Ngự Trị Vạn Giới

Chương 59


Hôm nay là ngày 25 âm lịch cũng tức là chỉ còn 5 ngày nữa là sẽ tới Tết Nguyên Đán và cũng là ngày cuối cùng học sinh trong trường phải đi học trước khi bước vào kỳ nghỉ lễ kéo dài khoảng hơn 1 tuần này.

Kể từ sau lần chạm mặt cuối cùng và tặng cho Ninh Vương một cái bạt tai ở phía sau khu nhà vệ sinh của học sinh trong trường thì đến hôm nay đã là ngày thứ 3 Ninh Vương hắn không có tới trường, cũng là ngày thứ 3 Thu Phương nàng chưa nhìn thấy mặt hắn rồi…
Sau chuyện ngày hôm đó, khi trở về nhà Thu Phương đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề cùng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng cho dù có nằm trằn trọc suốt đêm thì cho tới sáng ngày hôm sau nàng vẫn chưa nghĩ ra phương pháp để giải quyết vấn đề.

Vốn nàng dự định khi tới trường sẽ một lần nữa cùng Ninh Vương phải nói chuyện cho thật rõ ràng và không thể để xảy ra tình trạng như những lần trước đó nữa.

Chỉ có điều là mọi thứ xảy ra đều không nằm trong sự sắp xếp của nàng, Ninh Vương hắn ngay ngày hôm sau không có tới trường cho tới tận hôm nay.

Thu Phương cũng đã thử gọi điện vô số lần trong ngày nhưng hắn đều không có nhấc máy, cho nên nàng cũng chỉ có thể tự mình tìm tới nhà của cha mẹ nuôi hắn ở căn chung cư cũ để hỏi thăm xem hắn ở đâu và tình hình của hắn hiện tại.

Nhưng đổi lại chỉ là sự bất đắc dĩ và không biết phải trả lời làm sao về mọi thứ đối với đứa con trai nuôi này của mình tới từ phía cha mẹ nuôi của hắn.

Họ chỉ có thể nói rằng nửa năm trước Ninh Vương để lại một số tiền tích cóp cho hai người, sau đó chuyển ra bên ngoài sống một mình và kiếm tìm một tương lai mới cho bản thân.

Và cũng kể từ đó hắn chỉ liên lạc về với muội muội của hắn vài tuần một lần mà thôi, những thông tin khác như hắn sống ở đâu, dạo này thế nào, bọn họ hoàn toàn không hề biết.

Điều này khiến cho Thu Phương vô cùng bất mãn đối với hai người này nhưng cũng càng thêm phần tự trách bản thân vì đã đối xử với hắn như vậy trong thời gian vừa qua…
Cứ tưởng là đã hết cách thì đột nhiên nàng nhớ tới một người mà có khả năng sẽ biết một chút thông tin về Ninh Vương, người này không phải ai khác mà chính là nữ nhân của hắn - Nhã Phương.

Nhưng Thu Phương không lại biết rằng mối quan hệ giữa hắn và nữ nhân này đã có thể xem là vợ chồng rồi, thay vào đó nàng nghĩ rằng giữa bọn họ đơn giản chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.

Trước kia hai người đã từng gặp nhau lúc nàng tới thăm khi Ninh Vương nhập viện khoảng nửa năm trước, khi đó hai người đã từng trò chuyện và trao đổi thông tin qua lại, bao gồm cả số điện thoại.

Và thông qua tin tức có được từ Nhã Phương gửi tới thì rốt cuộc nàng cũng đã biết được Ninh Vương hiện giờ đang sống ở đâu và nàng dự định sau khi tan tầm sẽ tìm tới chỗ hắn nói chuyện rõ ràng.


Mặc dù chỉ mới khoảng hơn 5 giờ chiều, nhưng trời đã chuyển sắc thành một màu u ám rõ rệt vì hiện tại đã là mùa đông, cũng vì lẽ đó mà mang lại cho con người ta cảm giác một ngày trôi khá nhanh so với những ngày hè.

Và hiện tại cũng là thời điểm tan tầm của hầu hết mọi người trong công việc thường ngày và Huyền Thu Phương cũng vậy, xử lý xong nốt chỗ công việc còn lại thì cũng là lúc khóa cửa văn phòng và ra về.

Thế là Huyền Thu Phương kết thúc ngày dạy học cuối cùng trong năm của mình, cũng là ngày cuối cùng nàng còn có thể tự do trước khi phải trở lại gia tộc của mình để tiến hành liên hôn cùng vị hôn thê của nàng đã được định sẵn từ trước đó.

