Quê nhà của Mã Lạc Xuyên là trong một thị trấn nhỏ ở Trung Quốc, không phải là một nơi phồn hoa, hơn nữa lại có nhiều phần thanh bình và tĩnh lặng mà tự nhiên không có.
Khác biệt hẳn so với sự hối hả, nhộn nhịp và ánh đèn nê ông chớp tắt không ngừng của các tòa cao ốc san sát nhau ở Hongkong, đường phố ở đây luôn yên tĩnh, ngay cả trong năm mới, cũng không hề có tiếng tranh cãi ồn ào, người đi đường tụm ba tụm năm, đôi khi còn kết bạn với khách du lịch đang lặng lẽ đi khám với một nụ cười, vùng cao của thị trấn còn có một cái hồ nước nhỏ, sóng nước sáng trong lấp lánh, với các kiến trúc cổ kính bên đường cũng gợi lên một chút cảm giác thơ mộng trữ tình.
Mã Lạc Xuyên khi còn bé đã theo Thường Vân chuyển đến Hongkong, trưởng thành rồi thỉnh thoảng mới quay về đây. Mặc dù hằng năm đều trở về vài ngày, nhưng thật sự thì cô cũng đã lâu không quan sát kỹ thị trấn nhỏ này.
Bởi vì thị trấn nhỏ này nằm trong vùng Giang Nam, cho nên sẽ đặc biệt luôn thấy những ngày mưa, giống như hiện tại, bầu trời mờ mịt đang thả những hạt mưa phùn, trong trời đông giá rét, ngược lại nó có vẻ không lạnh, rơi lên má, ánh đèn khoe sắc, cũng là một hương vị khác biệt.
Mã Lạc Xuyên hào hứng, đi chậm dọc theo ngã tư đường, trong buổi tối của ngày đầu năm mới, đường phố vốn đã vắng người vào lúc này càng thêm yên bình, giống như mọi người vào ngày này vẫn luôn lựa chọn quay về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Cũng có vài người giống cô đi dạo trên đường, biểu cảm trên mặt cũng đầy vui vẻ và bình thản. Mã Lạc Xuyên nheo mắt quan sát cảnh sắc xung quanh, chợt nhớ lại một bài thơ lúc nhỏ đã học, dường như khá phù hợp với bầu không khí hiện tại.
Nước xuân xanh biếc như trời, vẽ thuyền nghe mưa say ngủ, người bên bếp lửa tựa trăng, cánh tay trắng đọng tuyết sương.
Mã Lạc Xuyên rũ mắt nhìn xuống cổ mình, một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp lặng lẽ treo ở lồng ngực, thấp thoáng bên trong cổ áo.
Có lẽ, còn một câu thơ cũng rất phù hợp để diễn tả tâm trạng hiện tại của bản thân.
Đúng là cảnh đẹp Giang Nam, tiết hoa rơi lại gặp gỡ quân vương.
Không, không phải "lại", mà phải là "trông chờ". Hiện tại cũng không phải tiết hoa rơi, ngược lại thật sự là mưa rơi.
Mỉm cười lắc đầu, từ khi nào cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Đã quen mỗi thời khắc đều nhìn thấy Tiểu Nhu mỉm cười, bây giờ chia ra, lại làm cho cô mất tập trung, cứ nhớ nhung miết.
Sáng hôm qua trước khi đi hôn một cái, trong mắt Tiểu Nhu tràn đầy quyến luyến không muốn cô đi, bản thân cô sao không hiểu được? Hai người chia cách, cho dù chỉ là khoảng thời gian ngắn, lại thật sự giống như khiến người ta rất khổ sở. Còn bốn ngày nữa.
May là còn bốn ngày thôi.
Thực tế nếu sau này cô có thể cùng Tiểu Nhu rời xa thành phố, đến sống ở một nơi như vậy, hình như cũng là một chuyện tốt. Mã Lạc Xuyên mơ màng muốn như thế.
