Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 99

"Madam Lương, cô điên rồi à?! Tên tội phạm bắt cóc này rõ ràng là một tên biến thái, lần này đi không biết sẽ có bao nhiêu bẫy rập chờ cô sao! Cô nôn nóng muốn đi chết ư!"
Trong phòng họp Tổ Trọng án, mọi người mới vừa biết được nội dung trong chiếc đĩa thứ hai đang ngồi xung quanh, Phương Phi của MBA đỏ ửng hai mắt, không dám tin nhìn Lương Tiểu Nhu rống lên.
"Không phải cô rất lo lắng cho Madam của mình sao?" Lương Tiểu Nhu nhìn Phương Phi lo lắng mà rống lên, ngược lại càng trông rất bình tĩnh, khóe miệng cũng nhoẻn lên một nụ cười, bình thản nhẹ nhàng. "Chị ấy là bởi vì tôi mới bị bắt đi, tôi tự nhiên có trách nhiệm phải đưa chị ấy trở về. Không cần biết cô ta sắp đặt long đàm hay huyệt hổ, tôi vẫn phải đi một chuyến."
"Tôi phải đi. Cô hiểu chứ, Tiểu Phi.?" Cô nhìn Phương Phi, đôi mắt đẹp ướt át, đôi mắt đen như những vì sao cũng đã mất đi phong thái lấp lánh tỏa sáng của ngày xưa.
Phương Phi nhìn Madam Lương như vậy, miệng chu lên, còn muốn nói thêm gì nữa. Vu Nhiễm ở bên cạnh nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Phương Phi, lắc đầu, lúc này Phương Phi mới chịu thôi, nhưng lại giống như dỗi hờn mà quay mặt đi không nói lời nào.
Phải, Phương Phi lo lắng cho Madam Mã cũng muốn điên rồi, mấy ngày này đối với mọi người trong MBA cũng đâu phải trôi qua dễ dàng gì. Phương Phi cũng đã tận dụng tất cả mối quan hệ của mình để tìm, nhưng kết quả rõ ràng cũng giống như Tổ Trọng án, không thu hoạch được gì. Phương Phi biết rõ, với tình hình hiện tại, Madam ở bển không thể trì hoãn thêm được nữa, phải mau chóng cứu Madam ra. Nhưng mà... lẽ nào, cách duy nhất có thể làm là để Madam Lương đi sao?
Mọi người đều hiểu được rằng, người có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy thì chắc chắn là một kẻ điên lại cẩn thận khó đoán. Lần này, cô ta sẽ bố trí cái bẫy như thế nào để chờ Madam Lương đây?
Đây chắc chắn là một lần hành động mang tính tự sát,
Nhưng Madam Lương, chắc chắn sẽ đi.
Bọn họ ai cũng không thể khuyên được.
Dương Dật Thanh đứng ở sau lưng Lương Tiểu Nhu nắm chặt tay, vẻ mặt phức tạp nhìn dáng người gầy yếu của cô, muốn nói lại thôi.
"Khoan đã, Madam Lương." Cổ Trạch Sâm vuốt cằm, vẫn đang suy xét nội dung trong chiếc đĩa. "Cô xem ở đây, cô gái tra tấn Madam Mã này cầm dao mổ rất chuyên nghiệp, trông rất giống bác sĩ khoa ngoại, hơn nữa còn là một bác sĩ chuyên khoa ngoại xuất sắc giàu kinh nghiệm. Bởi vì cô ta biết chỗ nào xuống dao thì mới có thể ít xuất huyết nhất, với lại lúc cô ta xuống dao cũng rất nhanh, không một chút đắn đo chần chừ, rõ ràng là cô ta đã làm chuyện này rất nhiều lần."
Lương Tiểu Nhu gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi đã kêu Thẩm Hùng đến bệnh viện để kiểm tra. Có một điểm tôi thấy kỳ lạ, cho đến bây giờ mới hết tình nghi Giản Lan. Theo như tôi biết, Giản Lan là dược sĩ, với phương diện y học cũng không quá thành thạo, cho nên cô gái trên màn hình chắc không phải là cô ấy. Mà dựa theo lời Ngạn Bác, giả thiết Giản Lan cũng tham gia vào vụ bắt cóc này, ngoài ra, có ít nhất hai người. Một người đàn ông giỏi võ đã đánh thuốc mê Ngạn Bác và giao đấu với Lạc Xuyên, còn có một người nữa, là một cô gái bí ẩn tên Nặc từ miệng của Giản Lan."
