Tâm tình lúc này của Lạc Thanh Phong ra sao, Tuyết Tiêu hoàn toàn có thể thấu hiểu.
Nhưng Thịnh Viện không thể.
Chị lập tức đập bàn cả giận nói: "Cậu câm miệng! Tuyết Tiêu, chúng ta đi!"
Rồng lửa phía sau Lạc Thanh Phong tức khắc ngẩng cao đầu, vận sức chờ phát động.
Tuyết Tiêu kéo tay Thịnh Viện lại, "Đừng nóng giận mà chị, là do em trước đó đã đối xử không tốt với anh ấy."
"Em đối xử với cậu ta còn chưa đủ tốt? Đã để cho cậu ta giết em một lần ở trong ảo cảnh rồi mà vẫn chưa đủ tốt hay gì!" Thịnh Viện quay đầu lại trừng cô.
Tuyết Tiêu nhẹ kéo khóe miệng, muốn nói lại, cô cũng đã giết Lạc Thanh Phong...... Hồi trước đã đẩy người ta vào bầy zombie, đã hại chết người ta.
Vốn dĩ cô không thể nào tẩy trắng, chỉ là không nghĩ tới Lạc Thanh Phong quá yêu cô, thế nhưng có thể buông bỏ lòng oán hận.
Hai người dây dây dưa dưa, cho dù phải hy sinh bản thân cũng như từ bỏ sinh mệnh cũng muốn bảo vệ đối phương, rồi lại bởi vì những bí mật không thể nói mà trở thành như bây giờ.
Tuyết Tiêu không có khả năng nói cho Lạc Thanh Phong chuyện hệ thống, cô chỉ có thể nghĩ cách làm hắn buông bỏ ngụy trang lạnh nhạt, làm hắn tin tưởng mình một lần nữa.
Thay vì nói Lạc Thanh Phong hết yêu cô, chi bằng nói hắn đang sợ.
Sợ Tuyết Tiêu lại lừa hắn, lại muốn vứt bỏ hắn.
Ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, ánh đèn rọi đến, cửa phòng học bị mở ra, Mai Nhất Xuyên đứng ngay cửa nhìn vào bên trong thăm dò, bất đắc dĩ hỏi: "Lại đánh nhau nữa rồi?"
Thịnh Viện hừ một tiếng, che ở trước người Tuyết Tiêu, trừng mắt nhìn Lạc Thanh Phong.
Hai tay Lạc Thanh Phong đút túi, dựa người vào bục giảng, sắc mặt hờ hững.
"Chúng ta trước tiên hoãn lại đã, Tô Nga còn chưa tiêu được cơn uất ức, gặp thêm hai người đánh hùa, cô ta khẳng định không chịu nổi." Mai Nhất Xuyên liếc mắt nhìn Tuyết Tiêu đứng cuối phòng học, ánh mắt ám chỉ cô nói.
"Tổng cục Lục gọi mấy người đi qua nói chuyện cho rõ ràng, không cho được một lời công bằng, sợ là bên Băng Phượng thật sự muốn đánh nhau cùng chúng ta."
"Đánh thì đánh, chị mày đã nhìn tiểu chú lùn đó không vừa mắt từ lâu." Thịnh Viện cười lạnh.
"Chị của em ơi, các người vừa đánh nhau một trận, thành phố Uyển còn cứu được không? Mấy cô gái bị bắt đi làm người kén có cứu được nữa không?" Mai Nhất Xuyên buông tay, "Những người khác đang chờ cứu người thân bạn bè của họ, chúng ta ở đây bận đánh lẫn nhau thì được coi là chuyện gì?"
"Ai cùng nhà với cậu mà chúng ta! Đó là chuyện của Thất Giác mấy người, Băng Phượng bắt người Bách Hằng của tôi, tôi còn chưa tìm cô ta tính sổ đâu!" Thịnh Viện nói, "Các người sợ tiểu chú lùn đó, nhưng chị đây không sợ!"
