Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong, che miệng cười mà mi mắt cong cong. Cô cài lại hết cúc áo một lần nữa, rồi đi lại chỗ cửa sổ nhìn ra ban công, thình lình bắt gặp Trần Tái đu đưa dưới thềm ban công.
"......"
Hai người không nói gì đối diện một lát.
Không khí cực kỳ cứng đờ.
Trần Tái có một cơ thể dẻo dai, tay không leo năm tầng, vẫn có thể vững vàng vịn tường ẩn giấu cơ thể và hơi thở, nếu không phải lúc Tuyết Tiêu nhìn cửa sổ có nhìn xuống dưới, sợ là sẽ không phát hiện ra.
Tuyết Tiêu mất một lát ngây người rồi mới đi qua, mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn anh.
Ánh mắt Trần Tái hướng tới chỗ phòng tắm, vị trí anh treo người cách rất gần, nếu chỉ một cái ngoi đầu hoặc gây ra tiếng động, đều có khả năng bị Lạc Thanh Phong nhạy bén phát hiện ra.
Tuyết Tiêu bình tĩnh lại, dùng dị năng hệ thủy xốc lên hai cái bóng nước ở trong cái ly, thổi một cái tới bên sát bên miệng Trần Tái, anh nghe cô nói: "Hết hồn á, anh tới đây lúc nào vậy?!"
Trần Tái mím môi, lúc này mới ngoảnh cái mặt vô cảm mở miệng đáp: "Lúc cô nói muốn cùng anh ta tắm chung."
Tuyết Tiêu: "............"
Lòng này đóng băng rồi.
Giết người diệt khẩu được chưa!
Mặt cô vọt một cái đỏ au, ****. Tuyết Tiêu tốn vài giây mới kiềm chế được ý định giết người trong lòng, sâu kín nói: "Quên mất, anh có thấy được cái gì đâu!"
Trần Tái nói: "Tôi thật sự không thấy cái gì hết."
Tính ra anh đến đây lười mò xem hai người tán tỉnh nhau.
Tuyết Tiêu lại hỏi: "...... Tới tìm Cổn Cổn à?"
Trần Tái nghe xong thì ánh mắt lộ vẻ tối tăm, anh nói: "Tôi đã hỏi qua Lý Thành, bọn họ cũng không biết Cổn Cổn bị nhốt ở đâu, chỉ biết là người Đằng Long phụ trách. Cho nên tôi nghe được chỗ Lạc Thanh Phong ở, tính bắt anh ta trả Cổn Cổn cho tôi."
Tuyết Tiêu cúi đầu nhìn nhìn Trần Tái giống con dơi bấu trên tường, nghi ngờ hỏi: "Đừng nói là anh đang muốn tìm anh ấy rồi đánh một trận để uy hiếp?"
Trần Tái nhàn nhạt nói: "Đang có ý đó."
Tuyết Tiêu: "......"
Đúng là kẻ tàn nhẫn.
Mặt Tuyết Tiêu đượm vẻ áy náy, nói: "Xin lỗi anh nhiều, việc này vẫn nên trách tôi, chờ một lát tôi đi tìm Cổn Cổn."
"...... Là do thằng bé tự chạy lên, không trách cô được." Trần Tái thật ra không có ý trách tội hay bất mãn, "Chỉ cần nó không sao hết là được."
"Nhưng anh là người tự do cơ mà, trực tiếp bảo bọn Lý Thành tới tìm tôi đòi Cổn Cổn là được rồi, cần gì một hai phải làm thế này......" Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng uyển chuyển nói, "Lén lút thế này."
Trần Tái đen mặt không nói lời nào.
Tuyết Tiêu bỗng nhớ tới một màn anh xoay người ở sân bóng hôm trước, không khỏi hoài nghi hỏi: "Không phải anh đang trốn người nào đó chứ?"
Trần Tái nói: "Không có!"
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn anh ta, thái độ này có hơi chột dạ.
Trần Tái không muốn nói, cô cũng không ép hỏi, chỉ nói: "Anh vẫn nên đi xuống trước đi, đu ở chỗ đó rất nguy hiểm, đợi lát nữa tôi đi tìm Cổn Cổn cho anh ha......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nam âm trầm: "Đi đâu?"
Tuyết Tiêu và Trần Tái đồng thời cả kinh, cô lập tức quay đầu lại, thấy Lạc Thanh Phong để nguyên tóc ướt sũng đứng ở cửa, đuôi tóc nhiễu nước rơi vào trên áo hắn làm thấm ra một vạt tối màu.
Trần Tái nhướng mày hỏi: "Không phải nói có cách âm à?"
Tuyết Tiêu: "......"
Cách âm khẳng định có cách đó, nhưng lúc này sao cứ giống như bị bắt gian vậy!
