Ngược Gió Lên Đỉnh Hương Sơn

Chương 1

Tiết trời cuối tháng Tám nóng như đổ lửa.

 

Bên ngoài cửa sổ ký túc xá đại học A là một cây cổ thụ cành lá xum xuê.

 

Gió lùa qua khiến tán lá ngoài cửa sổ xào xạc, chiếc quạt trong phòng chậm rãi thổi ra làn gió mát, làm những sợi tóc của Mạnh Tầm khẽ bay. Cô ngồi trước bàn học, nhìn chiếc máy tính trước mặt lại một lần nữa đột ngột sập nguồn không rõ lý do, đôi vai gầy khẽ trĩu xuống, thở hắt ra một hơi.

 

Cô bạn cùng phòng Từ Tiểu Mi đã quá quen với cảnh này, nói: “Máy tính của cậu lại hỏng rồi à?”

 

Từ Tiểu Mi không phải người địa phương nên nói tiếng phổ thông.

 

Mạnh Tầm dùng đôi tay thon dài lật úp chiếc laptop lại, thành thạo cầm lấy chiếc tuốc nơ vít bên cạnh chuột máy tính, chuẩn bị sửa nó theo các bước đã làm trước đây, nghe vậy chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

 

Gió ngoài cửa sổ ngừng thổi vài giây, trong ký túc xá vang lên giọng nói mềm mại như gió xuân mưa lành của Mạnh Tầm: “Sửa một chút là được thôi.”

 

“Sửa gì nữa, đổi một cái máy cũ khác đi.”

 

“Cái này là máy cũ mà.” Đó là chiếc máy cô dùng 700 tệ mua lại từ một người bán đồ cũ sau khi vất vả làm thêm lúc tốt nghiệp cấp ba. Mạnh Tầm cũng không hề che giấu sự nghèo khó của mình, thẳng thắn đáp: “Máy cũ mà tốt hơn một chút thì đắt lắm.”

 

Còn nếu rẻ thì cũng chẳng khác gì cái máy hiện tại của cô, vẫn phải sửa tới sửa lui.

 

Thấy rõ hoàn cảnh gia đình cô bạn thực sự khó khăn, Từ Tiểu Mi đứng dậy, đi đến bên bàn của Mạnh Tầm, tựa hông vào mép bàn, ánh mắt nhìn cô bạn đang cúi đầu, chăm chú vặn từng con ốc.

 

Từ lúc khai giảng đến giờ, hai người ở cùng nhau cũng chưa đầy hai tuần.

 

Từ Tiểu Mi cũng hiểu phần nào tính cách của Mạnh Tầm có chút bướng bỉnh.

 

Không hề ngoan ngoãn mềm mỏng như vẻ bề ngoài. Nhưng dù vậy.

 

Mỗi lần nhìn Mạnh Tầm, Từ Tiểu Mi lại bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.

 

Đó không phải kiểu vẻ đẹp quyến rũ diễm lệ, mà là vẻ đẹp của núi sông hiền hòa, của cành non lá biếc, dịu dàng mà đoan trang.

 

Cô mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản đã bạc màu, phối cùng quần jeans ống rộng màu xanh nhạt, để lộ vòng eo thon gọn tưởng như một tay có thể ôm trọn. Mái tóc dài ngang vai, những sợi tóc đen nhánh một nửa buông trên bờ vai mỏng manh, một nửa rũ xuống.

 

Vẻ đẹp tuyệt trần ấy không cần đến son phấn điểm tô, giản dị mộc mạc nhưng vẫn không che giấu được nét mỹ lệ của cô.

 

Ánh nắng ban chiều vừa lúc rọi vào, nhảy múa trên hàng mi dài và cong như cánh quạ, khiến đôi đồng tử của cô càng thêm linh động. Ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng ngần không chút phấn son mà chẳng thể tìm thấy một lỗ chân lông nào.

 

Từ Tiểu Mi khuyên: “Đắt hơn một chút nhưng ít nhất sẽ không bị sập nguồn liên tục.”