Vu Nhiễm suy nghĩ, nói: "Vậy cô gái trên màn hình đó có phải là người tên Nặc ấy không?"
"Khả năng này rất lớn." Lương Tiểu Nhu trầm ngâm một chút, "Có vẻ như vẫn phải đi điều tra tình hình của Giản Lan ở Đức, xem trong những người cô ấy quen biết có cô gái nào tên Nặc hay không. Nhưng điều tra mấy chuyện này sợ sẽ mất nhiều thời gian. Mà phía Lạc Xuyên..." Giọng của cô có chút nghẹn ngào, "sợ là đợi không kịp."
"Cho dù thế nào, Sếp cô chuẩn bị đi đến đó tùy tiện như vậy là không được! Sếp Trương sẽ không cho phép!" Tiểu Thắng nôn nóng hét lên với Madam của bọn họ.
Chưa được cấp trên cho phép đã một mình đi làm nhiệm vụ, hậu quả sẽ có thể rất nghiêm trọng, làm không tốt còn có thể bị xem xét cách chức tạm thời.
Lương Tiểu Nhu hơi nhếch môi cười mỉa mai: "Ai quan tâm?"
Ai quan tâm? Với chuyện Lạc Xuyên được thả ra, thì chuyện này đáng là gì? Chỉ cần có thể để cho Lạc Xuyên lành lặn trở về, bảo cô từ bỏ tất cả cũng được, càng không đáng nói đến chỉ là cái địa vị Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án này.
"Tiểu Nhu, đừng xúc động." Cổ Trạch Sâm nhíu mày, khẽ gọi. "Nói như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải chuẩn bị một cái kế hoạch. Lần này là bởi vì Madam Mã, cô càng phải bình tĩnh hơn, nếu không với bộ dạng hiện giờ của cô thì sao có thể cứu được Madam Mã ra?"
Bị Cố Trạch Sâm nhắc nhở như vậy Lương Tiểu Nhu mới chợt tỉnh ra.
Đúng vậy, trước đó còn luôn tự nói với bản thân phải bình tĩnh phải lý trí, mà ngay cả Lạc Xuyên trước đây không phải cũng đã nói với cô sao? Nhưng tại sao bây giờ vừa xem cái đĩa xong, vừa nghĩ tới dáng vẻ đau đớn của Lạc Xuyên, cô đã trở nên rối loạn, làm sao còn có thể tỉnh táo nữa đây.
Nét mặt Lương Tiểu Nhu trở nên ảm đạm, kiểm soát hơi thở của mình, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt.
"Đúng vậy, Tiểu Nhu, càng đến thời gian này cô càng phải lý trí hơn. Chúng ta hiện giờ đều rất sốt ruột lo lắng, nhưng không thể bởi vì như vậy mà không biết chừng mực." Từ Dung Duyệt cũng đi tới, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lương Tiểu Nhu thở dài, nghiêm nghị nói: "Tôi biết."
Biết thì biết, nhưng cảm xúc trong lòng làm sao có thể kiểm soát được đây?
"Đợi lát nữa bọn bắt cóc gọi đến, chắc chắn sẽ kêu tôi đi đâu hoặc làm chuyện gì đó, tôi cũng phải đi một mình." Cô đưa tay chặn lời nói của Thẩm Hùng, "Nhưng đây chỉ là bề ngoài vậy thôi, Thẩm Hùng, anh và Tiểu Thắng dẫn theo một đội đi theo sau tôi, nhớ kỹ, nhất định phải âm thầm thôi, cố gắng đừng để bị phát hiện."
Đôi mắt của Thẩm Hùng và Tiểu Thắng sáng lên: "Yes, Madam!"
"Về phần Nhiễm Nhiễm và Thạc Tử, hai người ở Sở đợi lệnh." Hai người gật đầu tỏ thái độ đã hiểu.
