Sáng hôm sau, Paris so với ngày xưa cô đơn hơn rất nhiều, người đi trên phố cũng vơi đi không ít, thành phố như được bao phủ bởi một bầu không khí bi thương.
Hà Giai Kỳ dậy sớm phát hiện thân thể bị ai kia ôm chặt, một khắc cũng chưa từng buông lỏng.
Cô nhíu mày nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng một lúc, không khí âm u đã dịu không ít. Chuyện kinh hãi tối qua tựa như giấc mộng, Hà Giai Kỳ biết không thể ở đây lâu nữa, trong lòng cô cũng đã có tính toán về nơi sắp tới.
Đến trưa, Cơ Hạo Nguyệt mới chậm rãi tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt quen thuộc mà cứ tưởng mình đang nằm mơ. Sau khi tỉnh táo, cô dịu dàng đưa tay vuốt ve gương mặt Hà Giai Kỳ, sau đó ngắt gò má đối phương một cái rõ đau.
"A... Cơ Hạo Nguyệt, em muốn hủy hoại gương mặt xinh đẹp này sao?"
"Biết đau thì không phải nằm mơ."
Cơ Hạo Nguyệt xác nhận xong chợt nhớ đến gì đó liền đặt mông ngồi dậy, thuận tay kiểm tra toàn thân của Hà Giai Kỳ, lần này cô không hề thẹn thùng sờ tới sờ lui trên người nạn nhân.
"Nhột quá, em làm gì thế, muốn sờ ngực chị thì sờ đi, đừng có như vậy. A, Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhột quá."
Hà Giai Kỳ giãy dụa tránh né bị tay Cơ Hạo Nguyệt tập kích.
"Không bị thương, thật tốt quá, Tiểu Kỳ, chị không bị thương."
Cơ Hạo Nguyệt kiểm tra thấy đối phương vẫn ổn liền mừng rỡ nhào tới ôm Hà Giai Kỳ. Song trải qua trận đấu kinh khủng tối qua, đời này cô cũng không có gan đi vào vết xe đổ lần hai.
"Đúng đúng, không bị tổn thương, chị còn có thể nhảy nhót tưng bừng, thậm chí bây giờ vận động với em cũng không có vấn đề gì."
Hà Giai Kỳ ôm chặt Cơ Hạo Nguyệt dỗ dành như con nít khiến em ấy an tâm không ít.
"Vận động cái đầu của chị í, tối hôm qua chị làm em sợ muốn chết, biết không? Sau này không có lệnh của em thì không được rời khỏi em nửa bước."
Cơ Hạo Nguyệt nắm tay thành quyền quơ quơ trước ngực Hà Giai Kỳ. Cô thật sự rất sợ, mọi chuyện tối qua hệt như giấc mộng, một cơn ác mộng mang tên Paris.
"Thật muốn vậy sao?"
Khóe môi duyên dáng khẽ cong, mắt phượng tràn ngập ý cười càng làm người ta nhìn không thấu.
"Đương nhiên, nếu chị dám rời khỏi em nửa bước thì chị chết chắc."
Cơ Hạo Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói, hoàn toàn không nhận ra nét cười gian tà trên mặt người nọ.
"Nếu vợ đã nói như vậy thì sau này cùng tắm, cùng nấu cơm, cùng vận động, cùng..."
Giọng nói chậm dần rồi thu nhỏ, biểu cảm trên mặt Cơ Hạo Nguyệt cũng đang không ngừng biến hóa.
Miệng mồm của người phụ nữ này chỉ có vậy thôi.
Cô muốn ngồi dậy, ai ngờ thân thể đã sớm bị ôm chặt, ngay cả đôi môi cũng bị người ta bá đạo chặn lại, sau một lúc lâu mới chịu lấn chiếm không gian bên trong.
Hai người bàn tới bàn lui đến giữa trưa rồi cùng tắm, cùng ăn. Cơ Hạo Nguyệt đưa quần áo đã mua cho Hà Giai Kỳ, sau đó mang đồ cũ đi giặt phơi đến ba giờ mới xong.
Hà Giai Kỳ khó tin nhìn quần áo phơi bày trước mắt. Lần đầu tiên cô được đãi ngộ như thế, trước kia cô cũng hay mua đồ cho em ấy nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng, còn nói cái gì mà đừng tùy tiện mua những thứ không cần thiết nhiều như vậy.
Chuyện này thật sự khiến người ta bất ngờ.
"Sao tự dưng em lại mua quần áo cho chị?"
"Cái gì mà tự dưng? Em không mua thì chị định mặc hai bộ đồ cũ đó đến bao giờ? Chẳng lẽ chị không biết thời tiết hiện giờ ở Châu Âu? Luân Đôn vừa có tuyết lớn, không lẽ chỉ vì phong độ nhất thời mà phải đến bệnh viện ôm ấp mấy chị y tá xinh đẹp kia?"