Cô vỗ vỗ cái cửa ra ban công, tức giận nói: "Đi lên đi."
Trần Tái nhíu mày, trong lòng tự hỏi bây giờ đi lên thật sự không thành vấn đề?
Tuyết Tiêu nhìn về phía Lạc Thanh Phong nói: "Là Trần Tái, ba của Cổn Cổn, anh bắt con trai của người ta, ba thằng nhỏ tất nhiên muốn tới tìm."
Cô nghiêm trang nói: "Kỳ thật anh ta chuẩn bị đánh với anh một trận để đoạt lại con của anh ta, nhưng mà em mới vừa thuyết phục được anh ta rồi, siêng động khẩu chứ đừng nên động thủ làm tăng mâu thuẫn, anh nói đúng không?"
Trần Tái nghe cô nói bừa, buông lơi người rồi xoay người leo lên ban công.
Sắc mặt Lạc Thanh Phong hờ hững nhìn Trần Tái lật người leo lên. Đối phương mặc áo ngụy trang trên người, thể trạng cường tráng cao lớn, có ánh mắt sắc bén và khí chất trầm ổn, mấy năm nay lang thang khắp nơi dãi nắng dầm mưa, làn da thiên về màu rám nắng khỏe mạnh.
Cả người Trần Tái lộ ra phong thái một người đàn ông rắn rỏi, thành ra hình thành sự đối lập, Lạc Thanh Phong tuy có chất đàn ông thành thục ngang tàng, nhưng lẫn trong phong thái ngang tàng là sắc thái hơi lưu manh bất cần.
Hai người từng người đánh giá xong đối phương, có lẽ là do khí chất trái ngược, ánh mắt đầu tiên đã không ưa nhau.
Trần Tái không khách khí hỏi: "Con trai tôi ở đâu?"
Lạc Thanh Phong lười nhác liếc mắt nhìn anh ta một cái, không trả lời lại, ánh mắt dừng trên người Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu cũng đang nhìn hắn: "Con trai người ta, anh giữ làm gì?"
Lạc Thanh Phong: "......"
Sắc mặt hắn lạnh lùng, hỏi: "Muốn tìm người thì sao phải bò từ ban công vào? Cứu con trai mình mà phải lén lút như thế?"
Trần Tái: "......"
Trần Tái bật cười: "Anh vô duyên vô cớ bắt con trai người khác rồi còn không biết xấu hổ hỏi?"
"Tôi bắt? Không ai trông coi cũng không ai trói nó cả, muốn đi thì đi đi." Lạc Thanh Phong bước chậm đi lấy khăn lông lau tóc.
Trần Tái mặt đen hỏi: "Người ở đâu?"
"Lầu một." Lạc Thanh Phong xoa xoa tóc, nhưng dường như cảm thấy không thuận tay, đầu ngón tay vân vê, một đốm ngọn lửa hiện lên, sấy bốc hơi hết nước.
Hắn nhìn Trần Tái, khiêu khích nói: "Tự mình tìm."
Trần Tái nghiến răng, xoay người muốn ra đi theo đường cũ, bị Tuyết Tiêu gọi lại: "Ê, đi cửa nè!"
Cô mở cửa ra, có chút dở khóc dở cười.
Trần Tái đi ra ngoài từ cửa chính, Tuyết Tiêu có chút không yên tâm, nói: "Em đi xem xem."
"Cô đi làm gì?" Lạc Thanh Phong không vui hỏi, "Là con của cô à?"
"...... Không phải! Lúc em ngã xuống núi vì suy yếu nên ngất xỉu, có gặp phải bầy sói, là anh ta giúp em đuổi đi. Ba con bọn họ sinh hoạt cũng không dễ dàng, đưa theo đứa bé khó khăn lắm, chuyện giữa anh và em không cần thiết ảnh hưởng tới người khác ——" Tuyết Tiêu nói còn chưa nói xong, đã thấy Lạc Thanh Phong không kiên nhẫn đi ra ngoài, "Đi."
Tuyết Tiêu theo sau, mới vừa đi không quá hai bước, đã bị người gọi lại: "Đứng đó."
Lạc Thanh Phong trở về lấy cái áo gió ném cho cô, mặt mày ủ dột: "Mặc vào đi."
Tuyết Tiêu mặc xong áo gió, đi theo hắn đi lên lầu một, lập tức thấy Trần Tái đang tìm từng phòng một.
Cô nhìn về phía Lạc Thanh Phong, bất đắc dĩ hỏi: "Phòng nào vậy?"
Giọng điệu Lạc Thanh Phong trào phúng: "Tự anh ta tìm, để tôi xem thử tình cha con sâu đậm đến đâu."
