoài của Ninh Vương mà bị thu hút tới hay là do thành tích của hắn mà tới, trong đó còn có một vị là hoa khôi trong trường.

Nàng gọi Thẩm Ái Vy, lúc trước học ban 1, thành tích có thể coi là vô cùng xuất sắc tổng điểm nàng đạt được trong kỳ thi lần này chỉ là 435 trên 450.

Vẫn còn kém Ninh Vương 15 điểm a.

Thế nhưng thành tích này đã được xem như là vô cùng tốt rồi.

Nàng này vẻ ngoài chính là một cái tiểu cô nương khuôn mặt dễ thương xinh đẹp như búp bê sứ vô cùng thánh khiết, không nhiễm bụi trần vậy.

Nhưng điểm gây chú ý nhất không phải là khuôn mặt của nàng mà là cặp gò bông đào có chút bạo phát khiến cho chiếc cúc áo đang cố gắng níu giữ như sắp bung ra vậy.

Ninh Vương ước chừng một chút thì có thể đoán được nàng này chỉ thua kém Nhã Phương của hắn một chút, chắc hẳn ở nhà nàng được cho ăn đu đủ và uống sữa bò vô cùng nhiều đây mà.

Thẩm Ái Vy chính là đại diện cho cái thứ gọi là mặt học sinh nhưng ngực phụ huynh a.


Bất quá nàng không phải loại nữ nhân mà hắn thích, một chút hứng thú cũng không có sinh ra, vẻ mặt vẫn là vô cùng lãnh đạm mà quan sát xem rốt cuộc đám này nữ đồng học tìm mình là có chuyện gì.

“Bạn học Ninh Vương, trong lớp ngươi…a không trong trường ngươi là học sinh giỏi nhất, có thể giúp chúng ta giảng giảng cái bài này được hay không?”.

“Đúng vậy, Ninh Vương học thần”.

“Giúp bọn ta một chút nha~”.


Một đám nữ sinh bu lại xung quanh bàn của hắn khiến cho hắn có chút phiền hà, nhưng vẫn là gương mặt gượng gạo cùng nụ cười giả tạo, vô cùng thanh lịch mà đối đáp các nàng a.

Tiếp đó liền tiếp nhận tờ đề mà giáo viên phát cùng mấy cái nữ sinh này giảng giải một chút.

Đọc đề xong, Ninh Vương rốt cuộc minh bạch rằng mấy cái nữ đồng học này tìm đến chỉ là muốn tiếp cận làm quen với hắn chứ làm gì có chuyện đề dễ như thế này mà học sinh lớp chuyên không có làm được.

Gương mặt có chút co giật, nhưng nụ cười hòa nhã trên gương mặt vẫn là cố gắng lưu giữ không thôi.

Bị một màn này cho đập vào trong mắt, mấy cái nam sinh vẫn còn ngồi tại vị trí của mình không có ra chơi ngoài hành lang hay làm gì đó trong giờ giải lao này.

Bọn chúng cảm thấy một này vô cùng chướng con mắt a.

Cái này Ninh Vương rốt cuộc có cái gì tốt mà nhiều nữ đồng học sinh đẹp lại học giỏi thích thú đến như vậy.

Chỉ là có chút đẹp trai với thành tích đứng đầu toàn trường thôi mà, chẳng phải là…
Nghĩ đến đây bọn chúng mới phát hiện ra rằng mình rốt cuộc chẳng hơn Ninh Vương điểm gì cả, có chút buồn bực nhưng rất là không phục a.

Dù sao cũng là thành viên trong lớp chuyên, tại sao khoảng cách lại chênh lệch đến thế?
Duy nhất chỉ có một cái nam sinh đang ngồi ở trung tâm của dãy giữa này là hắn khá tự tin trên miệng toát lên một tia ý cười, không có đặt Ninh Vương vào trong mắt.

Hắn gọi Giang Vũ, hiện tại là lớp trưởng chính thức của lớp chuyên này do Ninh Vương không có muốn làm lớp trưởng, vì thế giáo viên đành nhượng lại cho tên Giang Vũ có thành tích đứng thứ hai trong lớp và thứ 3 toàn trường này.

Nghe nói trong nhà hắn kinh doanh mấy cái khách sạn năm sao cùng nhà hàng và một ít về lĩnh vực bất động sản, tóm lại là trong nhà rất có tiền a…

“Giang Thiếu, ngươi không thấy hắn chướng mắt và khó chịu hay sao mà vẫn có thể mỉm cười được như vậy?”.