Mai Nhất Xuyên nhíu mày: "Ai nói bọn em sợ Băng Phượng?"
Lạc Thanh Phong ngồi dậy, nhìn Tuyết Tiêu, nói: "Đi."
Tuyết Tiêu dạ một tiếng, cất bước, nhưng bị Thịnh Viện ngăn lại: "Đi cái gì mà đi, em nghe theo cậu ta làm gì! Đi qua chỗ tổng cục Lục rồi giao Tuyết Tiêu cho Băng Phượng xử trí? Lạc Thanh Phong, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Ánh mắt Lạc Thanh Phong nhìn chằm chằm Tuyết Tiêu, âm u nói: "Người của tôi, tôi xử trí, không tới lượt người khác xử."
Tuyết Tiêu trông mong nhìn hắn.
"Người của cậu? Người nào của cậu? Cậu câm miệng đi!" Thịnh Viện tức giận muốn chết.
Mai Nhất Xuyên tiến lên hoà giải: "Chị, bình tĩnh đã nào, chuyện yêu đương của hai người họ thì để cho hai người họ tự giải quyết đi, lần này chị tới đây rồi thì không bằng gia nhập Thất Giác luôn, miễn cho bọn họ giết xong zombie thì người đầu tiên cần phải đối phó là chị ——"
Thịnh Viện ghét bỏ nói: "Cút! Chị mày mới không cần cùng chúng mày thông đồng làm bậy!"
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, tức giận đến mức thái dương nhẹ rút: "Yêu đương cái giống gì? Chia tay rồi! Cậu còn nói nữa là chửi cậu đó!"
Mai Nhất Xuyên tỏ vẻ mờ mịt: "Hở? Chia tay rồi?"
Tuyết Tiêu vội nói: "Không có không có, chưa chia tay! Chị, cậu ấy nói đúng đó, chuyện này để tự em giải quyết!"
Thịnh Viện trầm mặt: "Thịnh, Tuyết, Tiêu!"
Tuyết Tiêu an ủi nói: "Chị, chị yên tâm! Không ai đánh thắng được em đâu, thật đó!"
Thịnh Viện vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đủ thứ không tình nguyện, nhưng không ngăn được Tuyết Tiêu đi tới gần Lạc Thanh Phong. Lạc Thanh Phong trực tiếp kéo tay cô đưa người đi.
"Cậu tỏ thái độ gì đó!!!" Thịnh Viện muốn bùng nổ, may được Mai Nhất Xuyên ngăn lại khuyên bảo, "Chị, chị, chị yên tâm là cậu ấy chỉ mạnh miệng thôi chứ mềm lòng lắm, sẽ không làm gì cô ấy đâu! Nếu muốn bỏ thật thì đã sớm nói chia tay! Lần này tổng cục Lục cũng gọi chị đi qua cùng đó?"
-
Trong phòng hội nghị, quanh bàn dài đã ngồi không ít người, ngồi ở đầu bàn là tổng cục Lục với sắc mặt nghiêm túc, ông nhíu mày, hình như đang trầm tư.
Bên tay trái là Tô Nga bày vẻ mặt uất giận, nàng vòng hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Bên cạnh là Giang Nghị và Hàn Phi đang nhỏ giọng nói chuyện, lâu lâu sẽ vứt một cái liếc mắt nhìn đám người Đằng Long ở đối diện.
Cửa lớn phòng họp bị đẩy ra, Lạc Thanh Phong lấy sắc mặt vô cảm dắt Tuyết Tiêu có chút tò mò đi vào.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều dừng hết trên người hai người.
Tuyết Tiêu thấy không ít gương mặt thân thuộc và vài gương mặt mới, tầm mắt cô xẹt qua trên người Tô Nga, tạm dừng nửa phút trên mặt Giang Nghị, tiếp đó dời xuống, khi nhìn thấy một người trong đó thì sửng sốt.
Ủa...... Sao thằng cha đó có mặt ở đây?
Đối phương cũng thấy cô, trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt phức tạp nhìn Tuyết Tiêu ngồi xuống.
