Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 135

Chương 135

 

Lúc đó, Vân Khiêm lập tức cảm thấy người con gái này chính là ông trời đặc biệt chuẩn bị cho cô.

 

Nhưng mà…

 

‘Vân Khiêm nhìn Lương Tiểu Ý đang đứng trong phòng bao, anh ta dời tầm mắt xuống cánh tay rắn chắc trên eo cô, nó khiến anh cảm thấy cực kỳ chói mắt.

 

Ánh mắt của Vân Khiêm quá chuyên chú, địch ý quá mức rõ ràng, trực giác của đàn ông cực kỳ chuẩn xác. Đôi mắt sắc bén của Tô Lương Mặc lập tức bắt được cảm xúc trong mắt Vân Khiêm.

 

“Vân Khiêm?” Tô Lương Mặc chủ động bắt chuyện với Vân Khiêm: “Nghe Lương Tiểu Ý nói, lúc học cấp ba anh rất quan tâm đến cô ấy?

 

Cảm ơn anh, bây giờ Tiểu Ý đã gả cho tôi, tôi thân là chồng của cô ấy nên thay cô ấy cảm ơn anh lúc học cấp ba đã chăm sóc cô ấy. Về sau, Tiểu Ý sẽ do tôi chăm sóc.”

 

Đôi mắt đen láy của Vân Khiêm tràn ngập địch ý với Tô Lương Mặc, “Không có gì, đấy là việc nên làm. Trên thực tế, tôi và Tiểu Ý đã quen nhau từ sớm, mà tôi vẫn luôn nhớ chuyện Tiểu Ý đã làm cho tôi cấp hai. Trước kia nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không bao giờ quên”

 

Lời nói của Vân Khiêm đã khiêu khích Tô Lương Mặc.

 

Hai người đàn ông giống như nước với lửa. Những người khác nhìn ra có điều bất thường, một bên là ảnh đế đang đà nổi tiếng, một bên là cá sấu cực kỳ quyền lực của thành phố, hai bên đều không phải là người hiền lành, bọn họ tốt nhất không nên chen miệng vào.

 

Mọi người đều là người thông minh, thống nhất ngậm miệng lại làm người gỗ.

 

Chuyện Tiểu Ý đã làm cho anh ta lúc học cấp hai?!

 

Tô Lương Mặc bỗng nhiên nheo mắt lại, trong đôi mắt sắc bén thoánh qua một tia sáng. Anh bình tĩnh tiếp lời, miệng khách sáo nói: “Không cần không cần, Tiểu Ý nhà tôi vốn tốt bụng, nếu như bình thường đi trên đường mà nhìn thấy những con mèo, con chó hoang đều sẽ dừng lại cho ăn. Do vậy Tiểu Ý tiện tay giúp anh chút việc nhỏ, anh cũng không cần để trong lòng”

 

“Tiểu Ý giúp tôi đâu phải việc nhỏ. Cậu nói đi, Tiểu Ý?” Vân Khiêm nở nụ cười ôn hòa, quay đầu hỏi Lương Tiểu Ý: “Năm đó Tiểu Ý vì muốn giúp tôi mua dụng cụ vẽ mà tôi yêu thích mà tích kiệm tiền ăn cơm, còn nói dối tôi là tiền ăn còn thừa. Sau này tớ mới biết, khoảng thời gian đó mỗi bữa trưa cậu chỉ gọi có một món, sau đó đói đến gầy người.”

 

Lương Tiểu Ý cảm thấy có lẽ giây tiếp theo cô sẽ bị dìm chết! Cô cảm nhận được cánh tay trên eo cô siết chặt một chút. Lương Tiểu Ý đứng bên cạnh Tô Lương Mặc hết sức nhạy bén nhận ra lửa giận của anh đang “vèo vèo” bốc lên. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt anh… Quả nhiên mặt anh đã sắt lại.

 

Để phòng ngừa người đàn ông lạnh lùng này biến thành tổng giám đốc nóng nảy, Lương Tiểu Ý cẩn thận giật nhẹ tay áo của anh, nhón chân ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Cái đó… Không phải anh vẫn luôn muốn nhìn em mặc bộ quần áo anh mang về sau khi đi công tác sao?

 

Chúng ta đừng ở đây nữa, bây giờ về nhà em mặc cho anh xem được không?”

 

Trong lòng Tô Lương Mặc lung lay, ánh mắt vốn lạnh lẽo lập tức toát lên ý cười, cánh tay còn véo nhẹ vào eo của Lương Tiểu Ý một cách mập mờ.

 

Tô Lương Mặc cúi đầu xuống, đôi môi mỏng dán sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp lộ ra sự vui vẻ: “Đây là em nói đấy nhé!”

 

Lương Tiểu Ý vội vàng gật đầu… Chỉ cần khiến anh không nổi giận Bi ai quá đi mất!

 

Tô Lương Mặc mang về lúc đi công tác, vải ren màu đen trong suốt, chỉ có một lớp mỏng manh, mặc lên trên người, phía dưới lại trống không.

 

Lương Tiểu Ý đứng ở giữa nhà tắm soi kính rất lâu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi… Cô nói cô hối hận rồi, được không?

 

Cũng không biết Tô Lương Mặc lấy bộ đồ này từ đâu ra.

 

Chiếc sườn sám với chất liệu màu đen trong suốt, vạt áo rất dài, dài đến tận mắt cá chân… Nhưng! Vạt áo sẻ tà cũng “quá dài”! Xẻ thẳng tới tận bẹn đùi. Sườn xám thêu hình hoa phú quý, bên trên hai đóa hoa mẫu đơn phú quý là một cành dây leo. Hoa nở vực kỳ rực rỡ, vị trí hoa vừa khéo nằm trên nơi nhô cao đẫy đã của của cô.

 

Một nụ hoa mẫu đơn khác vừa đúng che nơi giữa hai chân của cô, khiến trong lúc bước đi cảnh tượng trở nên nửa ẩn nửa hiện. Phần còn lại của sườn xám thêu một mảng lá hoa mẫu đơn… Nhìn bản thân trong gương, Lương Tiểu Ý rất muốn khóc.

Bình Luận (0)
Comment