Một cái nam sinh ngồi bên cạnh Giang Vũ khi thấy hắn quan sát Ninh Vương nhưng trên gương mặt chỉ có một tia ý cười là lạ nên mới dò hỏi.

Giang Vũ vuốt vuốt mái tóc đen dài của mình mà chỉnh sửa lại một chút sau đó mở miệng.

“Hah, hắn chỉ là có chút thành tích thôi mà, 450 điểm thì làm sao chứ? Ta đây chẳng phải cũng 446 điểm hay sao? Cách nhau rốt cuộc cũng chỉ có vài điểm a”.

“Với lại điểm cao hơn nữa thì cũng có giải quyết được vấn đề gì chứ? Trong nhà không tiền không thế thì học nhiều bao nhiêu đi chăng nữa sau này cũng chỉ là đi làm thuê cho kẻ có tiền hay sao?”.

“Ngươi nói xem lời của ta có đúng hay không?”.

Giang Vũ lời nói có chút cố ý mà lớn tiếng để cho toàn bộ học sinh trong lớp và nhất là Ninh Vương có thể nghe thấy và để hiểu được rằng là.

Trong mắt Giang Vũ ta thì Ninh Vương ngươi chẳng là cái thá gì hết…
“Này Giang Vũ, lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì hả?”.

Một cái nữ đồng học đang ngồi kế bên Ninh Vương tức giận lên tiếng chất vấn Giang Vũ.

“Ý trên mặt chữ, hắc hắc”.

Giang Vũ cười khoái chí một cái, ánh mắt đôi khi có liếc về Ninh Vương quan sát mà mong chờ biểu cảm của hắn có gì khác lạ hay không.

“Hừ, ngươi”.

Nữ sinh tức giận nhưng không biết tiếp tục nói sao cho phải, vì lời hắn nói xác thực có chút không sai a.

Ninh Vương ngồi ở giữa đám nữ sinh thì khác, hắn trong lòng hiện tại đang vô cùng nghiền ngẫm mà thưởng thức cái này Giang Vũ a.

Trên miệng không biết từ bao giờ đã hiện ra một tia cười lạnh, tên Giang Vũ vô duyên vô cớ vậy mà lại đi chọc hắn, rốt cuộc là ghen tị hay là sống trong nhung lụa đã lâu mà quên mất cách giữ mồm giữ miệng a.


Ninh Vương đang suy xét có nên cho Giang Vũ biết không phải là cứ có tiền liền kẻ nào hắn cũng có thể trêu vào hay không đây?
“Sao hả? Bạn học Ninh Vương ngươi thấy lời của ta có đúng hay không? Hắc hắc”.

Giang Vũ cười hắc hắc, chủ động hỏi tới Ninh Vương nhằm mục đích khích bác, khiến hắn trở nên xúc động mà nổi giận hay tự ti về bản thân thì càng tốt a.

Ninh Vương không có đáp ngay mà đứng dậy rời khỏi vị trí từ ghế ngồi, sau đó liền không nhanh cũng không chậm từ từ bước đến chỗ Giang Vũ ở phía trên.

Hai tay đút túi quần, trên mặt đầy tia ý cười trên gương mặt, đồng thời trên thân toát ra một cỗ vô hình áp bách mà nhắm thẳng lấy Giang Vũ trước mặt mà đè ép lên trên thân hắn.

“Giang Vũ đúng không? Lời của người của thực là không sai nếu như nó đặt ở trên thân của kẻ khác mà không phải là ta”.

“Về chuyện điểm số ấy mà, ta có thể đạt được 450 điểm trong kỳ sát hạch là vì giới hạn của nó đã là 450 rồi, mà Giang Vũ ngươi chỉ có 446 điểm là vì đó chính là giới hạn thực lực của ngươi.

Thế nên, ta sẽ không so đo với kẻ không cùng đẳng cấp và trình độ với mình giống như người, với lại đôi lúc nhận ra sự yếu kém của bản thân để mà thay đổi sẽ tốt hơn là đi châm chọc hạ người khác xuống dưới hay ngang bằng với mình”.

“Còn về chuyện quyền thế hay tiền bạc, Giang Vũ ngươi nên nhớ rằng, những thứ đó đều là cha mẹ ngươi kiếm ra được chứ không phải là ngươi.

Vì thế, tự hào về gia cảnh của mình là tốt, nhưng đừng tự mãn hay lấy nó ra để trang bức vì một khi ta muốn thì chỗ tài sản ít ỏi đấy của cha mẹ ngươi sẽ biến thành cát bụi đấy”.