Sau khi cô về nhà thì ông bà ngoại có thói quen ngủ sớm đã đi ngủ, phòng khách rộng lớn chỉ còn một mình Thường Vân đang xem TV, nghe thấy tiếng cô về, cũng không quay đầu lại mà hỏi một câu: "Về rồi à?" Giọng điệu vô cùng bình thản.
"Dạ." Mã Lạc Xuyên hờ hững trả lời lại, suy nghĩ, tính đi về phòng của mình. Nếu không có Tiểu Nhu ở đây, cô cũng nên đi ngủ sớm một chút, còn phải nhớ chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn chút, để nửa đêm không bị lạnh mà tỉnh giấc. Nghĩ đến đây, cô có chút hờn trách Tiểu Nhu. Không có ấm lô* ở đây, buổi tối làm gì cũng mất vui.
*Ấm lô có nghĩa là lò giữ ấm, nhưng ở đây ám chỉ là Tiểu Nhu – người làm ấm giường cho chế Mã.
"Có phải giờ con đang ở nhà của Tiểu Lương không?" Thường Vân bỗng nhiên phán một câu, rất bình thản.
Mã Lạc Xuyên lấy lại tinh thần, quay lại nhìn bà, hơi nhíu mày. "Dạ."
Đối với câu trả lời dửng dưng của con gái, Thường Vân có vẻ như càng thêm hứng thú, quay qua quan sát cô, vẫn là gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi. Xem ra muốn làm cho con gái lúc nào cũng bình tĩnh thế này biến sắc đúng thật là chuyện khó khăn mà, bà thở dài.
"Mối quan hệ hiện tại của con và cô ấy là gì?" Thường Vân vừa hỏi thăm dò, vừa thận trọng quan sát biểu hiện của con gái.
Mặc dù không nhìn ra chút dấu hiệu nào, nhưng đối với người làm mẹ như bà, cũng đủ để bà đoán ra một vài thứ.
Mã Lạc Xuyên nhìn thái độ của Thường Vân, chân mày đẹp dịu dàng khẽ nhíu, lại có chút ranh mãnh, cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt cũng được che giấu một cách khéo léo. Thật lòng thì kể từ đêm ở ngoài phòng bệnh tình cờ nghe được một số chuyện mà bà và Biện Lâm nói với nhau, cô đã phát giác mình càng ngày càng không thể nhìn rõ cũng như không thể đoán được suy nghĩ của mẹ mình.
Cô vốn cũng không có ý định giấu bà chuyện tình cảm của cô và Tiểu Nhu, chỉ là cảm thấy chưa tới lúc mà thôi. Nếu như giờ bà đã hỏi thì cho dù là cố ý hay vô tình, cô cũng sẽ ngược dòng tiến lên.
Mã Lạc Xuyên thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, lời nói ra cũng mang theo sự vui vẻ: "Như mẹ nghĩ."
Thật là... trả lời thẳng thắng như vậy. Nhìn mặt mày con gái không giấu được sự vui vẻ, Thường Vân luôn tự cho rằng mình hiểu rõ con gái cũng phải giật mình.
Hiếm khi nhìn thấy Lạc Xuyên như vậy... Nụ cười ấm áp đa tình, trong khoảnh khắc Thường Vân cảm giác như núi băng đã tan chảy, trước mắt trở nên sáng lên. Trong lòng bà, Lạc Xuyên vẫn luôn là một đứa trẻ sống nội tâm, ngoài bà thì với ai cũng rất lạnh lùng, thậm chí một cái nhìn thôi cũng là chuyện gì đó rất xa xỉ. Trong một khoảng thời gian dài, gần như đã làm cho bà thật sự lo lắng không biết con gái có phải bị chứng không có khả năng yêu đương. Giờ xem ra, chỉ là do người có thể khiến con gái động lòng vẫn chưa có xuất hiện mà thôi. Sau khi cô cảnh sát đó đến, dường như bà đã nhìn thấy một đứa con gái khác, tồn tại một cách chân thật, lại chẳng mấy ai biết.
Sự dịu dàng của con gái, nụ cười của con gái... Không phải mình nên cám ơn cô bé đó sao, làm cho con gái mặt than của mình có nhiều biểu cảm hơn? Lạc Xuyên của hiện tại, giống như những cô gái bình thường, người bình thường nên có những cảm xúc thất tình lục dục của ái tình.
