Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 175

Chương 175

 

Lúc ấy, trái tim Tô Lương Mặc ngỡ như bị bóp nghẹt, mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý đưa tay ra, dũng cảm ôm lấy anh thật chặt không buông. Đó cũng là tâm nguyện lớn nhất trong lòng cô.

 

Lương Tiểu Ý cũng không hiểu vì sao gần đây cô luôn trong trạng thái bất an. Đến khi Tô Lương Mặc đi làm, cô liền rủ Đại Bàn đi mua sắm. Nhưng Đại Bàn sau đó đã gọi lại cho cô là có việc gấp phải giải quyết nên không thể đến.

 

Lương Tiểu Ý nhìn lên tấm biển được mạ vàng sáng bóng trong trung tâm mua sắm ở trước mặt, rồi buồn bã bước vào bên trong.

 

Nhìn lại quãng thời gian 27 năm trời của mình, cô rất hiếm khi đi mua sắm giống như những người phụ nữ bình thường khác. Nhưng cô của ngày hôm nay, sẽ không còn là một người phụ nữ như trước kia nữa. Không một cửa hàng nào trong trung tâm thương mại Lương Tiểu Ý đều không bước vào cả.

 

Ngắm nghía mọi quầy mỹ phẩm, mọi cửa hàng quần áo thương hiệu, những chiếc túi xách nữ sang chảnh, những đôi giày hàng hiệu, … Cô quyết định dùng chiếc thẻ tín dụng đen Vvip của Tô Lương Mặc để quẹt hết tất cả những món đồ mà cô ưng ý. Cô cũng không biết mình đã chỉ bao nhiêu tiền cho đống đồ này nữa.

 

Lương Tiểu Ý như biến thành một kẻ nghiện mua sắm, đến nỗi quản lý trung tâm thương mại đã cử thêm hai nhân viên giúp cô xách đồ. Khi chuẩn bị ra về, ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một quầy trang sức.

 

Trong chiếc tủ trưng bày được làm bằng kính trong suốt ấy, dưới ánh đèn sáng lung linh, chiếc nhãn kim cương ấy rực rỡ đến mức thu hút mọi sự chú ý của cô.

 

Đôi mắt của cô nhân viên sáng lên, nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho cô?”

 

Cô nhân viên nghĩ rằng, những người có thể mua sắm một cách phóng túng trong trung tâm thương mại này chắc hẳn không thiếu tiền. Hôm nay, công việc kinh doanh đơn lẻ này đã được hoàn thành. Có lẽ cô ấy sẽ chỉ làm công việc kinh doanh duy nhất hôm nay, và cô ấy sẽ có đầy đủ các nhiệm vụ trong tháng này.

 

Lương Tiểu Ý chăm chú nhìn chiếc nhãn được đính kim cương ấy. Cô nhân viên cũng vô cùng niềm nở, nhiệt tình giới thiệu chỉ tiết các sản phẩm: “Thưa cô, phải chăng cô rất thích chiếc nhãn này? Gu thẩm mỹ của cô cũng vô cùng tốt đấy ạ.

 

Chiếc nhẫn này là mẫu mới nhất và giá trị nhất của cửa hàng chúng tôi.”

 

“Cô có muốn thử nó không?” Sau đó, cô nhân viên bán hàng liền lấy chiếc nhẫn từ tủ trưng bày ra rồi đưa nó cho Lương Tiểu Ý.

 

Nó thật sự rất đẹp, nhưng…

 

“Cái này… trả lại cô này. Tôi hết thích nó rồi” Lương Tiểu Ý cũng không hiểu nổi mình, rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều gì. Chiếc nhẫn kim cương này như thể là một đồ vật bị dính lời nguyền vậy, nó vô cùng cuốn hút, nhưng nó mãi mãi sẽ không thuộc về cô. Lương Tiểu Ý vội vàng tháo chiếc nhẫn xuống rồi nhét vào tay nhân viên bán hàng. Lương Tiểu Ý cảm tưởng bản thân như bị ám ảnh bởi nó, cô không ngừng sợ hãi chạy thoát khỏi nó. Nhân viên bán hàng nhìn theo dáng người chạy biến mất nhanh như một cơn gió, bĩu môi nói: “Thể loại người gì thế không biết! Rõ ràng thích chết đi được lại còn làm bộ. Đồ điên! Ám quẻ!”

 

Trong căn phòng bệnh dành cho Vvip tại Bệnh viện England, Tô Lương Mặc đang nghiêm túc thảo luận cùng với một bác sĩ thì điện thoại trong túi bỗng rung lên. Sau khi nhìn thấy một loạt thông báo gửi đến, anh khẽ nhăn mày … Lương Tiểu Ý cuối cùng cũng tự ý thức được bản thân mình là con gái.

 

Cất điện thoại đi, Tô Lương Mặc tiếp tục hỏi: “Với tình hình hiện tại, cơ hội có thể tỉnh dậy có lớn không?”

 

Chưa đầy năm phút sau, điện thoại lại rung lên. Tô Lương Mặc lại phải dừng lại cuộc nói chuyện của mình, nhìn xuống màn hình điện thoại một lần nữa. Một loạt tin nhắn từ thẻ ngân hàng gửi đến thông báo số tiền bị trừ. Không để ý nhiều, anh lại cất điện thoại đi.

 

Thế nhưng nửa tiếng sau, tin nhắn thông báo số tiền trong tài khoản phụ đã hết, cần chuyển sang tài khoản chính để tiếp tục sử dụng. Lông mày của Tô Lương Mặc nhíu lại, đôi mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment