Ngược Nam Chính

Chương 47

Cô vừa thả chậm động tác tay, vừa ghé vào tai anh thủ thỉ: “Hiểu Huy, là em đây, em là Đỗ Lam… em thích thân thể của anh, thích vẻ mặt của anh ngay lúc này.”

Trần Hiểu Huy lông mi run rẩy, hai mắt lại mờ mịt một lần nữa, hai tay của anh lần mò xuống dưới ngực Đỗ Lam theo sự chỉ dẫn của cô.

Đỗ Lam nhìn gương mặt đang ửng hồng của anh, thầm than trong lòng, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng không thể cưỡng lại gương mặt này!

Cô tiếp tục thì thầm: “Cởi nó ra…”

Trần Hiểu Huy làm theo, sau đó chạm vào một thứ mềm mại.

Tiếng gió ngoài cửa sổ luồn vào nhưng cũng không giảm bớt độ nóng trên người cả hai, bầu không khí chỉ toàn là hương quả cam được gọt sẵn ở trên bàn.

Đỗ Lam vừa cẩn thận hôn lên mặt và gáy anh, vừa tiếp tục thủ thỉ: “Em hy vọng anh nhớ kĩ cảm giác ngay phút giây này… nhớ kĩ cơn gió ngoài cửa sổ hiện tại… nhớ kĩ mùi cam sành nhàn nhạt này… nhớ kĩ nụ hôn của em…”

Quần áo lần lượt bị cởi ra, hai người nằm trên sô pha nhỏ hẹp, hai người thân mật quấn lấy nhau, bởi vì không ai có kinh nghiệm nên hoà vào nhau cũng khó khăn, đau đớn đưa vào, niềm hạnh phúc ngắn ngủi.

Ặc… đúng là thời gian không dài lắm.

Có điều, hai người chưa hề có khái niệm với việc này, hai cơ thể túa một tầng mồ hôi mỏng nhưng vẫn dán chặt vào nhau không động đậy. Những bất an, do dự, phản nghịch, phẫn uất… trước đó cũng đã tan đi, bọn họ cảm nhận được sự thân mật chưa từng có với nhau từ trước đến nay, trái tim cũng yên bình chưa từng có.

Khó trách mọi người thường nói đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lời nói của ông cha đúng là không cãi được, Đỗ Lam lười nhác thầm nghĩ.

Mãi đến khi hơi thở của cả hai ổn định lại, Đỗ Lam không thể chịu nổi cảm giác dính nhớp trên người nên muốn đi tắm, có điều Trần Hiểu Huy bên cạnh lại ngơ ngẩn nhìn cô, thấy cô quay đầu nhìn lại, anh có chút bối rối vùi đầu vào hõm vai cô, trái tim của Đỗ Lam cũng lập tức mềm đi, cô cầm lấy tấm chăn mỏng trên sô pha đắp lên hai người, ôm anh rồi nhắm hai mắt lại.

Làm chuyện thế này thật sự rất tốn sức, Đỗ Lam chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, sắc trời đã khuya, trong phòng khách không bật đèn, có điều ánh trăng ngoài cửa sổ lại chiếu vào xuyên qua tấm lụa trắng, có thể nhìn thấy Trần Hiểu Huy bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích mà ngắm nhìn mình. Dưới ánh trăng, ánh mắt của anh trông có vẻ hết sức ấm áp, mang theo chút không nỡ lìa xa, còn có một chút… mông lung.

Đỗ Lam cười cười, rướn người hôn lên khóe miệng của anh một cái, sau đó trở mình, sô pha thật sự rất chật, hai người ngủ với tư thế này không biết bao lâu rồi, lúc xoay người còn có thể cảm giác được cảm giác tê cứng truyền từ cánh tay, có điều trước khi ngủ là anh vùi đầu ở trong ngực cô, bây giờ đổi lại là anh ôm cô vào trong ngực.

Đỗ Lam hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trần Hiểu Huy không nhìn điện thoại, trả lời ngay: “Chừng 10 giờ rồi.”

Đỗ Lam: “Anh không ngủ sao?”