 

Lý lẽ này Mạnh Tầm đương nhiên hiểu, bởi vì sau này cô còn cần dùng máy tính rất nhiều. Cô vừa sửa máy vừa nói: “Cứ dùng tạm đã. Gần đây tớ đang tìm việc làm thêm, đợi dành dụm đủ tiền sẽ đổi.”

 

“Tớ cũng đang tìm đây, nếu có việc nào phù hợp, tớ sẽ rủ cậu đi cùng.” Từ Tiểu Mi lại nói: “Nếu cậu có việc nào ổn thì cũng gọi tớ với nhé.”

Học phí của đại học A đắt hơn các trường khác, cộng thêm tiền ở và sinh hoạt phí là một khoản chi tiêu không hề nhỏ. Trừ phi nhà có điều kiện, còn không thì ai có thời gian cũng sẽ đi tìm việc làm thêm.

 

Mạnh Tầm gật đầu, đáp một tiếng “được”. Ngay khi cô đặt tuốc nơ vít xuống, lật chiếc máy tính lại và khởi động thành công, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

 

Nào ngờ, buổi tối Từ Tiểu Mi đã mang về tin tốt.

 

Mạnh Tầm vừa tổng kết xong thời khóa biểu của tuần này, chuẩn bị đi tắm rửa rồi đi ngủ thì Từ Tiểu Mi đang nằm trên giường bỗng chộp lấy điện thoại ngồi bật dậy, nói với Mạnh Tầm: “Có một việc làm thêm kiếm tiền nhanh lại còn được nhiều, cậu có muốn đi không?”

 

Kiếm tiền nhanh lại được nhiều?

 

Mạnh Tầm không biết đó là việc gì, nhưng những việc kiếm tiền nhanh thường là phạm pháp.

 

Thấy Mạnh Tầm vẻ mặt nghiêm túc định khuyên cô ấy đừng có suy nghĩ lệch lạc, Từ Tiểu Mi chỉ thấy cô bạn thật đáng yêu, bật cười một tiếng rồi đưa màn hình điện thoại cho Mạnh Tầm xem: “Là cái này này.”

 

—–

 

Từ nhỏ, Mạnh Tầm đã được bà ngoại và mẹ giáo dục rất nghiêm khắc, cờ bạc, cá độ đối với cô là những thói hư tật xấu trong từ điển. Vì vậy, cho đến lúc bước vào Uy Thế, cô vẫn còn hơi ngỡ ngàng. Bởi vì cô chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ đặt chân đến một nơi liên quan đến cờ bạc.

 

Nhưng rồi cô lại nhớ đến lời của Từ Tiểu Mi tối qua:

 

— “Uy Thế thì đã sao, chỉ là một sòng bạc thôi mà, sợ gì chứ? Vả lại, chúng ta chỉ đến làm thêm, bưng bê rượu thôi, chẳng qua là đến những nơi có các ván cược lớn. Khách thắng bài sẽ cho tiền boa, vui lên họ còn

 

cho nhiều hơn nữa. Biết đâu tiền boa một đêm của cậu cũng đủ mua một chiếc MAC mới rồi.”

 

Mạnh Tầm nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý, máy tính đã hỏng đến mức này rồi, còn quản nhiều chuyện như vậy làm gì.

 

Chỉ là trước khi đặt chân vào Uy Thế, việc nơi này hoa lệ ra sao, lộng lẫy thế nào, đáng sợ đến mức có thể khiến người ta phất lên sau một đêm hay tán gia bại sản trong nháy mắt, Mạnh Tầm chỉ từng nghe người khác kể lại. Nhưng khi thật sự bước vào bên trong, cô mới cảm nhận được sự chấn động trực diện.

 

Dùng bốn chữ “ngập trong vàng son” để miêu tả Uy Thế e rằng cũng chưa diễn tả được một phần vạn sự xa hoa của nó.

