Kết thúc buổi họp hôm đó, Lương Hành kéo tôi ra cửa, Diệp Thanh Ứng có vẻ muốn gọi tôi nhưng lại bị Trương Kỳ gọi lại, nói có chuyện muốn nói với hắn.
Trên đường về nhà, Lương Hành chống cằm dựa vào cửa xe, tôi nghĩ anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh không nói gì cả.
Anh đưa lưng về phía tôi, chỉ thỉnh thoảng ho mấy cái, bả vai hơi run run.
Hai mươi phút sau, tôi tới nhà, tôi quyết định nói lời chào tạm biệt Lương Hành.
Tôi chọt anh mấy cái, nhưng anh vẫn đang suy tư gì đó rất chăm chú, cuối cùng tôi đành kéo vai anh lại.
“Lương Hành — ý.”
Lúc này tôi mới biết, anh nghẹn cười cả quãng đường, hai má anh đỏ ửng như uống rất nhiều rượu, khóe miệng nhếch lên, ngẩn người khi bị tôi kéo qua.
“Gì vậy?” Anh chậm rãi nói, trong giọng còn mang thêm chút tủi thân.
“Anh cười gì thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“À, em hỏi cái đó à.” Lương Hành ngồi thẳng người, anh không để ý phần áo bị nhăn của mình, bình tĩnh nhìn tôi nói từng chữ.
“Cười anh vừa mất nụ hôn đầu.”
Định luật chuyển đổi đỏ mặt.
Bây giờ tôi đã đỏ mặt rồi.
Lương Hành, không phải chứ, anh có cái mặt như vậy cùng với gia thế giàu có thế kia mà ba năm ở nước ngoài không có người yêu á?
Nếu như làm mai thì chắc sẽ là mối tình đầu mất.
Như vậy tôi không phải đang cướp nụ hôn đầu cùng mối tình đầu của anh à?
Trong nháy mắt, trong đầu tôi không ngừng vang vọng mấy chữ chịu trách nhiệm với Lương Hành, nhưng cuối cùng đều bị những lời nói của Lục Phối mười tám tuổi côn vui vào ngày tốt nghiệp năm đó.
“Lương Hành, anh không phải là gu của tôi, sau này đừng làm phiền tôi.”
….
“Tôi cảm thấy mình rất xấu xa.”
Lương Hành nhướn mày: “Sao lại mắng mình vậy?”
Tôi nhìn anh nói: “Hôm nay tôi cứ như đang lợi dụng anh vậy, chọc giận Diệp Thanh Ứng và Trương Kỳ. Nhưng bây giờ tôi thấy hai người họ không quan trọng như vậy. Anh có giận tôi không?”
“Ừ, có một chút.”
Lương Hành dáp lại, quả nhiên trên thế giới ày chỉ có anh không lừa dối tôi.
Sau đó, chàng trai dán mặt lại gần tôi, dừng lại với khoảng các chưa tới năm cm, anh nhìn tôi chằm chằm, cẩn thận nói:
“Vậy em có muốn chịu trách nhiệm với anh không?”