Tuyết Tiêu do dự, nhưng không tiếp tục hỏi. Cô nhận thấy được lời nói của Lạc Thanh Phong hung ác, cũng hiểu rằng hắn đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là ý tốt dưới đáy lòng hắn, không thể so sánh với năm đó.
Huống chi chỉ riêng chuyện hắn trải qua, khiến Lạc Thanh Phong nói ra bốn từ cha con sâu đậm đầy châm chọc và nguy hiểm.
Cuối cùng Trần Tái vẫn tìm được.
Trần Cổn Cổn nhìn thấy anh, khóc bù lu bù loa, khiến người nghe thấy mà lòng quặn hết lại. Trần Tái thấp giọng dỗ, đứa bé rốt cuộc vẫn nghe lời anh, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ dư một hơi khụt khịt.
Trần Tái cúi đầu nhìn, trong tay đứa nhỏ vẫn còn nắm vài túi đồ ăn vặt.
Lạc Thanh Phong đương nhiên sẽ không làm khó dễ một đứa nhỏ không biết gì, cũng như không có quan hệ gì với Tuyết Tiêu.
Trần Cổn Cổn trắng nõn sạch sẽ, có chút thông minh, bọn Đậu Dương rất thích chọc ghẹo bé.
Sau khi Trần Tái tìm được người, lập tức nói với Tuyết Tiêu là rời đi.
"Đã tối lắm rồi, bên ngoài có rất nhiều zombie chưa dọn sạch xong, anh xác định bây giờ đi luôn?" Tuyết Tiêu hỏi anh, "Nếu không chờ sáng ngày mai rồi hãy đi?"
"Không cần." Trần Tái nói, "Tôi đi liền bây giờ."
Lạc Thanh Phong dựa vào cửa, nhìn Trần Tái từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói: "Không sợ chết thì cứ đi."
Trần Tái liếc mắt nhìn hắn, không tranh cãi.
Tuyết Tiêu bất đắc dĩ nói: "Vậy thôi, anh muốn đi đâu?"
"Cách các người càng xa càng tốt." Trần Tái nói.
Tuyết Tiêu: "......"
Sau khi tạm biệt đơn giản, Tuyết Tiêu nhìn theo Trần Tái ôm Trần Cổn Cổn đi xa dần trong bóng đêm, sắc mặt như có vẻ suy tư.
Lạc Thanh Phong thấy cô còn đứng sững ở đó, lạnh lùng nói: "Cô thấy luyến tiếc thì cứ đuổi theo anh ta đi cùng đi."
Tuyết Tiêu dở khóc dở cười: "Em không có! Em chỉ là cảm thấy anh ta đang trốn ai đó."
Lạc Thanh Phong không nói chuyện, tiếp tục treo bản mặt trào phúng.
Tuyết Tiêu thở dài một tiếng, dẫm lên bóng dáng của hắn đi lên lầu, thấp giọng nói: "Trước đó anh ta không tính tới thành phố Uyển, cũng không muốn gia nhập căn cứ tổ chức. Với tình huống của anh ta, đưa theo một đứa nhỏ ba bốn tuổi, gia nhập căn cứ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với làm người tự do."
Cố tình Trần Tái không chịu, anh tình nguyện một mình vất vả đưa theo đứa con lưu lạc thế gian, cũng không muốn gia nhập căn cứ.
Có phải bởi vì, mẹ của đứa bé đang ở trong căn cứ nào đó?
Tuyết Tiêu đoán xong, rồi lại cảm thấy không thú vị. Bản thân mình còn một đống chuyện chưa giải quyết, không dư đâu tâm tư đi nghĩ hộ phiền toái của người khác.
-
Ngày hôm sau, kế hoạch thu phục thành phố Uyển vẫn tiếp tục tiến hành.
Tiêu diệt toàn bộ zombie trong thành phố, mới có thể kiến tạo tường phòng ngự một lần nữa, ngăn cách được một khu an toàn.
Chỉ việc đây là nơi Băng Phượng cắm rễ, mới sáng sớm Tô Nga đã dẫn theo hai vị tướng đắc lực của nàng ta đi ra ngoài dọn sạch zombie còn sót lại.
Tuyết Tiêu thì đi ra ngoài thành, tiếp tục phá huỷ các địa điểm có mạng nhện.
Cho dù không có lực lượng tinh hạch của Triệu Sinh chống đỡ, nhưng mạng nhện vẫn có thể nảy nở từ từ, chỉ là so trước kia thì chậm hơn nhiều, nếu cho nó thời gian, zombie người nhái vẫn có thể sinh sôi cuồn cuộn không dứt, cho nên cần phải tìm ra để hủy diệt.
