Ngự Trị Vạn Giới

Chương 64


Bắc Thành, bên trong màn sương đêm, một chiếc Roll-Royce Phantom đang thẳng hướng trụ sở chính của The Control Corporation mà hướng tới.

Sau bữa tối ở tại nhà hàng của Thăng Long Điện, khi này Ninh Vương đang cùng với 3 nữ nhân của mình cùng chung một chiếc xe mà trở về Penthouse bằng chiếc Roll-Royce mà Nhã Phương cùng Khả Nhiên lái tới.

Còn về chiếc Lamborghini thì tại vì nó chỉ có hai chỗ cho nên sẽ có thuộc hạ của Chưởng Thiên Hội lái trở về sau đó.

Bên trong chiếc Roll-Royce khi này 3 nữ nhân đã vô cùng hoà hợp với nhau, nơi cười vô cùng rôm rả giống như một cái chợ vậy.

Các nàng gần như là cơ chút không thèm ngó tới Ninh Vương hắn hiện tại đang trong thân phận tài xế lái xe a.

Nhưng mà không sao, nữ nhân của hắn có thể hoà hợp như vậy đã là một chuyện vô cùng tốt rồi, ít nhất là hắn sẽ không phải để tâm tới những sự ghen tuông vớ va vớ vẩn của các nàng mà dành thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.

Ví dụ như là mùng 1 tết này cũng chính là ngày ông cụ của Huyền gia, mà khả năng cao là ông nội của hắn ra lão 70 tuổi a.

“Thu Phương, mùng 1 này chính là thọ yến 70 của lão gia tử có đúng không?”.

Các nàng đang rôm rả trò chuyện với nhau thì Ninh Vương âm thanh bất chợt vang lên mà, hướng nữ nhân ngồi kế bên hắn là Huyền Thu Phương hỏi thăm một chút sự tình.

Câu hỏi của hắn khiến các nàng bị ngắt quãng mà quay sang nhìn nam nhân đang chăm chú lái xe.

Thấy hắn hỏi thăm sự tình về ông nội của cả hai, nàng có chút không hiểu tại sao hắn lại hỏi vấn đề này làm gì.

Nhưng đã trở thành nữ nhân của hắn thì cũng chẳng có gì cần phải giấu diếm lẫn nhau cả cho nên.

Thu Phương liền vô cùng nhu thuận mà gật đầu trả lời.

“Đúng thế, nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này vậy?”
Ninh Vương không có lập tức trả lời mà dẫm chân phanh khiến xe tốc độ chầm chậm lại cho tới khi dừng hẳn lại.

Hắn xoay người về phía nàng, nhìn dung nhan vũ mị động lòng người đã trở nên càng thêm thành thục sau đêm đầu tiên ấy.


“Tháo dây an toàn, lại gần anh một chút”.

Ánh mắt hắn chớp động tà tà mị mị mà câu dẫn và chi phối cảm xúc của Thu Phương, khiến nàng không hiểu sao hai má có chút phiếm hồng.

Cơ thể bất tri bất giác liền làm theo toàn bộ những gì mà hắn vừa nói, giống như nàng bị một cỗ ma lực vô hình nào đó dẫn dắt vậy.

Dây đai an toàn được tháo xuống, cơ thể nàng vừa mới nhích động mà tiến gần về phía hắn một chút thì đột nhiên bị kéo đi.

Nàng bị nam nhân ôm lên mà ngồi bên trên đùi hắn, đối diện với gương mặt anh soái khí của hắn.

“Ưmm”.

Môi thơm căng mọng như như trái anh đào của Thu Phương lập tức bị Ninh Vương cho khoá chặt và đồng thời trong lúc nàng nhất thời mất cảnh giác liền bị hắn cạy mở hàm răng trắng.

Đầu lưỡi của hắn nhanh như con rắn nước mà luồn qua rồi cuốn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng sau đó cưỡng ép cùng hắn hoà quyện lẫn nhau thành một thể.

Hai người cứ vậy trao đổi hợp chất bên trong khoang miệng của nhau liên tục hơn 5 phút sau mới chịu ngưng lại mà quyến luyến tách rời.

“Lấy điện thoại của em ra đi”.

m thanh của Ninh Vương lại đột ngột vang lên, khiến cho Thu Phương tỉnh táo trở lại khi vẫn còn đang trong cơn đê mê của xúc cảm mà trận hôn môi vừa rồi mang tới.

Huyền Thu Phương hai má đỏ bừng vô cùng xấu hổ khi đối diện với hai vị tỷ muội đang có chút cười khổ ở hàng ghế sau, vì các nàng đã cực kỳ quen với tác phong bá đạo này của hắn rồi.