Trên gương mặt Cổ Trạch Sâm hiện lên vẻ nghiêm trọng, mở miệng còn muốn nói thêm gì, đúng lúc này, di động của Lương Tiểu Nhu lại vang lên, mọi người biến sắc, biểu cảm của Lương Tiểu Nhu cũng trở nên nghiêm trọng. Thạc Tử dùng tốc độ nhanh nhất gắn thiết bị nghe lén vào điện thoại, làm động tác OK với cô, Lương Tiểu Nhu nhìn mọi người, hít sâu một hơi, nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Hi, Madam Lương, sao rồi, có lo lắng không nè?" Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia vẫn quỷ dị u mị như vậy.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ, cũng đã chuẩn bị xong, nói đi, cô muốn tôi làm gì." Lương Tiểu Nhu bình tĩnh nói.
"Tôi rất ngưỡng mộ sự can đảm và quả cảm của cô. Vậy đi, tôi đếm giờ, 20 phút nữa tới nhà hàng Phong Thụy..." Lương Tiểu Nhu nhanh chóng nhìn đồng hồ, 10:20. Chỗ đó cũng không gần, nếu muốn tới đó trong 20 phút thì vẫn có chút suýt sao. "À, quên nói, phải đúng giờ nha, nếu không thì tôi không thể cam đoan cảnh sát Mã của cô sẽ có chỗ nào bị phế bỏ nữa đâu. Bây giờ bắt đầu tính giờ." Bên kia từ từ cúp điện thoại.
"Thế nào?" Phản ứng đầu tiên của Lương Tiểu Nhu là ngẩng đầu lên hỏi Thạc Tử, Thạc Tử lắc đầu, "Người đó dùng điện thoại di động gọi, với lại thời gian quá ngắn, không cách nào xác định được vị trí."
"Vậy sao..." Lương Tiểu Nhu lẩm bẩm, sau đó xoay người buộc chặt lại giày quân đội màu đen, vừa cẩn thận kiểm tra lại khẩu súng lục ở bên hông với một con dao găm quân dụng striger G8, cuối cùng chỉnh lại găng tay, khẽ thuật lại một lần nội dung trong cuộc điện thoại, rồi phóng ra ngoài giống như một cơn gió.
Thẩm Hùng và Tiểu Thắng dẫn theo một số người, nhanh chóng đi theo sau cô.
Nội tâm Lương Tiểu Nhu cồn cào như lửa đốt, lái xe điên cuồng chạy đến nhà hàng Phong Thụy, tìm kiếm cả buổi ở nơi đó, cũng không tìm thấy được bóng dáng của người bản thân muốn tìm, cô đã hoàn toàn hiểu được, người đó rõ ràng đang chơi một trò chơi với cô mà thôi. Sau đó chợt nghe được trên sân khấu có người đang rản cổ lên gọi: "Ở đây có ai tên Lương Tiểu Nhu không..."
Lương Tiểu Nhu đi lên cầm lấy điện thoại: "Tôi đã tới."
"Không tệ, khá lắm, không hổ danh cảnh sát Lương, thật sự rất đúng giờ. Chúng ta tiếp tục thôi, trong vòng 15 phút, tới Thành Nam, bốt điện thoại ở ngã ba Nga Tiền Vi (Nga Tsin Wai)."
"15 phút sao có thể đến được?" Lương Tiểu Nhu nhíu mày hỏi.
Bên kia dường như khẽ nở nụ cười, thật vui vẻ. "Đó là chuyện của cô. Điện thoại sẽ đổ mười tiếng chuông, nếu sau mười tiếng không có ai bắt máy thì để tôi suy nghĩ xem sẽ làm gì tiếp theo... à, lần này bẻ gãy tay phải của cô ta tốt hơn, hay là làm mù một con mắt của cô ta nhĩ? Đôi mắt đẹp như vậy, giống như đá hổ phách vậy. Chậc chậc, thật là khó chọn à. Hay là cô nói thử xem, cảnh sát Lương?"
Lương Tiểu Nhu ừm một tiếng thì đã cúp điện thoại. Mím môi, cô ném điện thoại đi liền chạy ra ngoài.
Ở đây cách bốt điện thoại đó thật sự không gần, nếu muốn đến đó đúng giờ, cách nhanh nhất vẫn là lái xe. Nhưng thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, mới chạy được nửa đường, phía trước đã xảy ra kẹt xe. Lương Tiểu Nhu gõ vô lăng, lại đầy lo lắng nghiêng người ra xem tình hình phía trước.
Xe đông đúc ở phía trước, giống như một hàng dài, nhìn chỉ thấy đầu mà không thấy cuối.