“Không.” Anh hôn xuống trán cô, không hề nói anh không nỡ ngủ, tất cả mọi cứ giống như một giấc mộng, anh sợ sau khi mình ngủ dậy lại phát hiện mọi thứ không phải sự thật.

Đỗ Lam không hỏi cái gì, hai người tỉnh ngủ ôm nhau một lúc như thế, Đỗ Lam mới đứng dậy tắm rửa.

Khi Đỗ Lam tắm xong bước ra, Trần Hiểu Huy đã mặc quần áo xong, nơi này không có quần áo để anh thay, anh chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ như chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.

Đỗ Lam hiểu rõ mà bật cười: “Anh đợi em một lát nữa.” Sau đó xoay người về phòng ngủ thay một bộ quần áo.

Đỗ Lam cùng Trần Hiểu Huy trở lại phòng làm việc, anh vào nhà vệ sinh tắm rửa, cô đứng trong sảnh ngắm nghía những bức điêu khắc đó.

Hơn mười phút sau, Trần Hiểu Huy thay một bộ quần áo bước ra, ở phòng làm việc, trông anh có vẻ thoải mái hơn một ít.

Đột nhiên, Đại Hoàng trong sân rú lên. Sau đó cửa bị đẩy ra, Trương Thành đi đến, Đại Hoàng theo sát ở sau anh ấy.

Anh ấy hơi kinh ngạc nhìn hai người.

Trần Hiểu Huy mở lời phá vỡ sự im lặng: “Anh đã về rồi!”

Trương Thành trả lời: “Trở về lấy vài thứ, đây là…?”

“Bạn gái Đỗ Lam của em.”

“Đỗ Lam, đây là đàn anh Trương Thành của anh.”

Đỗ Lam lễ phép mở miệng: “Chào anh!” Lúc trước cô cũng nghe Trần Hiểu Huy nhắc đến anh ấy, cũng biết năm đó anh ấy thi được quán quân, có điều cô không hay nhớ rõ về ai đó lắm, thấy người thật không khớp với người trong trí nhớ cô.

Trương Thành khách khí trả lời: “Chào em!” Trái ngược với Đỗ Lam, anh ấy có ấn tượng với cô, dáng vẻ hai người cứ ngọt ngào quấn quýt ở trung tâm hội nghị năm đó luôn khắc sâu vào ấn tượng của anh ấy, vẻ ngoài của cả hai xuất chúng không thể nghi ngờ được.

Có điều chuyện năm đó của Trần Hiểu Huy, trong khoảng thời gian này anh ấy cũng biết một ít, đã xảy ra chuyện như vậy mà cô gái này vẫn ở bên cạnh anh, thật sự khiến anh ấy rất kinh ngạc. Có điều anh ấy nghĩ đến gương mặt xuất sắc của Trần Hiểu Huy thì thấy cũng không bất ngờ lắm.

Chào hỏi xong, Trương Thành đến phòng mình lấy đồ.

Đại Hoàng tiến đến cạnh hai người, làm nũng, Đỗ Lam vuốt ve bộ lông của nó vài cái, nó liền xoay vòng ở dưới chân hai người.


Rất nhanh sau đó, Trương Thành bước ra, sau khi lịch sự tạm biệt thì bước khỏi sân.

Đỗ Lam nhìn bóng dáng dần xa của anh ấy, hỏi: “Lúc trước anh ấy sống ở đây hả?”

“Ừm! Có điều bây giờ anh ấy tự mở phòng làm việc rồi.”

Đỗ Lam như suy tư gì đó: “À…”

Trần Hiểu Huy tiếp tục nói: “Từ nhỏ anh ấy đã học điêu khắc, chạm trổ rất giỏi, nhiều khi anh phải học hỏi anh ấy nữa.”

Đỗ Lam nhìn dáng vẻ kính nể của anh khi nhắc đến Trương Thành, nuối những lời kiểu như cảm thấy người ta có địch ý với Trần Hiểu Huy xuống, cô biết Trần Hiểu Huy không phải không hề cảnh giác với ai, mà ngược lại, bởi vì những gì trải qua từ nhỏ đến lớn, anh vô cùng nhạy cảm với địch ý của những người chung quanh. Nếu anh không thèm để ý thì cô cũng nhanh chóng bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn tác phẩm điêu khắc của anh ở gần như vậy. Điêu khắc có lớn có bé, có người, có động vật, có phong cảnh, khác hẳn với những tác phẩm năm đó, người nghiệp dư như cô cũng có thể nhìn thấy sự tiến bộ của anh.