Vốn dĩ là đã đang ở bên trong một tình thế xấu hổ, ngượng ngùng mà phía dưới đũng qu@n nam nhân lại có chút dị động mà vươn cao lên ma sát với hạ th@n của nàng.

Khiến cho nàng đã lúng túng lại càng thêm vội vã đưa tay vào bên trong túi xách dò tìm điện thoại một hồi lâu mới có thể lấy ra được.

“Đ-điện thoại đây rồi, s-sao nữa?”.


Thu Phương ngồi trên đùi nam nhân có chút lắp bắp, xốn xắng.

Nàng thực sự vẫn là có chút chưa quen đối với hoàn cảnh hiện tại, nếu như trong xe chỉ có mỗi hai người các nàng thì mọi chuyện còn thoải mái a.

“Gọi về cho Huyền gia, nói rằng sáng mùng 1 tết em sẽ trở lại gia tộc dự thọ yến của lão gia tử”.

Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại ngào ngạt hương thơm của nàng, hai tay vòng qua mà bắt lấy eo thon để nàng dựa sát vào lồng ngực.

Ninh Vương cắn nhẹ vành tai nàng một cái rồi mới từ từ mở miệng phát ra âm thanh có chút nghiền ngẫm.

“N-nhưng mà để làm gì a? Em thực sự không muốn trở về một chút nào”.

Nàng thực sự không hiểu hắn đây là muốn làm gì a…
“Đương nhiên là để ra mắt trưởng bối, còn mục đích chính vẫn là mang theo sính lễ tới để hỏi cưới em và cũng là để xem rốt cuộc là kẻ nào dám tranh đoạt nữ nhân với ta rồi”.

“Chẳng lẽ em không muốn sao, tỷ tỷ?”.

Hắn hiện tại mới chính là kẻ cướp đi vị hôn thê của người ta hơn nữa người này lại còn là tỷ tỷ của hắn.

Thế nhưng là vẫn một mực bá đạo mà tuyên bố rằng vị hôn phu kia của nàng mới là kẻ cùng hắn tranh nữ nhân…
Nhưng tâm tình trong lòng của Thu Phương lúc này chỉ suy nghĩ đến hai chữ “hỏi cưới” mà Ninh Vương vừa mới thốt ra mà thôi.

Hắn đây là thực sự muốn công khai mối quan hệ giữa hai người sao?
Ở đây còn có hai người đang ngồi phía sau cơ mà?
Hơn nữa, hắn này là thực sự muốn cưới nàng sao?
Thu Phương đầu óc bị Ninh Vương làm cho điên đảo mà càng ngày càng trở lên mê luyến vị này đệ đệ nam nhân của mình.

Hắn thực sự đã khiến cho nàng bị luân hãm mất rồi.


Ngồi ở phía sau hai người Nhã Phương cùng với Khả Nhiên cũng là vẻ mặt mộng bức nghe được từ trong miệng nam nhân của mình gọi Thu Phương hai tiếng “tỷ tỷ” a…
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Các nàng muốn nghe được sự giải thích từ Ninh Vương nhưng không tiện mở miệng cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn qua gương chiếu hậu.

Như là hiểu được nỗi lòng cùng sự tò mò cần được giải thích của hai nàng, hắn liền không một chút che giấu mà nhàn nhạt mở miệng nói.

“Đừng nhìn chằm chằm anh như thế, các em nghe không sai đâu”.

“Cô ấy thực sự là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của anh, hơn nữa anh cũng chỉ biết chuyện này sau khi cả hai đã lên giường mà thôi”.

Hắn thanh âm vô cùng bình tĩnh không một chút lắng lo hay để tâm đến việc này, giống như nó thực sự là chẳng có gì đáng để phải lưu tâm vậy.

Nhưng khi lọt vào tai hai người Nhã Phương, Khả Nhiên thì lại là một chuyện khác,
Nếu như đúng như lời hắn nói thì chẳng phải là hắn đã thượng chính thân tỷ tỷ của mình sao?
Mối quan hệ này thực sự có chút loạn a.

Nhưng tính cách của Ninh Vương hắn các nàng đều đã hiểu rõ trong quãng thời gian chung sống vừa qua cho nên nét mặt rất nhanh chóng liền trở về trạng thái bình thường, đã có chút thích ứng phần nào và chấp nhận sự thật này.

Một phần là vì hắn cực kỳ không thích bị người khác soi mói đời sống riêng tư hay bình phẩm, đánh giá về cách làm việc của mình.

Thứ hai là thông qua gương chiếu hậu, hai người Nhã Phương cùng Khả Nhiên đều có thể thấy rõ được sắc mặt của Ninh Vương đã trở nên ảm đạm và lạnh lùng rất nhiều khi ánh nhìn của các nàng đối với Thu Phương có phần săm soi, dị nghị.

