Nơi mà Từ Dung Duyệt đưa Mã Lạc Khê đến vốn không cần bảo vệ, bởi nó vì không phải quán bar cũng không phải ngoài đường phố càng không phải bãi biển, mà rõ ràng dứt khoát leo lên xe taxi, hai người đi thẳng về nhà cô.
Mã Lạc Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ vừa mới quen biết hôm nay lấy chìa khóa ra mở cửa, ra hiệu cô ấy đi vào, cô ấy vẫn chần chừ đứng ngay cửa, "Cái này, sợ là không tốt lắm, chúng ta cũng vừa mới quen thôi..."
"Làm gì dài dòng vậy?" Từ Dung Duyệt liếc mắt nhìn Mã Lạc Khê, lấy một đôi dép trong kệ giày ra đặt ở trước mặt cô ấy. "Em không phải đàn ông, thì có gì không tốt lắm. Mau vào đi, ở ngoài rất lạnh."
Mã Lạc Khê chậm chạp bước vào nhà của Từ Dung Duyệt, quan sát xung quanh. Phong các thiết kế Châu Âu, không gian lớn, có thể thấy được cô là người rất đặc biệt hưởng thụ cuộc sống, mọi nơi trong nhà đều hiện lên vẻ thanh lịch giống y như chủ nhân của nó. "Chị sống một mình sao?" Mã Lạc Khê thuận miệng hỏi, bởi vì ngôi nhà này thể hiện chỉ có một người ở rất rõ ràng, nhưng nếu thật sự như vậy, thì dường như có chút trống trải lạnh lẽo.
Từ Dung Duyệt cởi áo khoác, ném đại lên sô pha, để lộ đường cong đẹp đẽ bên trong. Cô rót một ly rượu vang đưa cho Mã Lạc Khê, nghe thấy câu hỏi của cô ấy, cũng chẳng bận tâm mà trả lời: "À, ly hôn rồi."
Mã Lạc Khê nhận ly rượu vang, đôi mắt tự nhiên chuyển qua bàn tay đang cầm một ly rượu vang khác của cô, ngón áp út tay phải thanh mảnh trắng nõn, dấu vết đã biến mất hoàn toàn không thể nhìn ra đã từng đeo nhẫn. Có điều đối với chuyện cô đã từng kết hôn, Mã Lạc Khê cảm thấy vẫn có thể đoán ra được.
Trên người cô có một phong cách trưởng thành, là trải qua năm tháng lắng đọng lại và được tôi luyện bởi hôn nhân, tích lũy theo tháng ngày dần dần hình thành, đây là điều mà Mã Lạc Xuyên không có. Nếu như chị gái là đóa hoa Mai trong tuyết lạnh lùng kiêu ngạo chỉ nở trên đỉnh núi băng giá, lá nhỏ dắn sắc đâm vào người như mũi dao nhọn; vậy thì, người này là hoa Bách Hợp xinh đẹp nở rộ trong nước.
Không phải cố tình công khai, nhưng từng hành động cử chỉ đều mang theo vẻ quyến rũ đa tình khiến người ta mù quáng
"Trông tâm trạng em không được tốt?" Từ Dung Duyệt nhấp một ngụm rượu vang, nâng cằm về phía cô gái, ý bảo cô ấy mau uống, chứ không phải chỉ ngẩn ngơ ngồi đó.
Mã Lạc Khê cũng uống một hơi chất lỏng màu đỏ sậm trong chiếc ly, cắn môi nhìn Từ Dung Duyệt một lúc lâu, cũng không nói lời nào.
Từ Dung Duyệt làm trong Tổ Pháp chứng có trình độ chuyên nghiệp gần với chuyên gia Pháp chứng Cao Ngạn Bác, tất nhiên có cái nhìn chính xác và chi tiết cẩn thận. Cô chỉ cần liếc mắt nhìn biểu hiện của Mã Lạc Khê, đã có thể đoán ra được là cô ấy tổn thương vì tình, còn có lẽ, có liên quan lớn đến chị của cô ấy, cũng chính là Madam Mã.