 

Dù chỉ là nhân viên thời vụ, khách sạn Uy Thế vẫn cung cấp đồng phục thống nhất: áo sơ mi trắng phối cùng chân váy công sở màu đen dài đến đầu gối. Khoảnh khắc bước ra từ phòng thay đồ, không ít nhân viên thời vụ khác nhìn về phía Mạnh Tầm, ngay cả quản lý cũng nhướng mày, không giấu được lời khen: “Đẹp xuất chúng.”

 

Mạnh Tầm không hiểu, chỉ thấy người quản lý nhìn cô thì cô mỉm cười đáp lại.

 

Người quản lý thu lại tầm mắt, vỗ tay, nhìn xuống đám nhân viên thời vụ từ trên cao, dùng tiếng Quảng Đông nói: “Tuy rằng mấy người các cô chỉ đến làm thêm, nhưng có một vài quy tắc vẫn phải nói rõ trước, đặc biệt là tối nay có một vị khách quý vô cùng quan trọng…”

 

Ánh mắt của người quản lý lộ rõ vẻ coi thường, nhưng có lẽ vì nể nang vị khách sắp tới nên mới phải miễn cưỡng nói vài lời với họ. Cái kiểu đánh giá từ trên xuống dưới, cùng với điệu bộ hất cằm lên nói chuyện, mang vài phần khinh rẻ.

 

Mạnh Tầm không hiểu tiếng Quảng Đông lắm, những câu đối thoại đơn giản mà cô dựa vào vốn liếng ít ỏi học được khi xem phim “Thần bài Macau” năm đó.

 

“Tối nay cậu chủ nhà họ Lan sẽ đến Uy Thế,” quê của Từ Tiểu Mi ở Giang Môn, nơi đó cũng nói tiếng Quảng, nên cô ấy làm phiên dịch cho Mạnh Tầm: “Quản lý bảo đám nhân viên mới chúng ta phải tinh ý một chút, cẩn thận hầu hạ vị tai to mặt lớn này.”

 

Từ Tiểu Mi nói một cách hào hứng, Mạnh Tầm thuận miệng hỏi: “Tai to mặt lớn? Lớn đến mức nào?”

 

“Không phải chứ, cậu học đến tận đại học A mà lại không biết nhà họ Lan là ai á?!”

 

Thấy bộ dạng ôn tồn, chỉ biết vùi đầu vào sách vở của Mạnh Tầm, Từ Tiểu Mi biết cô bạn thật sự không biết gì, bèn nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Muốn sống ở Hương Sơn này, thì phải biết địa vị của nhà họ Lan.”

 

Từ Tiểu Mi kể cơ nghiệp của tổ tiên nhà họ Lan bắt đầu từ Hương Sơn, nơi này đâu đâu cũng là sản nghiệp của họ, ngay cả Uy Thế cũng có cổ phần của nhà họ Lan. Mà đó mới chỉ là phần nhỏ, tất cả những tòa nhà cao ốc nhìn thấy ở Hương Sơn, mỗi tấc đất, về cơ bản ở đâu cũng có tài sản của nhà họ Lan.

 

Bởi vì tổ tiên nhà họ Lan đã đổ vào không biết bao nhiêu tâm huyết cho sự phát triển của Hương Sơn.

 

Những ngành nghề mà họ tham gia cho đến nay vẫn là một ẩn số.

 

“Nói cách khác, nếu không phải hôm nay đến đây làm thêm, có lẽ cả đời này chúng ta cũng không có cơ hội được chiêm ngưỡng phong thái của cậu chủ nhà họ Lan.”

 

Từ Tiểu Mi nói rồi tự cô ấy cũng thấy phấn khích, kéo tay Mạnh Tầm, hạ giọng nói: “Tối nay, tiền boa có thể không cần, nhưng nhất định phải nhìn thấy cậu chủ nhà họ Lan!”

 

Lúc này, Mạnh Tầm chỉ nghĩ có lẽ đó chỉ là một cậu công tử nhà giàu nào đó thôi, chứ không khoa trương như lời Từ Tiểu Mi nói.