Nhưng không biết là khi hai người ở chung, ai yếu thế hơn một tí?
Nghĩ đến chuyện đó, cũng cảm thấy hết sức thú vị. Thường Vân mỉm cười gật đầu, "Vậy cũng tốt."
Giờ đổi lại Mã Lạc Xuyên lúng túng, nghe giọng điệu, hình như mẹ cũng không có ý trách mình, thậm chí ngay cả tình huống quen thuộc như phản ứng bất ngờ tra hỏi cũng không xảy ra. Là do mình nghĩ quá phức tạp, hay là do bụng dạ mẹ đen tối đó giờ rồi?
Có điều, bà có thể đồng ý thì sao cũng tốt hết. Cứ như vậy. Ngược lại cũng không cần đến những lời giải thích mà cô đã chuẩn bị từ trước. Nhưng mà hình như cô yên tâm quá sớm rồi...
"Trong hai đứa, đứa nào nằm dưới vậy?"
Mã Lạc Xuyên vuốt trán, khóe miệng giật giật.
Thường Vân cười tủm tỉm nhìn thái độ bối rối hiếm hoi của của con gái, cúi đầu uống một ngụm trà ấm, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
"Mẹ." Mã Lạc Xuyên gọi bà, nhíu mày, trông ngây thơ lại đầy thắc mắc mà hỏi: "Có phải gần đây dì Biện rất thường đến nhà của chúng ta hay không?" Sắc mặt Thường Xuyên cứng đờ, lại nghe thấy con gái lơ đãng hỏi một câu: "Nghe nói bà ấy đã ly hôn với cha?"
"Khụ khụ..." Lần này Thường Vân thật sự bị nghẹn, buông tách trà, ngẩng lên trông rất rầu rĩ nhìn khóe miệng con gái nhoẻn lên cười, làm cử chỉ chúc bà ngủ ngon xong thì thong thả trở về phòng.
Chuyện của bà và Lâm Nhi... Lâm Nhi... Thường Vân khẽ lẩm nhẩm, che mắt lại nằm dài trên sô pha. Giữa hai người, dường như cũng không thể nói rõ ràng.
*********
Ngày đầu năm mới qua đêm ở nhà ông bà, họ hàng nhìn thấy Lương Tiểu Nhu về nhà ăn Tết đều rất vui mừng, thật sự có thể nói là nhiều phấn khích. Cô vừa mới ngồi xuống đã bị bà nội sắp 80 tuổi mà vẫn dồi dào sức sống như xưa cằn nhằn chuyện với Sếp Cao của Tổ Pháp chứng thế nào rồi, khi nào mới kết hôn, đến khi cô nhẹ nhàng bâng quơ nói cô đã chia tay với Ngạn Bác thì cô đã nhìn rất rõ vẻ mặt đầy thất vọng của bà nội, một lúc sau có nhiều cô dì chú bác mà ngay cả tên cô không nhớ rõ cũng không biết xưng hô thế nào bắt đầu hào hứng giới thiệu những người đàn ông ưu tú xuất sắc cho cô.
Mùng 2 cũng vậy, Mùng 3 cũng thế... Cho nên, Lương Tiểu Nhu ở trong nhà của người lớn mấy ngày thôi đã cảm thấy dây thần kinh số sinh ba của mình đau nhức vô cùng*. Khó khăn lắm tối mùng 4 mới về lại nhà của ba cô thì cô than thở ngay, đúng thật chỉ có ở nhà mình mới thoải mái.
*Đau dây thần kinh sinh ba hay còn lại là đau dây thần kinh tam thoa hay đau dây thần kinh số 5 là một rối loạn mạnh mẽ nhất của chức năng dây V, biểu hiện từng cơn đau dữ dội ở môi, lợi, mắt, cằm – nói đơn giản là các đau đớn ở vùng mặt.