"Em có tâm sự?" Từ Dung Duyệt lặng lẽ nhìn Mã Lạc Khê, nét phong tình giữa mày mất đi không ít, hơn nữa ánh nhìn chăm chú của cô trong lúc này lại tạo nên cảm giác điềm tĩnh thanh lịch bình yên như nước. "Nếu cứ giấu mãi trong lòng sẽ rất khó chịu, không bằng nói ra. Yên tâm đi." Cô nhìn chằm chằm, "Tôi kín miệng lắm. Hơn nữa nói không chừng qua hôm nay chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau, em có thể xem tôi như là một thính giả xa lạ thích hợp."
Mấy hôm rồi trong lòng trĩu nặng tâm sự làm Mã Lạc Khê thật sự rất muốn nói ra tất cả, cô ấy lắc ly rượu, như có điều suy nghĩ mà nói: "Thực tế cũng chỉ là một câu chuyện thầm mến mà thôi..." Ngẩng đầu nhìn vào trong đôi mắt hiện lên sự cổ vũ nhẹ nhàng của Từ Dung Duyệt, Mã Lạc Khuê bỗng nhiên như được tiếp thêm can đảm, tiếp tục nói.
Vào lúc Mã Lạc Khê 5 tuổi lần đầu nhìn thấy Mã Lạc Xuyên, mặc dù lần gặp mặt đó cũng không thoải mái, nhưng cũng không có khiến cô ấy mất đi cảm giác khi nhìn thấy chị gái.
Cô ấy chưa từng gặp đứa trẻ nào xinh đẹp như Mã Lạc Xuyên, mái tóc đen dài mềm mại, đôi mắt sáng thậm chí còn muốn hơn cả ánh trăng, biểu cảm lạnh lùng, không thích cười, nhưng trông vẫn rất đẹp. Cô ấy không hiểu tại sao mẹ lại chỉ vào chị gái này và người phụ nữ dắt tay chị ấy, nói ra những lời rất khó nghe? Cô ấy rất thắc mắc, sau đó bắt đầu chú ý tới chị gái nhỏ, chuồn êm ra khỏi nhà, đi theo sau lưng Mã Lạc Xuyên, lại gọi chị một lần nữa.
Ngay từ đầu Mã Lạc Xuyên sẽ nghiêm mặt lạnh lùng vốn không ngó ngàng đến Mã Lạc Khê, sau đó nhiều lần cô sẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại chờ cô ấy. Mã Lạc Khê sẽ rất vui vẻ mỉm cười, cảm thấy có thể làm cho chị gái có biểu hiện như vậy thật sự còn cảm thấy tự hào hơn khi được cha khen ngợi.
Chờ khi Mã Lạc Khê lớn hơn một chút, liền hiểu được rõ ràng lý do tại sao chị gái đối xử với mình như vậy, sau đó lại bị cha đưa ra khỏi nước. Cuộc sống ở nước ngoài rất đơn điệu, ngoài nhung nhớ, dường như cũng chỉ có nhớ nhung. Khó khăn quay về, lại giống như đã muộn màng...
Trong lòng chị ấy đã có người khác... Mà cho dù không có, thì làm sao chị ấy có thể tiếp nhận một người con gái và còn là em gái của chị ấy? Thậm chí, đó còn là con gái của người mà chị ấy ghét nhất...
"Chị chắc chắn rất khinh bỉ tôi... đúng không?" Mã Lạc Khê nheo mắt, tự giễu hỏi người vẫn luôn im lặng lắng nghe cô ấy. "Thích con gái, lại còn là chị gái của mình... Có phải tôi rất kém cỏi hay không?"
Chỗ hai người uống rượu đã dời từ phòng khách đến phòng ngủ lớn, vỏ chai bia và mấy bình rượu vang nằm tán loạn trên sàn nhà, mà hai người thoải mái kề vai nhau ngồi trên giường ấm áp, hai chân duỗi thẳng, trên tay đều cầm ly rượu.
"Không có." Từ Dung Duyệt lạnh lùng bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, mắt chớp chớp. "Mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu, bất kể giới tính. Hơn nữa, em rất ưu tú."