 

Nhưng cho đến khi cô bưng khay rượu vang đỏ, sâm panh, và cả những ly nước lọc chân cao đi đi lại lại trong sòng bài để phục vụ khách, cô luôn nghe thấy vài tiếng bàn tán vang lên giữa đám đông ồn ào.

 

Cô cũng thấy các quản lý, giám đốc mặc vest, đeo tai nghe đang đi lại trong sảnh, liên tục đối thoại, xác nhận, và kiểm tra lại địa điểm.

 

Họ thậm chí còn chi tiết đến mức đài phun nước ở cổng phải được điều chỉnh cao bao nhiêu mét vào đúng thời điểm xe của cậu chủ nhà họ Lan tiến vào cũng được sắp đặt một cách chính xác.

 

— Chỉ vì người quản lý đã nói: “Cậu chủ rất coi trọng ý nghĩa ‘chân không chạm nước’, ngụ ý hô mưa gọi gió. Nước ở đài phun nước nhất định phải cao, nước là tài lộc, thấy nước là thấy tài. Đừng làm hỏng tâm trạng của cậu chủ. Cử một người ra cổng đứng canh, xe đến là phải báo ngay.”

 

Họ vẫn đang trao đổi qua bộ đàm, ra rất nhiều mệnh lệnh.

 

Từ Tiểu Mi đứng bên cạnh nghe mà chỉ biết lắc đầu, cảm thán: “Thấy chưa? Người ta sống đến tầm này mới gọi là đỉnh thật sự. Đèn giao thông ở Hương Sơn sẽ vì anh ta mà chuyển từ đỏ sang xanh sớm hơn, chỉ để đảm bảo đường đi của anh ta được thông. Cậu nhìn mấy người quản lý của Uy Thế thì biết, ngày thường họ toàn dùng cằm để nhìn người khác, bây giờ chẳng phải cũng vì cậu chủ nhà họ Lan mà cuống cả lên sao.”

 

Mạnh Tầm nghe xong, chỉ thầm cảm thán trong lòng.

 

Có người giơ tay ra hiệu, Mạnh Tầm biết là họ muốn gọi đồ uống, vội vàng đi tới. Không phải cô siêng năng gì, mà là sau khi đi vài vòng, cô đã kiếm được không ít tiền boa. Có những người tâm trạng tốt sẽ để tiền mặt lên khay của bạn.

 

Sự ồn ào ở cửa đột nhiên im bặt, các quản lý trong bộ vest đen đứng ngay ngắn thành hàng, còn người mở cửa xe chính là giám đốc điều hành của Uy Thế. Ông ta khom nửa người, tay vịn vào khung cửa, nghênh đón vị khách quý mà họ đã chờ đợi cả đêm.

 

Mạnh Tầm lại thấy có người giơ tay, trong khi các nhân viên khác đang nhón chân ngóng ra cửa, cô bèn quay người đi đến chỗ người đó, cẩn thận hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn uống gì ạ?”

 

Nào ngờ người giơ tay không phải muốn uống nước, mà là đang đánh bài nhưng vẫn không quên hóng chuyện: “Ngoài cửa có chuyện gì vậy?”

 

Mạnh Tầm không thể vì người ta không uống nước mà không trả lời, cô mỉm cười nói: “Nghe nói là cậu chủ nhà họ Lan đến ạ.”

 

Chỉ nghe thấy lá bài trong tay người đàn ông kia run lên, ông ta thốt lên một tiếng “Hà”, như thể nghe được chuyện gì đó cực kỳ hiếm có trên đời: “Tính ra đời tôi thế mà oách đó, vậy mà vẫn có thể được gặp cậu chủ nhà họ Lan.”

 

Những người đến đây đánh bạc ở sảnh lớn này, không giàu thì cũng sang, tài sản ít nhất cũng phải hàng chục triệu trở lên, vậy mà vẫn cảm thấy được gặp cậu chủ một lần là một chuyện cực kỳ hiếm có.

 

Đến lúc này, Mạnh Tầm mới nhận ra, người này thật sự là một nhân vật lớn.