Khiến cho nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi bị người ngoài phát hiện ra hành vi sai trái giữa nàng và đệ đệ, âm thanh đã có chút thút thít, nức nở.

Chỉ có thể úp mặt vào trong lồng ngực của nam nhân để tránh đi cái nhìn của hai vị tỷ muội, cảm nhận chút an ủi tới từ hơi ấm bên trong lồng ngực của hắn rồi sau đó thiếp đi từ lúc nào cũng không hay.

“Bảo bối yên tâm đi, anh thề với em rằng nếu như có kẻ nào dám dị nghị về mối quan hệ của chúng ta thì cái chết sẽ là thứ hắn phải cầu xin để được anh ban cho”.

Ninh Vương cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc thơm của giai nhân một cái rồi trong lòng âm thầm phát ra một lời thề sẽ khiến cho kẻ nào dám gây ra tổn thương hay làm cho nàng phải khóc cầu xin hắn để được chết.

Đồng thời hắn cũng không quên liếc xéo qua gương chiếu hậu đối với hai vị giai nhân phong hoa tuyệt sắc đang có chút bẽn lẽn, rụt rè không dám đối diện với hắn ở phía sau.

“Hừ, vốn dĩ là anh sẽ có một đêm nhất long hí tam phụng, nhưng hiện tại bị hai em làm đổ bể hết cả rồi, bây giờ tính sao đây?”.


Ninh Vương thanh âm vô cùng nghiền ngẫm mà ánh mắt nhìn hai nàng có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Hắn đây là?
Chẳng lẽ hắn muốn?
Hít~
Cả hai vị mỹ nữ đồng thời cùng hít vào một ngụm khí lạnh, cả thân thể cảm giác có chút không rét mà run.

Các nàng nhận ra ý tứ của hắn trong lời nói vừa rồi và biết hắn đang ám chỉ về thứ gì.

Nam nhân này hắn đây là đang muốn đối các nàng tiến hành trừng phạt mỗi khi các nàng hành sự không tốt và khiến cho hắn cảm thấy không vui.

Cả Nhã Phương và Khả Nhiên đều đã đồng thời nếm trải qua hình phạt mà hắn dành cho các nàng một lần rồi, vì khi đó hai nàng liên thủ với nhau tính chơi hắn một vố xem phản ứng của nam nhân này sẽ ra sao bằng cách đổ xuân dược vào rượu của nam nhân trước khi ân ái.

Sau đó đồng loạt đi tắm trong khi hắn thưởng thức rượu ngọt mà lén lút chuồn mất cả một đêm mà không trở về.

Và đó chính là việc làm mà khiến cho các nàng đến giờ vẫn còn cảm thấy vô cùng hối hận, đêm hôm sau cả hai nàng bị hắn tiến hành trừng phạt bằng cách tự mình cắn thuốc với liều lượng vô cùng lớn.

Khiến côn th1t bình thường đã khiến các nàng cảm thấy có chút không chịu nổi rồi mà lúc đó côn th1t hắn sau khi phục dụng thuốc k1ch thích liền chẳng khác nào một cái chày sắt cả.

Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất, hình phạt hắn dành cho các nàng mang một cái tên mỹ miều “Mùa Thu Hoa Cúc Nở Rộ”.

Sau đêm đó, các nàng trở nên vô cùng ngoan ngoãn và vâng lời đối với nam nhân của mình vì các nàng không muốn trải nghiệm lại cảm giác không thể đi đứng bình thường như vậy nữa.

Thậm chí các nàng bị hắn không một chút thương hoa tiếc ngọc đến nỗi 2 ngày sau vẫn không thể ngồi ghế hay nằm ngửa mà chỉ có thể nằm úp chờ đợi nơi đó khép lại và dần dần trở lại trạng thái ban đầu a…
Và đúng như các nàng đã dự đoán từ khi vẫn còn ở trong xe, đêm đó Thu Phương ngủ bên trong một phòng khác của biệt thự.

Còn hai nàng lại một lần nữa chịu hình phạt của hắn, một lần nữa cúc hoa bị bạo ngược a.

À không, nói đúng hơn thì phải là tận hưởng hình phạt mới đúng.

Vì dù sao hình phạt này lúc mới đầu thì có thể khiến cho các nàng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng chỉ sau một vài hiệp đấu, côn th1t hắn thì cứ như chày giã tỏi mà liên tục nhấp nhô thì các nàng sớm đã chuyển sang thành tận hưởng kh0ái cảm mà nh*c dục mang lại mất rồi…
!
Đêm nay có chút bí bách, viết có chút không vào, nhưng vẫn đăng cho các vị thẩm tạm

Bình Luận (0)
Comment