Trẻ tuổi như vậy đã sắp trở thành người đứng đầu một khách sạn, bản thân còn có gia thế không tầm thường, còn có khí chất xuất sắc, một cô gái như thế, cho dù là ở đâu cũng sẽ được nhận ngàn vạn yêu thương cưng chiều? Nhưng cô ấy lại cố tình thích chị gái của mình, người chị đó còn rất có thể là tình địch của Sếp mình... Từ Dung Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
"Thật sao?" Mã Lạc Khê say lờ đờ mê mang nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, lộ ra vẻ đáng yêu chỉ có tuổi trẻ mới có, lại bởi vì uống rượu, càng tăng thêm một phần quyến rũ. "Nhưng mà chị ấy không thích tôi, cũng không ai sẽ thích tôi..." Mã Lạc Khê một hơi uống cạn ly rượu, sau đó nhích lại gần Từ Dung Duyệt, chụp lấy vai cô, kề sát tai cô, "Chị nói xem, chị sẽ thích tôi sao...?"
"Em say rồi." Từ Dung Duyệt cầm lấy ly rượu trong tay Mã Lạc Khê, không bận tâm đến những lời khi say của cô ấy, nhưng tai bị hơi thở của cô ấy đột nhiên phà đến làm ửng đỏ.
"Không!" Mã Lạc Xuyên rõ ràng đã uống say rất bất mãn nhìn cô lấy đi ly rượu của mình, càng thêm bất mãn cô không trả lời câu hỏi của mình. Có lẽ mùi thơm trên người cô quá dễ chịu, Mã Lạc Khê lại vô thức kề sát hơn, cánh môi cũng sắp dán lên cổ cô, "Chị trả lời tôi đi..."
"Sẽ." Từ Dung Duyệt miễn cưỡng đẩy nhẹ cánh tay đang nối quanh cổ mình, em ấy đang say sao?
"Tôi có quyến rũ hay không...?" Tay của Mã Lạc Khê lại lì lợm trèo lên.
"Có có có, được chưa?" Từ Dung Duyệt bất lực mỉm cười, giống y như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng chọt cái mũi của Mã Lạc Khê.
"Vẫn không được!" Giống như nhìn thấu thái độ của Từ Dung Duyệt đối với mình, Mã Lạc Khê nhăn mũi, không nghe lời ngừng lại còn kề sát hơn, phà hơi thở vào tai cô, "Nếu chị thật sự nghĩ vậy thì lên giường với tôi đi." Đôi mắt lanh lợi xinh đẹp của Mã Lạc Khê đầy bi thương cùng van xin, "Được không..."
Con tim Từ Dung Duyệt nhảy dựng, đôi mắt mở to không dám tin nhìn cô gái mà trước đó cô còn cho rằng rất nhút nhát, thật nghi ngờ lỗ tai của mình không trong sáng. Đây là điều em ấy nói sao? Hay là em ấy thật sự muốn tình một đêm? Nhưng cái này cũng không phải trọng tâm, điểm quan trọng nhất là tại sao cơ thể của mình lại bị một cô bé ngây thơ say rượu thế này làm cho có phản ứng?!
Đây mới là điều đáng sợ nhất, tại sao mình lại sinh ra ham muốn mà mỗi tối cùng chồng trước ngủ chung cũng chưa từng có? Hay là do bản thân mình cũng thích con gái? Không, đó đã là chuyện rất lâu rồi... Hay là do em ấy quyến rũ mình? Nhưng em ấy rõ ràng chỉ là một cô bé, cả người đều toát ra vẻ ngây ngô. Sắc tố trong con ngươi của Từ Dung Duyệt lại càng thâm thúy hơn, lại toát ra một vẻ tự nhiên linh hoạt, một vẻ quyến rũ tự nhiên hoàn toàn không cần tô điểm.
Từ Dung Duyệt cảm giác cơ thể càng lúc càng khô nóng, cô nuốt nước bọt, chăm chú nhìn cô gái say khướt mặt ửng đỏ, hỏi có chút khó khăn: "Em chắc chứ?"
"Chắc cái gì?" Mã Lạc Khê không kiên nhiễn mà ngọ nguậy đầu, cảm thấy người trước mặt sao mà phiền dữ vậy, than thở nói: "Không phải chỉ là tình một đêm thôi sao? Chúng ta đều là người trưởng thành, lại đều là độc thân, chị không cần out như vậy có được hay không?"
