Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 14

Bên trong căn phòng thứ nhất bên phải Hạ Miều, cô nhìn thấy một cô bé cỡ mười bảy, mười tám tuổi bị trói trên một cây thánh giá lớn, cả người bị dạng ra hình chữ đại. Còn trước mặt là một người đàn ông mặc áo đen đang cầm roi da không ngừng mà đánh vào cô bé.

Nhìn kĩ người của cô bé, thì Hạ Miều thấy người cô đã chi chít những vết xước do roi da tạo nên, máu dọc theo những vết hằn đó mà chảy xuống làm đỏ thẫm cả cơ thể trắng ngần.

Hạ Miều nhìn cảnh tượng này mà rùng mình, phảng phất như có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong.

Nhưng trái lại với tưởng tượng của Hạ Miều, trên mặt cô bé không có trắng nhợt đau đớn mà lại đỏ hồng một cách kì lạ, như là cô bé rất hưởng thụ bị tra tấn kiểu này.

Không thể nhìn thêm nữa, cô liền chuyển đầu sang bên còn lại, đập vào mắt là cảnh tượng của căn phòng bên tay trái. Mặt cô liền từ trắng chuyển sang hồng.

Nhìn vào trong phòng, Hạ Miều nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng. Phía trên thì chỉnh tề, còn phần dưới thì trần truồng. Mà cái dương v*t thẳng đứng của hắn đang được một cô gái trần như nhộng không ngừng ngậm mút.

Hạ Miều không thể chịu nổi sự ngượng ngùng trong lòng, chỉ đành xoay người nhìn thẳng về phía trước. Gương mặt vì ngượng mà vừa đỏ vừa nóng.

Hạ Miều không biết rằng cô như thế sẽ mê người thế nào. Gương mặt thanh tú ánh lên một tầng đỏ, như một trái táo chín mọng đợi người ta hái rồi cắn từng ngụm đến khi không còn một mảnh. Mà đôi mắt long lanh kia lại phủ lên một tầng sương, nhìn thật mị hoặc mê người.

Mạc Tuyết nhìn thấy Hạ Miều của lúc này thì trong lòng có cái gì đó nảy mầm mà đồng thời cũng nổi lên một tia dục vọng không rõ.

Hắn thậm chí cảm thấy phần hạ thể chưa bao giờ rục rịch lại bắt đầu nổi lên phản ứng.

Hạ thể của hắn vậy mà lại nổi lên phản ứng….

Mạc Tuyết nhíu mày, từ từ đến bên cạnh Hạ Miều, hắn đến gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương thật nhạt từ cơ thể cô. Cũng cùng lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được bảo bối của hắn rục rịch, cho dù khoảng khắc nó nổi phản ứng chỉ trong một giây ngắn ngũi.

Mạc tuyết trầm mặc vài giây, rồi quyết định bỏ qua nó. Hắn còn hi vọng gì sao? Cho dù có kì tích, thì đó cũng không thuộc về hắn.

Kiềm nén hận ý và đau đớn trong lòng, Mạc tuyết cười nói: “Bảo bối, để tôi giới thiệu một chút cho em biết”

“Bên phải là phòng chuyên dành để giáo huấn những người không nghe lời. Chắc em cũng muốn biết tại sao cô ta lại có biểu hiện phong phú như vậy. Rõ ràng đau thế mà trên mặt lại đầy hưng hoan. Còn thân thể dù đẫm máu vẫn phấn hồng xinh đẹp vậy.”

“Đó là bởi vì cô ta được cho ăn thứ thuốc đặc biệt, thuốc mà có thể kích hoạt sự nhạy cảm và dâm dục của cơ thể. Cơ thể càng đau thì đồng thời cũng càng hưng phấn. Cái cảm giác dục tiên dục tử này, đủ để tinh thần của một người, đặc biệt là phụ nữ, hoàn toàn bị huỷ hoại. Những tiết mục còn lại, thì lát nữa em sẽ được thưởng thức”

Vừa nói xong lời này, nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Miều, Mạc Tuyết lại càng muốn trêu chọc cô. Hắn xoay sang phòng bên trái rồi tiếp tục nói: “Còn về phòng bên trái, là dành cho những người nghe lời, dù gì, Đế Lan Tư là nơi dành cho khách hàng sự hưởng thụ cực phẩm nhất, nếu không biết lấy lòng khách, thì làm sao có thể làm việc ở nơi này. Người mặc đồ tây trang màu trắng là một trong số những điều giáo viên ở đây.

Những điều giáo viên nơi này đều mặc đồ tây trang trắng để biểu thị cho thân phận của mình, họ đều là những điều giáo viên đạt tiêu chuẩn quốc tế. Mà một trong số họ cũng bao gồm người đứng bên cạnh Hạ Miều, Mạc Tuyết.

Trong giọng nói của Mạc Tuyết tràn đầy hưng phấn và châm chọc, như thể là đang nhắc nhở cô sẽ trở thành một trong số những người được họ huấn luyện vậy. Mà vào phòng bên trái hay phải thì đều tuỳ vào sự lựa chọn của cô.

Trong ba tháng này, cô chẳng lẽ không hiểu sao. Dù gì cơ thể cô đã không còn trong sạch nữa, nên dù ngủ với ai, đối với cô mà nói thì cũng không khác biệt lắm. Bây giờ thời cơ vẫn chưa tới mà cô phản kháng một cách ngu ngốc thì cũng chỉ chuốc lấy hoạ như cô bé kia thôi. Người còn chưa rời khỏi mà đã thương tích đầy mình. Đối với thân thể đã bị vấy bẩn thì dù bị ai sử dụng cũng chẳng hề gì nữa. Chỉ cần cô còn sống, thì mới còn hi vọng. Nhất định…cô nhất định tìm được cơ hội để rời khỏi nơi này…..
Bình Luận (0)
Comment