Như vậy thì làm sao có thể chạy qua được đây?
Tự hỏi trong vài giây, Lương Tiểu Nhu dứt khoát quyết định bỏ lại xe, trực tiếp chạy tới đó.
Quãng đường cũng không tính gần, lúc cô chạy cũng là dùng hết sức mình, còn đi tắt qua một con đường nhỏ. Khi chạy đến điểm đích cô có cảm giác lá phỏi của mình như bị ép chặt khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng cuối cùng đã bắt kịp trước khi cái điện thoại kia vang lên tiếng thứ mười. "Alo?" Lương Tiểu Nhu dán điện thoại bên tai, cong gập nửa người tay chống trên đầu gối, thở hổn hển dồn dập.
"Uầy, khá ghê, không phải ở đó đang kẹt xe à, tôi còn tưởng là cô không đến không kịp. Nghe giọng cô yếu ớt như vậy, chắc là chạy tới hả? Nhưng mới chạy như vậy đã rũ rượi rồi, cảnh sát Lương cô có phải không chịu nỗi không, có muốn tôi cho cô thời gian nghỉ ngơi không, dù sao tôi cũng có nhiều thời gian lắm."
Lương Tiểu Nhu híp mắt, vừa thở vừa nói: "Bớt nói nhảm cho tôi nhờ. Rốt cuộc cô chơi đủ chưa?"
"Ây, hung dữ quá à. Không được, còn chưa đủ đâu, cô nhìn ra sau đi, có nhìn thấy không?" Lương Tiểu Nhu quay đầu lại nhìn. "Còn không ít cấp dưới trung thành đi theo sau cô kìa, con người tôi sợ người lạ, không muốn nhìn thấy bọn họ, cô tìm cơ hội bỏ lại bọn họ xong đến gặp tôi đi."
"Tôi làm sao bỏ lại được bọn họ? Bọn họ đều là cảnh sát được huấn luyện đàng hoàng, theo dõi là khả năng của bọn họ, không phải dễ dàng có thể bỏ họ lại." Ngập ngừng, dường như có ý thăm dò, Lương Tiểu Nhu nói một cách bình thản.
"Bọn họ không biết thôi, tôi còn không biết cô sao, Madam Lương của Tổ Trọng án? Hạng nhất thi đấu quyền anh, theo dõi và chống theo dõi thuộc loại cao thủ, chỉ có một đám người như vậy mà không bỏ lại được à?" Bên kia cười nhạo một chút, có vẻ rất khinh thường. Lương Tiểu Nhu nghe xong, trong lòng thoáng động.
Dường như, người này rất hiểu rõ mình.
Cô ta là ai? Sao cô ta lại rành mình như vậy? Là biết được từ chỗ Giản Lan hay sao? Hay là...
Trong đầu Lương Tiểu Nhu đột nhiên nảy lên một suy nghĩ táo bạo.
Hay là, có thể nào Giản Lan và người trong điện thoại này là cùng một người? Ví dụ như, hai nhân cách? Cái giọng trong điện thoại là một nhân cách khác của Giản Lan, có thể nào như vậy không?
"Được rồi, tiếp theo cô đi về phía xe bus mini Nguyên Lãng đối diện bốt điện thoại, ở trên xe bus suy nghĩ cách bỏ lại bọn họ đi." Sau khi nói xong câu này thì bên đó liền cúp điện thoại.
Lương Tiểu Nhu buông ống nghe, đưa mắt nhìn quanh rồi chạy về phía xe bus đang dừng ở đó.
Quả nhiên, mục đích của cô ta là muốn một mình cô đi tới đó.
Sau khi lên xe bus thì nhận được điện thoại, Lương Tiểu Nhu càng chắc chắn về chuyện này.
"Một phút sau, cô sẽ nhìn thấy một đường dốc xuống ở phía bên tay phải của cô, từ chỗ đó nhảy ra khỏi xe đi."
Lương Tiểu Nhu đẩy cửa kính xe ra, nhìn xuống con đường dốc ghập ghềnh, hít sâu một hơi, hai tay chống lên bậu cửa, thả người nhảy xuống.
Không chút do dự.
Lại mang theo chút thong dong.
Hết Chương 99
Nhu Nhu mau tới 

Bình Luận (0)
Comment