Nếu như Mã Lạc Khê trong tình trạng tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Mặc dù đã sống ở Mỹ nhiều năm, nhưng tính cách của cô ấy cũng vẫn là kiểu con gái Trung Quốc điển hình, nhút nhát, lại có chút cổ điển khô khan, tình sử càng đáng thương hơn, đơn thuần như khi lớn lên ở quê nhà, chưa từng bị nhiễm đục.
Từ Dung Duyệt líu lưỡi, sao mà cô có thể bị cô bé này xem thường... Vừa định nói cái gì đó để lấy lại chút mặt mũi, nhưng rõ ràng là Mã Lạc Khê lại sợ cô dài dòng, không cho cô cơ hội hỏi tiếp, cô ấy trực tiếp kéo mặt cô qua hôn xuống môi, còn là hôn sâu...
Cho nên, Từ Dung Duyệt còn chưa kịp nói thành lời đã bị chết đuối trong nụ hôn mang theo men say ngọt ngào của Mã Lạc Khê, cô thở dài trong lòng, ôm lấy cổ cô ấy, chiều theo ý nguyện của cô ấy cùng cô ấy hôn càng thêm say đắm.
Có lẽ, cô cũng có thể phóng túng một lần... Lại nói, đây xem như là cô dẫn sói vào nhà sao? Dẫn vào nhà một con sói con trông có vẻ vô hại nhưng thực tế nội tâm vô cùng ranh ma lại còn thích giả bộ?
Mùi rượu mập mờ thoang thoảng trong phòng, triền miên.
*********
"Nghe nói em gái chị hẹn chị nhiều lần nhưng chị cũng chưa đồng ý?"
Mã Lạc Xuyên nửa híp mắt, trả lời lại bằng giọng mũi uể oải: "Ưm..."
"Ưm cái gì mà ưm, em hỏi chị đó." Thấy được dáng vẻ đáng yêu hiếm có của Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu bỗng dưng hào hứng, véo mũi Lạc Xuyên, cô kề mặt mình gần cô ấy, thì thầm đe đọa: "Mau nói nhanh!"
Không nghĩ tới thật không nghĩ tới mà, thì ra ai đó vào mùa đông còn lười biếng thích ngủ hơn cả cô. Trời càng lạnh, lại càng khó gọi ai đó dậy, ai đó còn cố tình nằm ì trên giường, thích cuộn mình trong chăn nũng nịu, đây là Thanh tra mặt than có một không hai trong Sở cảnh sát sao! Thật là đây sao!
Mã Lạc Xuyên nhăn mũi khịt khịt, mắt vẫn không mở. "Tôi có trả lời em rồi mà." Cô ấy móc tay qua, nghiêng người nằm lên trên người Lương Tiểu Nhu cho cô nằm dưới, ôm eo của cô, vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của cô cọ cọ. "Lạnh quá, ngủ lại với tôi đi."
Bị mái tóc dài của Mã Lạc Xuyên cọ chút ngứa, Lương Tiểu Nhu nén cười nhắc nhở cô ấy, "Chị quên buổi sáng hôm nay chị còn phải họp à? Với lại, Madam Mã của chúng ta cũng chưa từng đi làm muộn nha."
Mã Lạc Xuyên nhíu mày suy nghĩ, buổi sáng hôm nay là do Sếp Phùng tự chủ trì, hình như là không thể né được. Mã Lạc Xuyên thở dài, rốt cuộc mở mắt, bắt đầu cọ xát mặc quần áo vào. Ghét nhất là mùa đông. Trước đây chưa có ở chung với Tiểu Nhu thì cũng không cảm thấy gì, bởi vì sáng sớm sẽ bị lạnh làm tỉnh, thành thói quen cũng thấy không vấn đề gì; nhưng bây giờ, khi đã quen với sự ấm áp của người bên cạnh, vào lúc sáng sớm mới cảm thấy: mùa đông không thể lười biếng ngủ tiếp với Tiểu Nhu mà phải thức dậy, là chuyện khổ sỡ đến cỡ nào.
Nhìn khuôn mặt hờ hững của Lạc Xuyên, trên mặt lại toát ra vẻ không tình nguyện, lẳng lặng quan sát cô, sâu thẳm trong đôi mắt màu hổ phách dường như đang cất giấu một chút hờn giận, lại như một con mèo Ba Tư hay làm nũng. Lương Tiểu Nhu không khỏi thấy thương yêu, thật rất muốn bổ nhào lên người Mã Lạc Xuyên, lại ức hiếp cô ấy tiếp.