"Triệu Sinh đúng là thứ chuột chũi, nơi nơi đào thành động!" Mai Nhất Xuyên nhìn sơn động trước mắt trợn trắng mắt, tức giận nói, "Tớ ngày nào cũng phải luồn cúi trong động, trong động thì tối thui, ngày nào gã ta cũng lủi trong này vì muốn mù hay gì?"
Tuyết Tiêu nói: "Thì gã ta mù thật mà."
Mai Nhất Xuyên: "......"
Bọn họ đang dọn sạch người kén, bởi vì trong động không thể so với hầm trú ẩn trong thành phố, không có ánh sáng, một bên phải nghĩ cách thắp sáng, một bên bận việc, tốc độ so với ngày hôm qua chậm hơn một chút.
Hôm qua Tuyết Tiêu luôn bị Lạc Thanh Phong nhìn chằm chằm, hôm nay cũng vậy, Mai Nhất Xuyên thật vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện đơn độc với Tuyết Tiêu.
Hai người vây quanh một người kén rồi động dao, Mai Nhất Xuyên nhỏ giọng nói: "Trước đó mọi người nói rằng cậu đã chết, nhưng tớ không tin, mãi cho đến khoảng thời gian trước liên minh phát tin tức tổ chức phúng điếu cho cậu, tớ thật sự cho rằng cậu chết rồi!"
Tuyết Tiêu nhìn Mai Nhất Xuyên nói: "Cậu cứ coi như tớ đã chết đi."
Mai Nhất Xuyên nhíu mày: "Không được, cậu đang êm đẹp đứng trước mặt tớ mà, sao tớ có thể xem cậu đã chết được?"
Tuyết Tiêu: "......"
Cô hận sắt không thành thép nói: "Liên minh nói tớ đã chết, thì là đã chết!"
Mai Nhất Xuyên không để bụng: "Không phải là do báo lầm còn gì! Nhân lúc cậu còn chưa mất đầu hay bị làm sao, làm sáng tỏ vẫn kịp!"
Tuyết Tiêu nắm con dao trong tay quơ quơ chém cái kén, ngầm có ý định muốn chém vào người Mai Nhất Xuyên.
Cô giương mắt nhìn Mai Nhất Xuyên, thấp giọng nói: "Tin tức đó là do tớ cố tình báo sai, cậu đừng có mà quấy rối, tớ đã giúp cậu cứu nam chính hai lần, nếu không nhiệm vụ của cậu đã sớm xong đời."
Mai Nhất Xuyên cứng họng, kinh ngạc nhìn cô, vài giây sau mới bừng tỉnh cô muốn làm gì, vì thế trợn tròn hai mắt, khiếp sợ nhìn.
"Cha mạ ơi, cậu chơi tới vậy luôn!" Mai Nhất Xuyên vừa tuột lời khỏi miệng, đã bị Tuyết Tiêu trừng mắt nhìn, ý bảo hạ thấp giọng xuống.
Lạc Thanh Phong mới trở về từ bên ngoài, nghe thấy tiếng hai người ở bên kia thì nhìn sang, nhưng không đi qua.
Nhưng Tiểu Hồng vẫn bịt miệng bịt mũi đi tới chỗ Mai Nhất Xuyên, vừa đến bên cạnh, liền thấy Mai Nhất Xuyên phất phất tay, nói: "Nhóc đi ra ngoài chờ đi, đừng tới đây, chỗ này vừa dơ vừa loạn, cẩn thân váy của nhóc bị bẩn."
Tiểu Hồng lập tức nghe lời xoay người rời đi, đứng bên cạnh cửa.
Tuyết Tiêu dõi mắt theo nhìn Tiểu Hồng, nghe Mai Nhất Xuyên nói: "Cậu ấy cứ nhìn cậu chằm chằm, tớ không có cơ hội nói chuyện này với cậu, thiếu chút nữa đã tính báo lỗi sai sót! Cậu cậu cậu đúng thật là liều lĩnh, vậy mà dám chơi chiêu này, nếu như bị bắt gặp thì coi như cậu mất mạng thật đó!"
"Tớ cảm thấy hai người không bình thường lắm đâu." Tuyết Tiêu như có điều suy tư nói.
"Hai người? Ai cơ? Cái gì không bình thường lắm?" Mai Nhất Xuyên mờ mịt nhìn cô.
Tuyết Tiêu chỉ chỉ hướng Tiểu Hồng rời đi, nói: "Cậu với Tiểu Hồng chứ ai."
Từ lúc cô trở về đến giờ, chưa từng thấy hai người này tách nhau ra.
______________
"Nay thứ 7 mà hỏng thấy ai đòi truyện nên tính quịt chương á... Nhưng mà ép dầu ép mỡ ai nỡ quịt chương "
•Chuỗi 7 ngày vật vã cuối cùng•