"Con cũng biết ở nhà mình mới thoải mái, vậy sao không về nhà ở nhiều hơn?" Ba Lương liếc cô, có chút không hài lòng biểu hiện của cô ở nhà nội. "Ba thấy mấy cô giới thiệu cho con vài người cũng tốt, sao con không thử đã từ chối hết?"
Lương Tiểu Nhu nhướng mắt, tiện tay lấy quyển sách giở bìa ra, điều hòa mở làm cho cả căn phòng ấm áp, khiến cô buồn ngủ. "Con không thích mấy người đó. Với lại, còn sớm mà, có gì đâu phải gấp?"
"Còn không gấp nữa à?" Ba Lương hừm từ trong mũi ra khí, đi tới lấy quyển sách đang ở trên mặt cô, nhìn chằm chằm cô có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép. "Con xem năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, sắp 27 rồi, còn kéo dài sẽ trở thành gái ế. Ngạn Bác vốn là một người đàn ông tốt, thận trọng lại điềm tĩnh, còn làm chung Sở Cảnh sát với con, khi không con lại chia tay với người ta, sau đó để người ta qua Anh quốc du học, dù con có muốn đuổi theo cũng không được nữa..."
"Ba!" Lương Tiểu Nhu khẽ gọi, đứng dậy nhìn thẳng vào ông, hơi nhíu mày. "Con nói rồi, con không thương anh ấy, ba đừng nói lại nữa."
Vậy mà con gái nổi nóng với mình? Ba Lương giật mình, Tiểu Nhu đó giờ ở nhà vẫn luôn ngoan ngoãn ôn hòa lại tỏ thái độ như vậy với ông, ba Lương có chút buồn và choáng váng.
Ông không phải cũng là vì cô sao, cô lại đối xử với ông như vậy? Ai nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ* vậy? Rõ ràng là ông quan tâm đứa con gái này nhiều hơn Tiểu Cương mấy lần lận mà!
*Thường dùng để ẩn dụ mối quan hệ giữa mẹ và con gái, bởi vì sau này con gái sẽ trở thành mẹ, nên càng có thể hiểu được nỗi lòng người mẹ. Ý của ba Lương thì ông thương chế Lương hơn con trai thì đúng ra chế phải hiểu được nỗi lòng của ông.
Lương Tiểu Nhu thấy vẻ mặt tổn thương của ba mình, trong một lúc thấy áy náy trong lòng. Cô liền tỏ thái độ hòa hoãn, nhẹ nhàng nói: "Ba à, lúc trước không phải con đã nói với ba là con và anh ấy không hợp, cho tới bây giờ con cũng không hề có suy nghĩ sẽ quay lại với anh ấy, bởi vì anh ấy không phải người con thích, trước giờ đều không phải."
"Vậy người con thích là ai đây?" Ba Lương lập tức gặn hỏi.
"Bây giờ còn chưa nói được." Ba Lương xụ mặt xuống. "Chỉ cần thời điểm thích hợp, con sẽ nói cho ba biết sau." Lương Tiểu Nhu mỉm cười, nhìn vẻ mặt không tin của ba mình, cô giơ lên ba ngón tay. "Con đảm bảo."
Ba Lương vẫn còn chút không yên tâm, nhưng con gái đã nói tới vậy rồi thì ông cũng không còn gì để nói nữa. Làm căng quá cũng không tốt, hơn nữa ông cũng biết rõ cách làm việc của Tiểu Nhu. Ông vỗ trán, nghĩ tới một chuyện quan trọng khác. "Thôi rồi, nồi canh của ba, hỏng bét..." Ba Lương biến sắc, vội vàng chạy vào nhà bếp cứu nồi canh bổ mà ông đã mất nhiều thời gian để hầm cho hai đứa con tẩm bổ, nhưng sau khi ông cứu được nồi canh rồi đi ra thì nhìn ngây cả người, Tiểu Nhu đi đâu rồi?
"Tiểu Cương, chị con đâu rồi?" Ba Lương nhíu mày hỏi Lương Tiểu Cương đang xem TV.
Lương Tiểu Cương còn đang tập trung xem TV, nghe ông hỏi cũng trả lời thờ ơ: "Hồi nãy chị hai nói có báo cáo vụ án muốn xem, nên tối nay trở về nhà của chị hai."