Tay giật giật, lại nhịn được, cuối cùng dừng trên mái dài đen óng của Mã Lạc Xuyên, dịu dàng vuốt ve.
Chị thức dậy thì thức dậy đi, sao lúc nào cũng không quên quyến rũ người khác như vậy?!
Khóe miệng Mã Lạc Xuyên cong lên mỉm cười, lẳng lặng cài nút áo, hoàn toàn tiếp nhận hành động của Tiểu Nhu, thậm chí còn hơi nheo mắt lại, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.
"Phải rồi, không phải lúc nãy em hỏi tôi chuyện của Tiểu Khê sao? Không phải tôi cố ý không gặp, là do mấy bữa nay bận quá thôi, đào không ra thời gian. Cuối năm, em cũng hiểu mà, mỗi khi đến thời gian này, xã hội cũng không phải cứ bình yên như thế, người muốn thừa dịp quấy rối người khác cũng càng lúc càng nhiều."
Lương Tiểu Nhu gật đầu, nhưng trong lòng có chút không đồng ý. Mặc dù là đang giải thích, nhưng rõ ràng qua loa cho có nhiều lắm. Dù cho có bận cũng không thể nào đến thời gian đi gặp em gái cũng không có? Có vẻ như trong lòng Lạc Xuyên vẫn còn để tâm nhiều lắm, cho dù ngoài miệng không nói... Lương Tiểu Nhu suy nghĩ nhưng cũng không có mở miệng vạch trần.
Mã Lạc Xuyên lấy tay nghe lại cái ngáp dài, vẻ mặt vẫn còn mang theo chút uể oải, không để tâm hỏi cô: "Bữa sáng ăn gì?"
"Chị muốn ăn gì? Em lập tức đi làm."
Đôi tay của Lương Tiểu Nhu chỉ biết cầm súng anh dũng chiến đấu, được Mã Lạc Xuyên ân cần dạy bảo và hướng dẫn từng bước, hơn nữa trong lòng cô cũng có suy nghĩ muốn học nấu ăn, cho nên cảnh sát Lương vốn có ngộ tính cao trong khoảng thời gian này đã học được không ít cách làm mấy món đơn giản, chẳng hạn như nấu cháo, bánh mì nướng và làm cơm chiên...
Nhưng còn chưa nói xong, Lương Tiểu Nhu nhìn thoáng qua thấy được ẩn ý sâu xa trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên, đỏ mặt lập tức ngắt lời cô ấy, "Dừng lại! Không được nói ra!"
"Tôi còn chưa nói gì mà." Mã Lạc Xuyên mỉm cười, hoàn toàn ngây thơ nhìn cô.
"Em biết chị muốn nói gì." Lương Tiểu Nhu bĩu môi, hừ hừ.
"Vậy em nói xem tôi muốn nói gì?" Lạc Xuyên dựa vào tường, ngồi ung dung và nhìn chằm chằm cô.
"Chị..." Lương Tiểu Nhu thốt lên, lại ảo não đột ngột dừng lại, bộ dạng của Mã Lạc Xuyên giống như đã giác ngộ, nhanh chóng nhích lại gần hôn cô, "Trả lời được có thưởng."
Lương Tiểu Nhu trong một lúc luyến tiếc buông Mã Lạc Xuyên ra, đơn giản ôm lưng cô ấy, cho nụ hôn thêm say đắm.
Nụ hôn hôm nay dường như rất lưu luyến, rất dài.
"Chị Tiểu Nhu, em về rồi! Thấy em có tốt không, hôm nay trước khi đi làm còn quay về tính đi chung với chị tới Sở Cảnh sát, còn có Tiểu Cương nữa nè, hôm nay cũng tiện đường đến đây..." Tiếng nói hoàn toàn im bặt, Lâm Đinh Đinh giữ nguyên tư thế mở cửa, Lương Tiểu Cương đi theo phía sau cũng trợn mắt há mồm y chang.
Hết Chương 80
Hai đứa kia về đúng lúc ghê =))))