Đỗ Lam ngây người trong phòng làm việc hơn nửa giờ, lúc sắp 11 giờ, cô chuẩn bị trở về, Trần Hiểu Huy kiên trì muốn tiễn cô.

Hai người đi bộ đến dưới lầu nhà Đỗ Lam. Trước khi chia tay, Đỗ Lam thủ thỉ bên tai anh: “Hôm nay em rất vui.”

Nhìn bên tai nhanh chóng phiếm hồng của anh, cô cảm thấy ánh trăng hôm nay đẹp một cách lạ kỳ.

Chuyện kiểu này, có lần đầu tiên thì những phát triển sau này cũng trở thành đương nhiên.

Lần trước nói chuyện người lớn, hai người hiểu ý nhau, rất ít ra ngoài tản bộ. Mỗi ngày lúc tản bộ sau bữa tối, bắt đầu thay thế bằng một cách vận động khác.

Giống như những đứa trẻ mới biết thăm dò cơ thể đối phương, dần dần bắt đầu quen thuộc với cơ thể nhau, thời gian vui vẻ cũng càng lúc càng dài.

Mỗi ngày gặp nhau đều ngây ngốc trong nhà, rời xa gặp nhiều chuyện rắc rối, bọn họ trốn trong lâu đài tình ái,làm không biết mệt.

Lúc cơn mưa thu đầu tiên đổ xuống, Trần Hiểu Huy nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Là Trình Ngọc Lan gọi.

Trình Ngọc Lan tìm được phương thức liên hệ với anh từ Đỗ Lam, gọi điện thoại cho anh.


Trần Hiểu Huy tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một bộ tây trang màu đen, đây là món đồ Diệp Mạn đặt làm cho anh, rất vừa người.

Tới nơi hẹn, Trần Hiểu Huy đẩy cửa vào nhìn thấy Trình Ngọc Lan ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bà ấy mặc một bộ quần áo màu đỏ rượu, tóc được búi ra sau gọn gàng, gương mặt trang điểm tinh xảo, bên tay phải là một chiếc ô đen.

Trần Hiểu Huy liếc mắt một cái liền nhận ra bà, bởi vì bà dường như không khác lúc trẻ là mấy, ngoại trừ nếp nhăn không quá rõ ràng ở khóe mắt càng tăng thêm khí chất rắn rỏi của bà, anh kinh ngạc nói: “Dì Trình ạ?”

Trình Ngọc Lan cười nói: “Hiểu Huy, đã lâu không gặp.”

“Dì là mẹ của Đỗ Lam ư?”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt của Trần Hiểu Huy từ kinh ngạc đến không thể tin được, cuối cùng cũng ngộ ra: “… Thì ra là thế.”

“Cảm ơn dì đã lo cho bọn con trong những năm đó.”

“Không cần khách khí, bọn dì cũng chỉ đưa đồ dùng hàng ngày vào trong viện thôi, không giúp được cái gì cả.”

“Ngồi đi!”

Trần Hiểu Huy ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ mưa thu tí tách tí tách, hai người hàn huyên hơn một giờ, lúc rời đi, Trần Hiểu Huy cúi người thật sâu với bà: “Cảm ơn dì!”

Trình Ngọc Lan thấy anh khom lưng, trong mắt có đau lòng, có áy náy, cuối cùng chuyển thành bình tĩnh, bà đỡ cánh tay bảo anh đứng dậy: “Hiểu Huy à! Phải sống cho tốt đấy.”

“Vâng ạ.”

Trình Ngọc Lan cầm ô, ra khỏi quán cà phê, trên đường mọi người tấp nập tránh mưa, cảnh tượng gấp gáp, bà không nhanh không chậm đến tầng hầm gara, năm tháng đã mang lại cho bà sự ung dung như lúc này đây.