Người này rõ ràng là Trần nhị ca đã làm phản trước kia.
Bây giờ gặp lại, gã lại là thành viên hàng đầu tất yếu của căn cứ Băng Phượng.
Tuyết Tiêu bừng tỉnh, hiểu được nguyên do Lạc Thanh Phong không vui vẻ gì với Tô Nga.
"Tiểu Phong, tôi đã biết nguyên nhân xảy ra đánh nhau ở toà nhà số 2 lúc ban ngày, vốn chỉ là ân oán cá nhân giữa các căn cứ của mấy người, tôi cũng không tiện nhúng tay, mấy người tự nhìn tự làm." Tổng cục Lục không lập lờ một chút nào, đi thẳng vào vấn đề, "Nhưng lần này chúng ta tới thành phố Uyển, là có chuyện quan trọng, tôi mặc kệ giữa mấy người có đấu đá như thế nào, nhưng đừng chậm trễ hành động cứu viện."
Thịnh Viện ngồi ở vị trí cuối cùng, cười nhạo không tiếng động.
Tô Nga nhìn Lạc Thanh Phong, bất mãn nói: "Anh giữ người của Bách Hằng, còn giữ luôn cả cô gái này, cái gì cũng đoạt, anh Thanh Phong, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Nói đến cuối còn tỏ vẻ hơi tủi thân.
Tuyết Tiêu tức giận nhìn nàng, anh gì cơ? Anh Thanh Phong? Đồ không biết xấu hổ!
Lạc Thanh Phong lười nhác giương mắt, "Tôi bắt được thì đều là người của tôi, cô muốn thế nào?"
"Sao lại là người của anh được!" Tô Nga bất mãn và không phục, "Người của Bách Hằng là bọn em bắt được!"
"Ban ngày không phải đã bị thả ra?" Lạc Thanh Phong hỏi, "Rồi ai bắt trở về?"
Mai Nhất Xuyên nói: "Bọn tôi bắt."
Tô Nga trừng lớn mắt: "......"
Sao thiên hạ lại có người mặt dày vô sỉ như thế!
Hàn Phi bên cạnh lạnh lùng nói: "Tôi thấy Đằng Long mấy người lúc ấy tới là để cứu người, mấy người có quan hệ rất không rõ ràng với Bách Hằng, hợp mưu cố ý nhằm vào Băng Phượng của bọn tôi."
"Bên anh có chỗ nào đáng giá để tôi cố ý nhằm vào?" Lạc Thanh Phong nhìn từ trên xuống dưới, cất giọng trào phúng.
"Ân oán của bọn tôi và Bách Hằng, ai ngồi đây cũng biết hết, anh bây giờ thiên vị Bách Hằng là có ý gì?" Hàn Phi chất vấn.
Lạc Thanh Phong thờ ơ hỏi lại: "Thiên vị chỗ nào?"
Tô Nga hừ ra tiếng, chỉ vào Tuyết Tiêu nói: "Cái cô này của Bách Hằng đã phá hoại căn cứ Băng Phượng của em lại còn làm Mục Huyễn bị thương!"
Tuyết Tiêu nhịn không được nói: "Ơ, là do anh ta vừa gặp mặt không nói hai lời đánh tôi trước!"
Lạc Thanh Phong lười nhác nâng mí mắt: "Ai nói cô ấy là người của Bách Hằng?"
Tô Nga sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn: "Có ý gì?"
"Cô ấy là người của tôi." Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn qua, "Bạn gái tôi."
Tô Nga: "......"
Tuyết Tiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Hầu hết tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lạc Thanh Phong, trong mắt trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Anh nói gì cơ? Cô ta là thế nào của anh?" Tô Nga không thể tin truy vấn.
Lạc Thanh Phong gằn từng chữ một nói: "Bạn, gái, của, tôi."