 

Mạnh Tầm theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, giữa đám đông đen nghịt, khoảng cách có chút xa, lại thêm đông người nên không nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của anh ta. Không giống như sự căng thẳng của đám người đang cung kính nghênh đón, anh ta có vẻ tùy ý, vắt chiếc áo vest lên bờ vai rộng, một tay đút túi quần, những bước chân dài và vững chãi, dù tùy tiện nhưng vẫn toát lên vẻ ung dung, lãnh đạm.

 

Họ như sao vây quanh trăng, đón anh ta ngồi xuống một khu vực VIP. Người chia bài cho anh ta, theo lời Từ Tiểu Mi, là người phụ nữ đẹp nhất, dáng chuẩn nhất ở đây.

 

Từ Tiểu Mi kéo Mạnh Tầm tìm một vị trí đẹp để có thể nhìn rõ mặt anh ta.

 

Nhưng vì có quá nhiều vệ sĩ, họ không dám nhìn quá lộ liễu, huống chi họ đến đây để làm việc. Nhưng trong sảnh, có ai mà không giống họ, liên tục liếc mắt về phía khu VIP. Từ Tiểu Mi đang đợi người chia bài chia xong, người đẹp đó tránh ra thì từ vị trí của họ có thể nhìn thấy được dung mạo của vị khách quý.

 

Nhưng ngay lúc người chia bài đứng dậy, lưng Mạnh Tầm bị ai đó vỗ nhẹ. Cô quay đầu lại, là giám đốc vừa mới gọi cô lại để hóng chuyện lúc nãy, ông ta hào phóng thương lượng với Mạnh Tầm: “Nhường chỗ nhé?” Vừa nói, eo Mạnh Tầm đã bị nhét vào một tờ 1000 tệ.

 

Cậu chủ nhà họ Lan là cái gì chứ? Nhìn thấy thì có gì hay ho hơn người?

Hay là có thể làm phong phú thêm kinh nghiệm sống?

 

Mạnh Tầm chẳng quan tâm anh ta là ai, dứt khoát chọn một nghìn tệ, nhường chỗ của mình. Khi quay đầu nhìn lại từ xa, cô đã hoàn toàn không thể thấy được dung mạo của người đàn ông đó nữa.

 

Nhưng những người còn lại thì đã nhìn rất rõ.

 

Lan Trạc Phong ngồi trên ghế sofa da thật màu đen, ngạo nghễ vắt chéo hai chân, đôi môi mỏng ngậm một lá bài, cử chỉ tùy tính lười biếng, phong thái say sưa như ngọc trên núi sụp đổ, nhưng lại toát lên vẻ nho nhã ung dung, dù làm hành động gì, dù lười biếng, tản mạn đến đâu, vẫn toát lên khí chất vàng ngọc.

 

Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài nhìn người đối diện, ngón giữa và ngón trỏ thon dài kẹp lá bài, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi lật ra ba lá K, lòng bàn tay chống lên mặt bàn, giọng nói vân đạm phong khinh, không chút nể nang: “Tôi không định chứng tỏ tôi giỏi giang gì đâu, nhưng cậu chơi tệ thật đấy.”

 

Giọng nói không nghe rõ, lại còn là tiếng Quảng nên cô không hiểu.

 

May mà Từ Tiểu Mi đang kích động lặp lại câu nói đó: “Anh ta nói: ‘Tôi không có ý chứng minh gì cả, nhưng cậu chơi dở thật đấy.’”

 

“Có phải là ngầu lắm không, đẹp trai lắm không!” Ngầu ở đâu, đẹp trai ở đâu chứ?

Mạnh Tầm chỉ cảm thấy anh ta kiêu ngạo, ngông cuồng, không coi ai ra gì. Đó là ấn tượng *****ên của Mạnh Tầm về anh.

 

“Đúng là ngông cuồng.” Mạnh Tầm lẩm bẩm.