Cơ Hạo Nguyệt trợn mắt nhìn Hà Giai Kỳ, sau đó ném toàn bộ quần áo trên tay vào người chị ấy. Đã tốn công tốn sức mua sắm cho người ta mà lại còn thái độ như thế, thiệt sự khó chịu quá đi mất!
"Chị không mặc thì lập tức về nước ngay cho em. Dù sao hai ngày nữa em sẽ đến Luân Đôn, chị liệu mà tính toán đi. À mà tiền đồ tổng cộng hết 1,521 Euro, vui lòng trả lại tiền dùm."
Cơ Hạo Nguyệt rất không khách khí xòe tay ra trước mặt Hà Giai Kỳ, ý tứ rất rõ ràng.
"Thật sự muốn vậy?"
Hà Giai Kỳ nhìn Cơ Hạo Nguyệt, mình nhận sai là được phải không?
"Thật, còn tiền bồi thường tổn thất tinh thần lẫn sức khỏe tối qua nữa, không cần nhiều, 3 triệu Euro là được rồi, cộng thêm tiền quần áo nữa. Em sẽ tính lợi tức, lãi cũng không cao, mười phần trăm một phút. Chị giao tiền ngay bây giờ hay về nước trả?"
Cơ Hạo Nguyệt tính toán các loại thu nhập, lần này cô thật sự rất muốn làm thịt người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc kia.
Hà Giai Kỳ nghe phương pháp tính toán dã man hơn cả cho vay nặng lãi xong liền nghi ngờ có phải em ấy trải qua một đêm kích thích rồi bỗng trở nên keo kiệt hơn không.
3 triệu Euro, tỉ suất hối đoái trong bảy giờ đã hơn cả năm, tính sương sương là cỡ 20 triệu nhân dân tệ. Còn muốn tính lợi tức theo phút, đây không phải lòng dạ hiểm độc thì là cái gì?
"Vợ, chị không đủ khả năng chi trả nhưng chị có gì cũng đều cho em hết, em quản lý sổ sách giúp chị luôn được không?"
Hà Giai Kỳ rất thức thời mở ví tiền của mình ra, giao nộp tất cả thẻ cà các loại, muốn giữ quỹ đen xem ra khó càng thêm khó.
Tại cái miệng nói năng bậy bạ mà cái thân chợt biến thành kẻ nghèo hèn, ngẫm lại cũng oan ức quá.
"Toàn bộ?"
Cơ Hạo Nguyệt cầm một xấp thẻ quơ quơ trước mặt Hà Giai Kỳ, cô muốn biết chị ấy còn giữ lại quỹ đen hay không.
"Toàn bộ."
Hà Giai Kỳ buồn bã chu môi, sau này cô sẽ không còn có thể tùy tiện mua thứ mình thích, cũng không còn có thể tùy tiện ra ngoài uống rượu cùng Trạm Cẩn Tịnh nữa.
Thấy Hà Giai Kỳ thành thật, Cơ Hạo Nguyệt rất hài lòng mở túi xách lấy ra một cái thẻ thả vào tay người nọ.
"Sau này chị cứ cà tấm thẻ này thôi, à, chị nhớ đổi toàn bộ mật khẩu giống của em luôn nhé."
Cơ Hạo Nguyện vui vẻ nhìn xấp thẻ dày cộm trên tay mình, mặc dù không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng ít ra người nào đó sẽ không còn thói quen tiêu xài phung phí nữa.
"Vậy bình thường chị được tiêu nhiều hay ít?"
Hà Giai Kỳ cười hì hì lấy lòng Cơ Hạo Nguyệt hệt như con nít xin tiền mẹ.
"Để xem biểu hiện của chị thế nào nữa."
Cơ Hạo Nguyệt ném lại một câu, sau đó sắp xếp thẻ gọn gàng rồi đi làm việc khác.
Hà Giai Kỳ ngước gương mặt đau đớn nhìn quần áo nằm đầy trên sofa liền bắt đầu cảm thấy vui vẻ, cầm lên mặc thử.
Sau khi mặc xong, quần áo có hiệu quả rất tốt, thời thượng, khí chất, rất có kiểu mẫu. Giày, quần, áo len, áo khoác, khăn quàng cổ, đây quả thực lại là phong cách khác biệt, càng soi gương càng thích.
Em ấy bình thường ăn diện đơn giản, hóa ra mắt thẩm mỹ tốt hơn cô rất nhiều, cơ mà sao em lại lãng phí dáng người xinh đẹp của mình như thế.
Cơ Hạo Nguyệt bình thường không thích ăn diện diêm dúa, lúc làm việc chỉ mặc váy đen và sơ mi trắng rất nghiêm túc. Thời trang thường ngày cũng rất giản dị, nhưng lại không mất đi sự thuần khiết nhẹ nhàng trên cơ thể.
Ngay cả khi em ấy không diện quần áo quá cầu kỳ vẫn lộ ra khí chất thanh lịch vô cùng chói mắt, làm người ta yêu thích.