Tô Nga nhịn không được nhìn qua Tuyết Tiêu, phát hiện khóe mắt đuôi lông mày của cô đã không thể khắc chế được ý cười, vui vẻ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thiếu điều chưa nhào lên cắn một phát để diễn đạt lòng yêu thích.
"Anh, anh gạt em!" Tô Nga nổi giận, tủi tủi buồn buồn.
"Cô ấy là người của Đằng Long, cô muốn ra tay với cô ấy, đó là muốn đánh với tôi." Lạc Thanh Phong ngồi trên ghế, giương mắt nhìn về phía Tô Nga khó thở đứng bật dậy, nhẹ nhàng nói, "Tôi tiếp hết."
Thịnh Viện ngồi ở cuối cùng nhìn một màn này thì trợn trắng mắt, nhưng không lên tiếng vạch trần hắn.
Hàn Phi lạnh lùng nói: "Anh đừng cho là bọn tôi không dám."
Lạc Thanh Phong nhướng mày: "Anh đúng thật là không dám."
Khi Hàn Phi tức giận muốn lật bàn, Lạc Thanh Phong nhìn về phía tổng cục Lục nói: "Cô ấy đã giết Triệu Sinh, các người nếu một hai đòi ra tay với cô ấy, tin tức về vua zombie tiếp theo đừng hòng biết được."
Tô Nga ngơ ngẩn.
Ánh mắt của tổng cục Lục dừng trên người Tuyết Tiêu, hỏi: "Cô đã giết Triệu Sinh?"
Tuyết Tiêu gật gật đầu, cười khanh khách tỏ vẻ ngoan ngoãn dịu dàng hết sức.
Tiếp đó tổng cục Lục ra lệnh cho phần đông mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại vài thành viên chủ yếu. Ông dò hỏi Tuyết Tiêu giết chết Triệu Sinh thế nào, Tuyết Tiêu tóm tắt kể lại, cũng sử dụng dị năng hệ tinh thần chính yếu được kế thừa từ Triệu Sinh, đánh tan hoài nghi của bọn họ.
Tô Nga thở phì phì ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Tuyết Tiêu đối diện nói: "Trước đó đã cảm thấy cô rất mạnh, thì ra là do ăn tinh hạch của vua zombie rồi."
Tuyết Tiêu nói: "Lúc tôi chưa ăn tinh hạch của gã cũng đã rất mạnh rồi."
Tô Nga nhìn cô, nói rõ không tin.
Giang Nghị lại không tự chủ được gật gật đầu.
Tổng cục Lục nói: "Một khi đã như vậy, thì không thể chỉ xem như đấu đá cá nhân giữa các căn cứ các người nữa."
Tô Nga bất mãn nói: "Tổng cục Lục ——"
"Tôi sống chỉ có một mục đích, đó là giết sạch toàn bộ zombie, đoạt lại thế giới thuộc về chúng ta." Tổng cục Lục trầm giọng nói, "Vì thế tôi có thể trả giá cho bất kì sự phá giới luật nào, mọi người chắc đã rõ ràng tác phong làm việc của tôi."
Tô Nga cắn môi, hừ một tiếng.
Sắc mặt Lạc Thanh Phong hờ hững lắng nghe, không có vẻ gì là dao động.
Tổng cục Lục nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Năm vị vua zombie, ai cũng có năng lực đặc trưng thuộc về chính chủ có thể truyền ngôi kế vị. Lúc trước có hai gã vua zombie hệ nước và hệ sấm đã bị Tô Nga và Lạc Thanh Phong giết chết, hiện giờ Triệu Sinh có hệ tinh thần cũng đã chết dưới tay cô, vậy tin tức về vua zombie tiếp theo là gì?"
Tuyết Tiêu đón tầm mắt của ông chớp chớp mắt, hỏi: "Là gì?"
Tổng cục Lục: "......"
Lời này vừa nói ra, không khí cả phòng hoá vi diệu.
Lạc Thanh Phong quay đầu nhìn cô, Tuyết Tiêu cũng mờ mịt nhìn trở lại.