“Tốt nhất là mày nên nhớ kỹ lời tao nói đó, thứ tạp vật, bằng không tao sẽ khiến cho nhà mày phá sản, cha mẹ mày chết vì mày và mày sẽ biến thành một thằng mồ côi, đầu đường xó chợ không nơi để đi, không chốn để về”.

Ninh Vương đặt một tay lên trên một bên vai của Giang Vũ, tiếu dung gương mặt, trên khóe miệng còn toát ra một chút ý cười mà từ từ phát ra âm thanh.

Thế nhưng là dần dần giọng nói của hắn ngày càng một trầm thấp xuống, mỗi một câu đều trầm thấp hơn một điểm mà nhấn nhá từng chữ.

Khí thế bức người được phát ra đi kèm với một tia lãnh huyết chi khí mà bao trùm lên cả thân thể Giang Vũ khiến hắn run lên vì sợ hãi, lạnh lẽo đến cực điểm, giống như là đang bị một con ác quỷ bóp lấy cái cổ nhưng không triệt để giết chết vậy mà chỉ đùa giỡn, xem hắn như là một món đồ chơi vậy.

Sợ hãi tới cực điểm, Giang Vũ muốn phát ra âm thanh nhưng miệng lại không thể, bàn tay Ninh Vương đặt trên vai hắn mặc dù không dùng một chút lực đạo, thế nhưng là nó vẫn giống như một cái gông cùm, xiềng xích mà đè nén lấy thân thể của hắn vậy.

Không tài nào mở miệng phát ra âm thanh được.

Cuối cùng Ninh Vương ghé vào tai hắn chốt hạ bằng một câu đe dọa, cũng như là lời cảnh cáo cuối cùng cho số phận sau này của Giang Vũ.

Kết cục của hắn sẽ là như bên trên nếu như vẫn còn tiếp tục dám trêu chọc tới Ninh Vương a.

Về phần Ninh Vương thì hắn không có để tâm tới cái tạp vật gọi Giang Vũ này nữa mà thả tay sau đó liền đi ra khỏi cửa lớp.



Trải qua thêm mấy tiết học cuối, lúc này cũng đã là giờ tan trường.

Thu dọn đồ đạc của mình sau đó Ninh Vương đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng học, nhưng trước đó vẫn là lướt qua chỗ ngồi của Giang Vũ một cái mà rốt cuộc thêm một cái ánh mắt cảnh cáo cho hắn.

“Đừng có làm chuyện ngu ngốc hiểu không?”.

Như hiểu được ánh mắt của Ninh Vương, Giang Vũ chỉ biết cúi gằm đầu của mình xuống tựa hồ đã hiểu nhưng không có trả lời.

Rất tốt, thái độ của tên này như vậy xem ra chắc đã hiểu a.

Vì hôm nay còn có mấy kiện sự tình khá quan trọng cùng khá nhiều văn kiện công ty cần hắn xử lý, trong đó bao gồm việc trang thiết bị của của nhà máy sản xuất của Ninh Vương đã từ nước ngoài vận chuyển về tới nơi rồi a.

Hắn cần phải đi kiểm tra chất lượng và tiến hành thực hiện và lắp đặt tiếp đó đi vào chế tạo thử luôn phiên bản thử nghiệm của mặt hàng đầu tiên chính là chip bán dẫn a.

Nhiều việc quan trọng như thế, Ninh Vương cũng không có rảnh rỗi mà tiếp tục đi để ý tới tên này nữa mà nhanh chóng rời đi khuôn viên trường học sau đó bước tới chiếc Roll-Royce Phantom đã đậu sẵn bên ngoài cách đó khoảng chục mét.

“Chủ nhân”.

Phục Ma ở hàng ghế tay lái nhanh chóng bước xuống xe mà cung kính chào hỏi Ninh Vương và mở cửa xe cho hắn.

“Ừ, trước tiên về biệt thự đi”.

Ninh Vương nhàn nhạt đáp lại sau đó bước vào trong xe không nói gì thêm.

Phục Ma gật đầu biểu thị đã hiểu mà trở về vị trí ghế lái của mình, tiếp đó vặn chìa khóa khởi động chiếc xe.

Rầm rầm~
Tiếng động cơ vang lên sau đó chỉ thấy chiếc Roll-Royce một đường đi thẳng rời khỏi nơi này mà tiến về An Nhiên khu biệt thự.

!
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
!
CẦU ỦNG HỘ, ĐỀ CỬ, KIM PHIẾU A
!
CẢM TẠ

Bình Luận (0)
Comment