Hà Giai Kỳ mặc xong quần áo liền đắc ý đi đến trước mặt Cơ Hạo Nguyệt đang thu dọn hành lý.
"Vợ, em xem, có phải chị rất xinh đẹp không?"
Nói xong lập tức vươn ra hai tay xoay một vòng.
Cơ Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu, miệng không quên tí tách nói thầm một câu:
"Chị có xấu bao giờ sao?"
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, em khen chị một câu không được sao?"
Nghe lời Cơ Hạo Nguyệt nói, Hà Giai Kỳ quệt mồm, ôm tay người kia nũng nịu.
Cơ Hạo Nguyệt đang gấp quần áo nhưng tay lại bị người kia nắm chặt. Cô bất đắc dĩ nhìn Hà Giai Kỳ, thấy cổ áo chị ấy nhăn nheo liền đưa tay sửa thẳng lại giúp, sau đó cười nói:
"Vợ em rất đẹp, mặc bộ này càng thêm đẹp trai."
"Thật không? Cơ mà dù có giả chị cũng rất vui."
Hà Giai Kỳ hớn hở hôn một cái lên gò má trắng nõn của Cơ Hạo Nguyệt.
"Không giả, là thật đấy. Em đã chọn quần áo thì đương nhiên phải biết chị mặc vào sẽ đẹp. Chị thử đồ xong rồi thì đi thu xếp hành lý đi, không phải đã nói hai ngày nữa đi với em sao?"
Cơ Hạo Nguyệt đẩy Hà Giai Kỳ ngã một bên, không cho cô quấy rối.
"Đến Luân Đôn, em sẽ mua thêm cho chị áo lông, chúng ta sẽ sống ở đó một thời gian."
Thái hậu nói tạm thời đến Luân Đôn ở lại một vài tháng, Cơ gia cùng Hà gia đều có sản nghiệp ở đó. Hà gia có quán rượu, Cơ gia có siêu thị, trang sức, lợi nhuận rất cao. Các sản phẩm ở cửa hàng tiện ích cũng coi như khả quan.
"Hình như ba mẹ chị cũng đến Luân Đôn."
Nói đến Luân Đôn, Hà Giai Kỳ vẫn có chút không muốn đi. Rõ ràng họ đang ở New Zealand lại chạy đến Luân Đôn nghỉ phép, đây không phải là kiếm chuyện sao? Có họ ở đó, sinh hoạt vợ vợ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
"Nếu đúng vậy thì tốt quá. Mẹ em nhất định sẽ vui vẻ, có người cùng bầu bạn."
Cơ Hạo Nguyệt mừng rỡ, Thái hậu thích náo nhiệt, càng nhiều người càng thêm vui vẻ, nhưng cô đang cúi đầu dọn dẹp nên đâu thể nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của Hà Giai Kỳ.
"Em để họ đến đó quấy rầy cuộc sống riêng tư của chúng ta như vậy sao?"
Hà Giai Kỳ rất không vui, khẩu khí tràn đầy bực dọc. Cô tức giận ngồi trên sofa, chu môi nhìn Cơ Hạo Nguyệt bận rộn.
"Ha ha, người ta già rồi, chúng ta phải thông cảm đi chứ. Thời gian ở cạnh chăm sóc họ cũng không còn nhiều, tận lực chừng nào hay chừng đó."
Cơ Hạo Nguyệt không chú ý mấy đến chuyện đó, Thái hậu có đôi khi chuyên quyền, cũng thường khiến người ta áp lực, nhưng cô vẫn cố gắng nhín chút thời gian ở bên cạnh bà.
"Em nghĩ thoáng quá ha."
Thấy Cơ Hạo Nguyệt không thèm để ý, Hà Giai Kỳ cũng buông lỏng.
"Lúc còn bé, em và Tiểu Tinh Tinh sợ nhất chính là mẹ bị bệnh. Bà vất vả sinh hạ bọn em nên thân thể không tốt mấy. Sau này mẹ bảo muốn có thêm em bé, ba em lúc ấy bị hù dọa đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Cuối cùng không có cách nên phải lén đến bệnh viện buộc ống dẫn tinh mới khiến mẹ hết hi vọng."
Cơ Hạo Nguyệt ngẩng đầu lên, "Có lẽ mẹ luôn hy vọng sẽ sinh cho ba một đứa con trai nối dõi, nhưng ông ấy lại không thích nhi tử. Mỗi khi nhắc tới việc này, em luôn cảm thấy buồn cười."
Hà Giai Kỳ nghe được lời sẻ chia chân thành có nét tương đồng với Hà gia, chỉ là kết quả cuối cùng, đàn ông nhà họ Hà nhìn thấy vợ mình sinh con quá cực khổ liền kiên quyết có chết cũng không sinh thêm.
"Cha mẹ của chúng ta đều là người thú vị."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Hà Giai Kỳ cũng tiến lên giúp người yêu thu dọn hành lý.