Tô Nga phụt cười ra tiếng, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo: "Ê, lời cô nói ban nãy chỉ để hù bọn tôi thôi đúng không?"
Mai Nhất Xuyên đè thấp giọng giải thích cho cô: "Người ăn tinh hạch của vua zombie sẽ có được tin tức về vua zombie tiếp theo."
Tuyết Tiêu lúc này mới bừng tỉnh rồi à một tiếng, nhíu mày nói: "Tớ không nhận được tin gì hết."
Tổng cục Lục bày vẻ khó lường hỏi: "Không nhận được?"
"Cho nên chuyện cô giết vua zombie là giả, gạt chúng tôi?" Tô Nga ép hỏi.
"Không giả." Tuyết Tiêu có thể khẳng định, nhưng cô xác thật không có nhận được tin tức tương ứng.
"Có thể là tin tức lùi lại." Giang Nghị ôn hoà mở miệng nói, "Cô ấy vừa mới ăn chưa được mấy ngày, cũng không biết làm sao vận dụng lực lượng của Triệu Sinh, có lẽ cần cơ hội nào đó, mọi người kiên nhẫn chờ mấy ngày là được."
Tô Nga nghe xong, tức khắc tủi thân nhìn anh một cái, không tiếng động chất vấn vì sao anh lại giúp cô ta nói chuyện thay chứ!
Giang Nghị bất đắc dĩ cười cười với nàng, duỗi tay sờ sờ đầu nàng để an ủi.
Tuyết Tiêu nhìn hai người thân mật, ánh mắt phức tạp.
Tổng cục Lục trầm tư một lát, nói: "Nếu bác sĩ Giang đã nói như thế, vậy thì chờ một chút."
"Tuy rằng Triệu Sinh đã chết, nhưng giống nòi zombie thuộc về gã vẫn còn sống. Sáng mai bắt đầu đoạt lại thành phố Uyển, tiếp đó tìm ra những nơi phân tán mạng nhện, cứu những người bị nhốt trở về."
Tổng cục Lục đứng dậy, nhìn Thịnh Viện ngồi ở cuối cùng, vẫn luôn không nói chuyện, nói: "Cô vẫn không muốn gia nhập Thất Giác thật à? Hai căn cứ mấy người tranh đấu, kéo lâu dài, cuối cùng người bị thương chỉ là lẫn nhau."
Thịnh Viện cười lạnh nói: "Đừng, lúc trước nếu không nhờ ông đuổi những người đó đi, thì sao có thể có Bách Hằng hiện tại? Tổng cục Lục ghê gớm thật, bây giờ còn bày đặt giả mù sa mưa ghê tởm, ông không biết xấu hổ à?"
Tổng cục Lục bị chị khịa cho sặc một trận, đen mặt bỏ đi.
Tuyết Tiêu nghe đoạn đối thoại này có chút tò mò, mới vừa nhìn qua Thịnh Viện, đã nghe thấy Lạc Thanh Phong nói: "Đi thôi."
Cô liền đi theo Lạc Thanh Phong.
Thịnh Viện đứng ở cửa, cảnh giác nhìn hai người: "Cậu muốn đưa con bé đi đâu?"
Lạc Thanh Phong cười như không cười: "Đêm đã khuya, trở về ngủ chứ sao, em gái chị không cần nghỉ ngơi à?"
"Em gái tôi đương nhiên ngủ với tôi!" Thịnh Viện nói.
"Vậy chị hỏi thử cô ấy muốn ngủ với ai." Lạc Thanh Phong lạnh mặt nói.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô thở dài, kéo vạt áo của Lạc Thanh Phong nói: "Đi thôi đi thôi."
Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn Thịnh Viện, mang theo chút trào phúng và khiêu khích.
"Cậu......" Thịnh Viện trợn trắng mắt, muốn cản người, nhưng bị Mai Nhất Xuyên và Đậu Dương xông lên ngăn lại, "Chị, đừng nóng giận, đừng nóng giận!"