Bất quá trước lúc đó, nàng muốn gặp Ninh Vương một lần cuối để nói chuyện thật nghiêm túc và rõ ràng cùng hắn về mối quan hệ giữa hai người, cũng như là về thứ tình cảm không nên tồn tại ấy.


Thu Phương không muốn hắn vì nàng mà phải chịu đau khổ thêm một phút giây nào nữa, suy cho cùng nếu như không phải tại vì nàng là người đã không biết điểm dừng rồi để ngày một lún sâu và trầm luân vào thứ tình yêu không đáng có ấy.

Để rồi hiện tại nàng chính là người dẫm đạp lên bên trên thứ tình cảm ấy của hắn, dù không quá phũ phàng, nhưng cũng đủ để khiến hắn vô cùng đau đớn…
Khoảng 5 giờ 30 tối, lúc này Thu Phương đã đi tới chỗ ở hiện tại của Ninh Vương dựa trên địa chỉ mà Nhã Phương đã gửi qua cho nàng lúc trưa.

Trước mặt nàng bây giờ là một tòa cao ốc vô cùng nguy nga và tráng lệ khiến cho nàng có đôi chút sững sờ vì không biết mình có thực sự tới đúng chỗ hay không nữa.

Chỉ thấy phía trên cao ở vị trí trung tâm của tòa cao ốc này có mấy chữ vô cùng lớn chính là tên của tòa nhà này…The Control Corporation.

Thu Phương đưa tay lên trên mà rụi rụi hai con mắt của mình đồng thời nhìn kỹ là địa chỉ mà Nhã Phương đưa cho trong điện thoại.

“Bắc Thành, đường xxx, xxx, số 312B…”.

Miệng lẩm nhẩm, mắt nhìn kỹ lại địa chỉ sau đó đối chiếu với vị trí mình đang đứng thì Thu Phương chắc chắn là mình không có nhầm a.

“Chẳng lẽ là Nhã Phương tỷ, đưa nhầm địa chỉ cho ta?”.

Suy nghĩ trong lòng một hồi, nàng quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Nhã Phương xác nhận xem có phải là nàng đưa nhầm địa chỉ hay không…
Tút Tút Tút~
“Alo”.

Đầu dây bên kia nhấc máy, bên trong điện thoại của Thu Phương phát ra một âm thanh nữ nhân vô cùng êm ái, mê hồn.

“Phương tỷ, là ta Thu Phương đây, ngươi có thể kiểm tra lại địa chỉ mà ngươi đưa cho ta xem có nhầm lẫn gì hay không?”.

“Ta đã tới nơi, nhưng nơi này hình như là một công ty hay tập đoàn gì đó, chứ đâu phải là chỗ ở của Ninh Vương?”.

Huyền Thu Phương ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề mà nhờ Nhã Phương kiểm tra lại một chút địa chỉ về nơi ở của Ninh Vương…
“Là The Control Corporation có đúng không? nếu là nó thì ngươi đến đúng nơi rồi, không có sai đâu”.

Nhã Phương giọng nói êm ái, thái độ vô cùng hiền hòa mà đáp lời Thu Phương.

“Cứ yên tâm mà bước vào trong, sẽ có người dẫn ngươi tới thang máy, sau đó ngươi tự mình đi lên tầng 50, đó là nơi hắn sống”.

“Hiện tại ta rất bận, cúp nhé”.


Đầu dây bên kia Nhã Phương cúp ngang một cái khiến Thu Phương bên này vẫn chưa hết bàng hoàng và sững sờ khi nghe những lời vừa rồi mà nàng nói.

Ngước mắt lên nhìn tòa cao ốc cao chót vót ở trước mắt, Thu Phương không khỏi cảm thấy có chút hỗn loạn trong đầu, vô vàn suy nghĩ cùng những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện khiến cho nàng bối rối vô cùng.

Tại sao hắn lại có thể ở bên trong tòa cao ốc lớn như vậy?
Vì sao hắn sống ở đây mà không phải nơi khác?
Quan trọng nhất là tiền hắn lấy đâu ra?
Lắc lắc cái đầu, vỗ vỗ hai má cố gắng dữ bản thân bình tĩnh lại một chút, Thu Phương không có suy nghĩ nhiều nữa mà cất gọn chiếc Honda SH Mode của mình vào bãi đậu xe ở bên ngoài, sau đó liền quyết đoán bước vào bên trong tòa nhà theo như lời Nhã Phương nói.