Mới đầu năm đầu tháng, lại có báo cáo vụ án phải xem... Ba Lương nheo mắt lại, cảm giác như bị đứa con gái không thể khiến ông bớt lo lắng này đùa giỡn.
Đi sang nhà hàng xóm đón Đậu Đỏ mấy bữa trước đã gửi nhờ họ trông dùm, sau đó Lương Tiểu Nhu mới trở lại nhà mình. Bấm công tắc, nhìn thấy cả căn phòng lạnh lẽo, Lương Tiểu Nhu thở dài.
Ở nhà nội thì phiền, lúc nãy ở nhà đối mặt với ba thì mệt, còn giờ, cô lại cảm thấy cả người giống như bị cảm giác bất lực bao phủ và kiệt sức. Lương Tiểu Nhu xoa giữa trán, lại khẽ thở dài. Cửa ải gia đình này, sớm muộn gì cũng phải tới. Đêm Giao thừa, không phải cô đã hứa với Lạc Xuyên, cho dù có chuyện cũng sẽ không sợ hãi sao? Nhưng tại sao rõ ràng vẫn chưa đối mặt bất cứ điều gì, cô đã cảm thấy mệt mỏi như vậy rồi?
Nếu Lạc Xuyên ở đây thì tốt rồi, chị ấy ở bên cạnh mình có phải tốt không...
Chỉ còn một ngày mai nữa thôi.
Không biết có phải Đậu Đỏ cũng nhớ chủ nhân của nó hay không, buổi tối nó vốn luôn hoạt bát hiếu động vào lúc này cũng im lặng, cúi đầu xuống, có vẻ như không có tinh thần. Bỗng nhiên, lỗ tai nó giật giật, hơi niễng đầu, hành động giống như khi con người đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sau nó nó bật dậy nhảy lên cửa sổ, cào móng vuốt lên, đầu dựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài.
Cửa kính trong suốt in lên mặt Đậu Đỏ, trông vô tội đáng thương, như đang nhìn ra xa, lại như đang chờ đợi.
Lương Tiểu Nhu bước đến phía trước, sờ đầu của nó. "Đậu Đỏ, mày cũng nhớ Lạc Xuyên à?" Đậu Đỏ khẽ rên ư ử, Lương Tiểu NHu vuốt ve lông xù sau lưng của nó, động tác dịu dàng thong thả, giọng nói hơi có chút yếu ớt. "Ừ, tao cũng nhớ chị ấy."
Mã Lạc Xuyên không ngồi chuyến bay buổi chiều ngày mai như dự kiến, mà đổi thành đi chuyến cuối trong tối nay về trước. Mã Lạc Xuyên không có nhắc đến trong điện thoại, chỉ là muốn cho Tiểu Nhu một bất ngờ. Đến khi Mã Lạc Xuyên mở cửa ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn tối mờ, một chú chó lông xù nằm trên sô pha, đồng thời còn có một người con gái da trắng xinh đẹp nghiêng người gối đầu lên cơ thể Đậu Đỏ, cuộn tròn như con mèo, nhắm mắt, nhìn thấy được chân mày cau lại.
Mã Lạc Xuyên nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự dịu dàng.
Đậu Đỏ bị tiếng mở cửa của Mã Lạc Xuyên làm thức giấc, mở đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô ấy, Lạc Xuyên làm động tác im lặng, Đậu Đỏ hơi ngước đầu liền ngoan ngoãn nằm xuống. Mã Lạc Xuyên rón rén đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay cô, "Tiểu Nhu Tiểu Nhu, ở đây lạnh lắm, chúng ta về phòng ngủ đi."
"Lạc Xuyên..." Lương Tiểu Nhu lấy tay dụi mắt, mơ màng hỏi: "Chị về rồi à?"
"Ừ." Mã Lạc Xuyên mỉm cười, hôn lên mặt cô. "Tôi về rồi đây."
Hết Chương 90
Sắp Tết rồi nhĩ =,=