 

Từ Tiểu Mi tranh thủ lúc quản lý chưa đến, vội kéo Mạnh Tầm đi. Cô bước đi vội vã, vừa đi vừa giả vờ bận rộn, thực chất là cúi đầu nói với Mạnh Tầm: “Người ta có vốn để ngông cuồng. Cậu không biết đâu, nhà họ Lan có ba cậu chủ, người đến hôm nay là cậu út đấy.”

 

“Anh ta ở Hương Sơn này có tiếng tăm lắm, ai cũng gọi là Tam thiếu.” “Sao cậu biết anh ta là con thứ ba?”

“Gì mà thứ ba, cậu đừng có gọi như thế, phải là Tam thiếu gia!” Từ Tiểu Mi nhấn mạnh sai trọng điểm, rồi lại vội vàng kéo về: “Tất nhiên là tớ đã Baidu rồi, nhưng mà Lan thiếu gia ở ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa, cậu thấy có đẹp trai không?”

 

Mạnh Tầm cong cong khóe mắt, khoác tay cô bạn nói: “Tớ không nhìn thấy.”

 

Nói rồi, cô đưa 500 tệ đã chuẩn bị sẵn cho Từ Tiểu Mi: “Nhưng mà tớ đã dùng vị trí đó để kiếm được một nghìn tiền boa, chia cho cậu 500 này.”

 

Kiếm được 500, lại còn được ngắm trai đẹp, Từ Tiểu Mi cũng không phải Bồ Tát sống gì mà đi quản lý do tại sao Mạnh Tầm không nhìn.

 

Mạnh Tầm cầm lấy khay, chuẩn bị đi phục vụ rượu tiếp.

 

Nào ngờ, người quản lý vừa dùng tiếng Quảng Đông khen Mạnh Tầm lúc nãy đã chủ động tìm đến cô, nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”

 

Mạnh Tầm cất tiếng gọi người quản lý bằng tiếng phổ thông.

 

Cô dùng tiếng phổ thông, nên người quản lý cũng biết cô không nói được tiếng Quảng.

 

Ông ta dùng thứ tiếng phổ thông lơ lớ để nói: “Cô lên tầng cao nhất, vào phòng tổng thống đổi rượu bên trong đi.”

 

“Tôi ạ?” Mạnh Tầm chỉ vào mình. Trước khi đến đây, Từ Tiểu Mi đã dịch cho cô nghe rằng nếu không đủ nhân lực, nhân viên thời vụ cũng sẽ được yêu cầu lên các phòng để đổi rượu. Chỉ là cô không ngờ mình lại được chọn. Nghe nói tiền boa cho việc này rất hậu hĩnh, tùy tình hình mà được nhận.

 

Quản lý để trợ lý của giám đốc đưa cô vào thang máy lên tầng cao nhất.

 

Trong thang máy, người trợ lý dặn dò: “Ly thủy tinh đựng Whiskey phải được ướp lạnh trong tủ lạnh trước nửa tiếng. Sau nửa tiếng, chỉ được dùng một viên đá cầu duy nhất bỏ vào ly. Đợi mọi người lên rồi, cô cứ nghe theo chỉ thị là được.”

 

Người trợ lý thấy Mạnh Tầm ngoan ngoãn vâng lời, trong phút chốc không hiểu nổi rốt cuộc cô có biết người cô sắp phải phục vụ là ai không, bèn hỏi: “Cô không tò mò người ở đây là ai à?”

 

“Không tò mò ạ,” cô trả lời một cách rất tự nhiên.

 

Cô chỉ đến đây để đổi rượu, việc gì phải tò mò chủ nhân là ai?

 

Người trợ lý nói đầy ẩn ý: “Những người ở trên này không giàu thì cũng sang. Thường thì mọi người sẽ tìm hiểu trước xem khách là ai, để còn biết họ thích gì mà chiều ý.”

 

Mạnh Tầm im lặng ba giây, rồi nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi quan tâm họ thích gì làm gì.”

 

Cô chỉ đến để đổi rượu, tiện thể kiếm thêm chút tiền boa.