Trông thấy nàng bước tới, 6 tên bảo tiêu đứng bên ngoài của tòa nhà ngay lập tức khom người cúi chào sau đó thủ thế mời nàng tiến vào bên trong.

Ngỡ ngàng một chút vì sự đón tiếp nồng hậu này, Thu Phương chỉ biết gật đầu lại một cái sau đó bước tới phía trước cửa lớn được làm từ kính chống đạn vô cùng đặc biệt và trên hết là nó hoàn toàn tự động không cần phải vận dụng đến sức người.

Bước vào bên trong tòa nhà sau đó, đập vào mắt nàng là khu đại sảnh cùng khu tiếp tân và những con người đang vô cùng chăm chú làm việc của mình tại The Corporation này.

Chỉ có một vài cá nhân là chú ý tới sự xuất hiện của nàng mà ngước mắt lên nhìn một cái sau đó liền quay trở về với công việc của mình…
Thấy bầu không khí cùng môi trường làm việc nghiêm túc như vậy, Thu Phương vô cùng bối rối không biết mở miệng hay tiếp cận làm sao cho tốt thì bớt chợt từ bên trong một gian phòng, một nữ nhân khá xinh đẹp, tác phong vô cùng nghiêm trang, chỉnh tề bước tới trước mặt nàng.

“Phương tiểu thư, ngài tốt, ta gọi Liên Hoa - trưởng phòng nhân sự của The Control Corporation”.

“Tổng giám đốc có căn dặn ta dẫn ngài đi tới tháng máy, mời ngài theo ta”.

Rất nhanh chóng Thu Phương liền được vị này trưởng phòng nhân sự gọi Liên Hoa dẫn tới một chiếc thang máy riêng chỉ dành cho chủ tịch cùng tổng giám đốc và một vài người khác, có thể đi thẳng lên tầng thứ 50.

Còn đối với thang máy của nhân viên hay các trưởng ban, giám đốc,! thì chỉ có thể đi tới tối đa là tầng 30 và không được tiến lên cao hơn nếu chưa có sự cho phép dù là đi thang bộ…
“Đã tới nơi thưa Phương tiểu thư, thang máy này có thể dẫn ngài đi lên thẳng tới tầng thứ 50 của tòa nhà”.

Hai người đứng trước vị trí của chiếc thang máy có thể dẫn thẳng tới tầng 50 này và trò chuyện một lúc trước khi vị trưởng phòng này rời đi…
“Cảm ơn trưởng phòng Hoa”.

Thu Phương hơi cúi đầu cảm tạ vị này trưởng phòng vì đã giúp đỡ và dẫn đường cho nàng tới nơi này.


“A, a… không sao, ngài không cần phải khách sáo như vậy đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà”.

“Nếu như không còn gì nữa vậy thì ta xin phép”.

Liên Hoa có chút ngượng ngùng trước sự khách sáo của Thu Phương, vì ngoài tổng giám đốc Nhã Phương, cùng giám đốc điều hành Đoạn Minh Sơn ra thì nàng là người thứ 3 có thể sử dụng thang máy này.

Sau đó nàng cũng không dám nghĩ nhiều mà nhanh chóng cúi đầu tạm biệt rồi trở về vị trí làm việc của mình, để lại Thu Phương tự mình bước vào trong thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, nàng không nghĩ nhiều mà liền đưa tay chọn tầng 50 sau đó ấn xuống.

ĐINH~
Sau khoảng 1 phút đồng hồ, Thu Phương rốt cuộc cũng lên tới tầng 50, hai bên cửa thang máy cũng theo đó mà bắt đầu mở ra.

Xuất hiện trước mắt nàng lúc này là một dãy hành lang ngắn khoảng 4-5 mét, chính giữa là một cánh cửa khá hiện đại được hình thành từ một loại chất liệu đặc biệt nào đó mà nàng không biết rõ…
Nàng chỉ đoán được rằng đây có thể chính là nơi ở hiện tại của Ninh Vương, vì vậy nàng không ngần ngại mà tiến tới ấn chuông cửa.

Một lúc sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong, một thân ảnh vô cùng quen thuộc đối với nàng xuất hiện ngay trước mắt.

Người này không phải ai khác mà chính là Ninh Vương a.