Lúc Đỗ Lam tan làm trở về nhà, trông thấy Trần Hiểu Huy ở trước cửa. Anh cầm một chiếc túi màu đen đứng ở đó, Đỗ Lam dừng xe lại, đi qua.

“Tới bao lâu rồi?”

“Vừa mới đến.”

Đỗ Lam đã nói anh chuyển vào nhà rất nhiều lần nhưng anh không bao giờ nghe, cô cũng không nhắc tới nữa, có lẽ bọn họ chỉ hưởng thụ quá trình chờ đợi nhau và cùng nấu ăn với nhau.

Thực đơn lần này rất phong phú, anh kho một con cá, xào một món mặn cùng hai món chay, có điều anh nấu ăn dứt khoát nhanh nhẹn, dưới sự hỗ trợ của Đỗ Lam, hơn nửa giờ là đã làm xong.


Trên bàn cơm, Đỗ Lam hơi cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường lắm, vì thế chủ động bắt chuyện: “Gần đây điêu khắc có thuận lợi không?”

“Ừm, rất thuận lợi.”

Đỗ Lam yên tâm gật đầu, tiếp tục gắp đồ ăn, Trần Hiểu Huy dừng một chút, mở miệng nói: “Đỗ Lam, thầy nói với tốc độ hiện tại của anh, cần khoảng ba năm nữa mới có thể có thành tựu học hành.”

Đỗ Lam bình tĩnh mở mắt: “À! Cũng không lâu lắm, anh cũng phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mà.”

Trần Hiểu Huy nhìn bàn cá kho kia, đầu cá đối diện với anh, đôi mắt vô hồn kia như đang nhìn anh, anh nghe thấy giọng nói khô khan của mình: “Ba năm lâu lắm, em không thể cứ chờ anh ở đây mãi được, công ty em chuẩn bị cử em đến nước Anh, còn giúp đỡ em học nghiên cứu sinh, đây là một cơ hội rất tốt.”

Lúc nãy Đỗ Lam mới ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn anh: “Mẹ em đi tìm anh ư?”

Trần Hiểu Huy không trả lời, mà tiếp tục nói: “Đỗ Lam, bây giờ chúng ta còn rất trẻ, em về nước Anh tiếp tục học nghiên cứu sinh, anh tiếp tục con đường học vấn của mình, từng người chúng ta nỗ lực cho tương lai, hai năm sau, chúng ta trở thành một phiên bản tốt hơn…”

Đỗ Lam mở miệng cắt lời anh: “Như bây giờ thì có gì không tốt chứ?”

“Không dám ra ngoài tản bộ, không dám đến gần đám đông, không dám kể với đồng nghiệp bạn bè, Đỗ Lam… chúng ta không thể nào cứ chui rúc trong thế giới nhỏ của mình được.”

“Vậy mấy năm đó chúng ta cứ xa nhau như vậy ư?”

“Mình có thể liên lạc qua điện thoại.”

“Lúc em muốn gặp anh thì sao?”

“Chúng ta có thể video call.”

“Không muốn, cứ như bây giờ không tốt sao?”

“Không tốt, Đỗ Lam, anh hy vọng tương lai mình có thể sóng vai đứng chung một chỗ với em, thế nhưng bây giờ anh không đủ trưởng thành. Lần nào cũng là em đi về phía anh, lần này hãy để anh đi về phía em đi!”

Rất lâu sau đó, Đỗ Lam nói: “… Vậy anh phải đồng ts với em, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được lùi bước.”

“Anh hứa!”

Sau khi ăn xong, Trần Hiểu Huy rửa chén ở bồn rửa chén, Đỗ Lam đứng bên cửa quan sát. Sau đó, cô đi về phía anh, ôm chặt anh từ sau lưng, không nói gì.

Trần Hiểu Huy buông cái chén đang rửa trong tay xuống, mở vòi nước ra, rửa sạch bọt xà phòng trên tay, xoay người, dùng sức hôn Đỗ Lam.

Hai người từ phòng bếp di chuyển đến phòng khách, lại từ phòng khách di chuyển vào phòng ngủ.

Bình Luận (0)
Comment