 

Trợ lý: “…”

 

Mạnh Tầm không ngốc. Cô biết những người ở đây thuộc giới thượng lưu, không phải là người cô có thể đắc tội.

 

Việc cần làm cô sẽ không trốn tránh. Chỉ là cô sẽ không cố tình đi tìm hiểu điều gì.

 

Làm vậy có vẻ thừa thãi và giả tạo.

 

Đi xuyên qua hành lang vàng son lộng lẫy, đẩy cánh cửa đó ra, đập vào mắt là một căn suite tráng lệ như cung điện.

 

Bên trong có phòng ăn, phòng khách và phòng ngủ được ngăn cách, giống như một căn hộ thu nhỏ.

 

Mạnh Tầm không có tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn nhanh chóng khử trùng ly cốc, sau đó cho vào tủ lạnh. Đồng hồ đếm ngược được bật lên, cô đặt hẹn giờ 30 phút. Trong thời gian đó, cô phải đổi rượu xong, sau đó phải canh đúng giờ để lấy ly ra, vì vậy cô không thể rời đi.

 

Lúc rảnh rỗi, cô tình cờ đứng đối diện cửa sổ sát đất, bên ngoài là những tòa nhà cao chọc trời, sự giàu sang phú quý khiến người ta choáng ngợp.

 

Ở phía xa, tòa nhà Grand Lisboa sừng sững như một chân vạc, dường như muốn xuyên thủng tận trời cao. Bầu trời đêm hòa quyện với ánh đèn hoa lệ, tạo nên một đỉnh cao mà rất nhiều người cả đời này cũng không thể chạm tới.

 

Điện thoại bỗng rung lên báo có cuộc gọi video, Mạnh Tầm cúi xuống thấy là mẹ gọi.

 

Cô liếc nhìn đồng hồ, còn 25 phút nữa mới hết giờ. Mang tâm lý may mắn, cô sợ nếu không nghe máy mẹ sẽ lo, bèn vội vàng rời xa khung cửa sổ với cảnh đêm đô thị phồn hoa, đi vào phòng ngủ, tìm một bức tường trông có vẻ không quá xa hoa để làm nền.

 

Bà ngoại vừa mới qua đời vì tai nạn, mẹ cô rất đau lòng, lại chỉ có mình cô là con gái nên tự nhiên quan tâm nhiều hơn người khác. Vì vậy trong điện thoại, mẹ nói gì cô cũng nhỏ giọng vâng dạ.

 

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những lời dặn dò quen thuộc, Mạnh Tầm ngoan ngoãn đáp lời, trong khi tay thì cứ mân mê tấm thẻ sinh viên của mình cho đỡ chán.

 

“Tiền nong đủ dùng ạ… Chuyện của bà ngoại, đã lo liệu xong chưa mẹ?”

 

“Con biết rồi, con sẽ không bỏ bữa đâu ạ, mẹ cũng vậy nhé, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

 

“Mấy hôm trước con có mua một đôi giày trên mạng rồi, đợi đôi này đi hỏng rồi con sẽ đổi.”

 

“Bạn cùng phòng của con sắp về rồi, con không nói chuyện với mẹ nữa nhé, con cúp máy đây ạ, mai con gọi lại cho mẹ.”

 

Cuộc gọi vừa kết thúc, Mạnh Tầm đi đôi giày trắng đã hơi ngả màu cũ kỹ của mình về phía phòng ăn. Tấm thảm cách âm dày và mềm đến mức không phát ra một tiếng động nào, đến nỗi khi cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước bàn ăn, tim cô đã hẫng đi nửa nhịp.

 

Tiên sinh này vào đây từ lúc nào vậy?

 

Dường như có linh tính, người đàn ông nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

 

Mái tóc hơi dài được vuốt ngược ra sau một cách tùy ý, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống. Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh mang theo vẻ phong nhã trời sinh, ánh nhìn thoáng qua có phần nhàn nhạt.

 

Mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao sang như ngọc, phong thái phi phàm như rồng bay phượng múa.

Bình Luận (0)
Comment