Hắn vừa mới tắm xong, vì vậy lúc này trên thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm để che lấy hạ thể mà bước ra ngoài xem rốt cuộc là ai tìm tới cửa, vì nếu như là Nhã Phương hay Khả Nhiên thì các nàng sẽ có chìa khóa để có thể tự mình tiến vào thay vì nhấn chuông.

Tâm tình đang có chút tốt khi mới tắm xong thì ngay lập tức trở lên có phần không vui và lạnh nhạt đi khá nhiều khi trông thấy nữ nhân ở trước mặt.

“Sao lại là ngươi? Là ai cho phép ngươi lên trên tầng này”.

Ninh Vương thái độ cùng giọng điệu có chút bất mãn không vui khi nhìn thấy Thu Phương đứng trước mặt mình tại nơi này.

“Là…là, không… là ta tự mình tìm tới,…ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút…có được không?”.

Nàng vô cùng dè dặt, khép nép khi trông thấy thái độ của hắn đối với mình so với lúc trước có chút đáng sợ, cho nên âm thanh khi phát ra có chút lí nhí, lắp bắp.

“Không, không cần đâu, ngươi dùng kéo đâm ta, tát ta 2 cái còn chưa đủ sao? Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa”.

“Ngươi đi về đi, ta sẽ xem như ngày hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra”.

Ninh Vương giọng điệu có chút mất kiên nhẫn mà âm thanh phát ra có chút lớn khiến cho Thu Phương càng thêm rụt rè, hai mắt nàng lưng tròng đỏ hoe như sắp khóc vậy…
“Hức…hức…ta xin lỗi vì ngày hôm đó…ta…ta rất thích ngươi…nhưng ta…hức”.

Thu Phương hai chân như thoát lực mà quỳ rạp xuống đất, hai mắt cố gắng che đi những giọt lệ tinh khiết đang tuôn rơi nhưng không thể làm được dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.


Nàng cố gắng nói ra tiếng lòng của mình cùng lý do mà hai người không thể đến với nhau nhưng nàng như bị nghẹn lại, rốt cuộc thì chẳng ra đâu vào đâu cả…
“Hức…hức…Ninh…đừng ghét bỏ ta mà…cùng ta nói chuyện một lần cuối có được không?…hức hức”.

Cuộc sống tự do của nàng sắp hết, nàng không muốn một chút ký ức đẹp của tình đầu kết thúc trong sự đau khổ cùng chán ghét của nửa kia.

Nàng thực sự đã hết cách rồi, nếu như nàng đến với hắn thì sớm muộn hắn cũng sẽ bị gia tộc tìm cách ám hại cho tới chết.

Mà đây thì không phải kết cục mà nàng muốn.

“Àiizz~”.

Nình Vương lấy tay rụi rụi hai con mắt mà thở dài một tiếng, có chút mềm lòng.

“Ahh”.

Đang ngồi rạp dưới đất Thu Phương thân thể bỗng dưng bị nhấc bổng lên mà ôm vào lòng của Ninh Vương.

Thân thể mềm mại của nàng ma sát với từng múi cơ bắp thịt rắn chắc trên thân thể của hắn khiến cho nàng ngừng khóc, hai gò má có chút phiếm hồng cả lên khi tiếp xúc thân mật với người nam nhân mà nàng thích bấy lâu.

“Ưmm…mmm”.

Khoé môi bỗng dưng bị Ninh Vương cúi xuống mà hôn lên một ngụm thật sâu, sau một lát thì mới tách ra.

“Đã ngừng khóc chưa?”.

Ninh Vương giọng điệu đã trở lên ôn nhu hơn phần nào, âm thanh phát ra cũng đã bớt lạnh nhạt hơn một chút.

“Ưm”.

Thu Phương hai má đỏ như trái gấc chín khi bị đánh lén bởi Ninh Vương, nàng chỉ có thể trả lời hắn một cách lí nhí từ sâu trong tận cổ họng.

Sau đó hắn bế nàng theo kiểu công chúa mà ôm vào bên trong rồi đóng chặt cửa lại, tiếp đó từ từ tiến tới chiếc ghế salon vô cùng cao cấp bên trong gian phòng này mà nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống.

Còn bản thân hắn thì tự mình đi vào trong phòng gian phòng bếp pha một ly sữa nóng cho nàng…
….

Còn một chương sắc nữa, nhưng 5h sáng rồi, buồn ngủ quá, trưa dậy hoàn thành xong thì đăng nốt nhé các vị

cầu ủng hộ, donate, đánh giá,… cho nhân gia có chút động lực ra chương ạ

Bình Luận (0)
Comment