Tô Nga đứng ở một bên, ánh mắt sâu kín nhìn hai người rời đi hỏi: "Anh Trần Nhị, lời anh nói trước kia là thật vậy chăng?"
Trần Nhị đứng bên cạnh nàng ta gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Nga mang theo chút nhu hòa, "Cậu ta xác thật có một người bạn gái như vậy, hồi trước lúc mạt thế đến, là người vứt bỏ cậu ta lại một mình rồi chạy trốn."
Tô Nga thở dài: "Sao anh ấy lại thích một cô gái phụ lòng bạc tình như thế."
Thịnh Viện tai thính, quay đầu lại nhìn: "Tiểu chú lùn, cô em nói ai phụ lòng bạc tình? Cô em không ăn được nho thì nói nho còn xanh à!"
Tô Nga: "......"
Nàng tức giận dậm chân, "Chị mới là chú lùn! Chị mới là chú lùn! Chị chị chị......"
Hai người con gái lại lần nữa ồn ào gây hấn, mấy người đàn ông bên cạnh nhanh chóng tiến lên khuyên can kéo người về.
-
Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong đi được một đoạn đường, sau đó nghe thấy hắn nói: "Buông ra."
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy tay mình đang túm vạt áo của hắn, rầu rĩ buông tay.
Lạc Thanh Phong đưa cô trở về. Ở lại ký túc xá của trường, tầng năm.
Tuyết Tiêu mới vừa vào cửa, bụng kêu "rột" một tiếng.
Cô trông mong nhìn về phía Lạc Thanh Phong, người sau dựa vào cửa, nghe thấy tiếng kêu cũng không thấy phản ứng gì.
Tuyết Tiêu đành phải nói: "Anh cũng chưa ăn cơm chiều, muốn......"
Lạc Thanh Phong nói: "Không ăn."
Được thôi, không ăn thì không ăn.
Tuyết Tiêu nhìn trái nhìn phải, thấy bốn cái giường ngủ hai bên trái phải trông không được màu mè giống như ký túc xá nữ, quay đầu lại ngẫm, lúc đi vào hình như có thấy đề mấy từ ký túc xá nam.
Cô đứng ở lối đi nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ với Lạc Thanh Phong một lát, hỏi: "Làm gì tiếp theo dợ?"
Lạc Thanh Phong cười nhạo: "Cô muốn làm gì? Nhảy xuống từ tầng năm, thừa dịp ban đêm mọi người đã nghỉ ngơi rồi lại trốn đi lần nữa?"
Tuyết Tiêu: "......"
"Tầng năm đối với cô mà nói cũng không cao, muốn nhảy thì nhảy đi." Lạc Thanh Phong híp mắt.
"Em không đi thật mà." Tuyết Tiêu rầu rĩ nói.
Lạc Thanh Phong nhìn quen cô giả bộ tỏ vẻ đáng thương tủi thân với mình, cho nên không tin, chỉ nói: "Cô đi tìm hai đứa em của mình trước cơ mà, cảm tình tốt quá cơ."
Tuyết Tiêu cảm thấy bị hiểu lầm lớn, cô vội vàng lắc đầu: "Em bị bắt mà!"
Lạc Thanh Phong thấp giọng cười lạnh: "Cô không nhún nhường, sao Hàn Phi bắt được người kế thừa lực tinh thần của Triệu Sinh?"
Tuyết Tiêu lại nói: "Lúc ấy có Trần Cổn Cổn...... Được rồi, là vì em thấy nếu bị bắt, thì thuận đường đi cứu luôn hai người bọn họ, sau đó mới đi tìm anh......"
"Sau đó mới?" Lạc Thanh Phong cúi đầu nhìn cô, "Sau đó mới tìm tôi, nói cảm tình của các người tốt là quá sai ư?"
Tuyết Tiêu: "......"
"Anh, anh đang ghen à?" Tuyết Tiêu giật mình một lát, nói, "Em thề là trong lòng em, anh chắc chắn ở vị trí thứ nhất! Lúc đó em không biết anh ở đâu hết."
Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt không có chút nào phập phồng dao động.
Hắn không nói lời nào, nhưng Tuyết Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm có chút không chịu nổi, tim đập nhanh hơn, hiếm khi cảm giác lỗ tai nong nóng.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy Lạc Thanh Phong nói: "Lăn đi ngủ đi."
Tuyết Tiêu dạ, lúc xoay người, theo bản năng leo lên bàn đọc sách rồi ngồi lủi vào bên trong, rúc người lại bo mình thành một cục dựa vào góc, ngáp ngủ, nho nhỏ giọng nói: "Em ngủ nha, ngủ ngon."
Lạc Thanh Phong: "......"
Hắn hơi hơi cúi đầu, sắc mặt khó lường nhìn cái người rúc vào trong cái kẹt giữa cái bàn và cạnh giường, hỏi: "Cô ngủ kiểu gì vậy?"
Tuyết Tiêu nghe hắn hỏi mới phản ứng lại, quay đầu đánh giá một vòng chỗ mình đang ở, tức khắc xấu hổ.
"À...... Bốn năm nay em luôn ở ngoài trời, không được ngủ giường, theo bản năng cứ vậy......" Tuyết Tiêu ôm đầu gối, đôi mắt sáng ngời phủ vài phần sương mù, ánh đèn vàng ấm áp làm nổi bật vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, ngoan ngoãn cực kỳ, "Lỡ nằm xuống ngủ, có quái vật đánh lén hoặc là đột nhiên bị sụt lún sẽ không kịp đứng dậy."
Lạc Thanh Phong nghe vậy, ánh mắt nặng nề.
Tuyết Tiêu nói: "Em cứ vậy ngủ, quen thói luôn."
Phiền.
Đặc biệt phiền.
Lạc Thanh Phong bị bực bội trong nháy mắt khiến cho sự bức bối bộc phát.
Hắn áp chế lại, thờ ơ nói: "Đi lên trên giường ngủ."
Tuyết Tiêu chớp mắt, nhẹ giọng đáp: "Ngủ như vậy không có cảm giác an toàn."
Lạc Thanh Phong lại nhìn chằm chằm cô vài giây, nói lẫy: "Tùy cô."
Hắn không nói chuyện nữa, có vẻ như không sao cả với chuyện Tuyết Tiêu ngủ thế nào thì được.
Tuyết Tiêu kiên nhẫn đợi một hồi, cũng không thấy Lạc Thanh Phong mở miệng lại, đành phải nhận thua, từ kẹt bàn bò ra, leo lên thang dây lên trên giường.
Lạc Thanh Phong đứng ngay cửa nâng mí mắt nhìn cô.
Tuyết Tiêu ghé vào lan can giường nhìn hắn thăm dò, mềm giọng nói: "Em mới nghĩ lại, bây giờ em có anh rồi, cho nên không cần sợ nữa."
Lạc Thanh Phong cười cô: "Thật ra cô có thể nói thẳng ra, tôi bị cô lừa cũng là xứng đáng."
Lời nói tràn đầy trào phúng.
Tuyết Tiêu cũng không nổi giận, cô khoanh hai tay ghé vào mép giường, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt tỏa sáng: "Nếu nói em yêu anh là lời lừa gạt, vậy em chỉ lừa một mình anh, sẽ không lừa bất cứ kẻ nào khác ngoại trừ anh."
Lạc Thanh Phong hờ hững nói: "Câm miệng."
Hắn không muốn nghe mấy lời hoa ngôn xảo ngữ đó nữa.
Tuyết Tiêu cười một cái, nằm trở về, giữa lặng im nói: "Ngủ ngon."
Lạc Thanh Phong chuyển qua đứng cạnh cái bàn đối diện cô, dựa vào cạnh bàn, trong bóng đêm an tĩnh hiền hoà, sắc mặt hờ hững nhìn cô, mãi đến khi hừng đông.
——————————
"Chương này dài đúng hơm, mấy cục cưng đọc truyện dui dẻ nhooo "