Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 19

Chương 19 Tổng giám đốc dịu dàng

Tô Lương Mặc mang Lãnh Tiểu Ý đi lên tầng 65, tập đoàn Tô thị tổng cộng có 66 tầng, tầng 65 là tầng dành riêng cho tổng giám đốc, còn tầng 66 quá bí mật, nhân viên của tập đoàn Tô thị trước giờ chưa từng có ai đặt chân lên đó, trừ vị thư kí đầu tiên của tổng giám đốc – Lục Trầm, thiếu gia của tập đoàn truyền thông Thẩm thị.

Phong cách trang trí tầng 65 vô cùng trầm ổn xa hoa, sơn tường màu xám chì, phong cách hậu hiện đại. Lương Tiểu Ý đi theo sau Tô Lương Mặc đến trước một cái cửa hai cánh, hai cánh cửa cao gần ba mét hiện ra ánh bạc xa hoa lại một lần nữa nhắc nhở Lương Tiểu Ý, cô và anh là người của hai thế giới khác nhau. Cô càng thêm kiên định với ý nghĩ phải cẩn thận thu hồi lại trái tim đánh rơi trên người Tô Lương Mặc.

Tô Lương Mặc quay người liền nhìn thấy người phụ nữ này lại bắt đầu ngây người, vô ý cau mày. Người phụ nữ này làm sao vậy, từ khi đặt chân vào công ty, đến cả thời gian di chuyển lên trên tầng, cô đã ngây người đến mấy lần.

“Ngây người làm cái gì, còn không đi theo tôi!” Tô Lương Mặc không vui quát khẽ. Anh vươn đôi tay cắm trong túi quần ra hướng về phía Lương Tiểu Ý, nằm chặt bàn tay đầy đặn mềm mại của Lương Tiểu Ý một cách cương quyết, kéo mạnh Lương Tiểu Ý đang ngây người đến bên cạnh mình.

Lương Tiểu Ý lảo đảo một cái, đầu đâm vào một khối cơ bắp cứng rắn, cú va chạm khiến cô đau đến chảy nước mắt, “Á, nhẹ chút”

Nhìn cái đầu đen bị đau đang lắc loạn trong lồng ngực của mình, đôi môi mỏng của Tô Lương Mặc khẽ mỉm cười. Vươn bàn tay lớn ra, anh rất tự nhiên phủ lên cái đầu đen mượt trong lồng ngực, loạn xoa một hồi.

Lương Tiểu Ý đưa tay khua khoảng loạn xạ, ý đồ hất bàn tay đang hành hạ mái tóc của cô ra.

Cô càng vẫy mạnh, cánh tay trên đầu càng vò hăng say, dường như chơi rất vui vẻ. Khuôn mặt bánh bao của Lương Tiểu Ý nhăn lại, không biết Tô Lương Mặc lại nổi hứng gì, cô càng ngày càng không thể hiểu được anh.

Đột nhiên, cánh cửa cao gần ba mét bị người mở ra, tiếp đó, một giọng nói cung kính vang lên, “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tô.”

Thời gian dường như bị dừng lại, giọng nói của người phụ nữ trong cánh cổng kim loại cao lớn sang trọng đột ngột dừng lại, giương mắt đờ đân nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt.

Tô Lương Mặc, người cũng như tên, nam thần cao quý lạnh lùng…

Nhưng xin hỏi vừa rồi Tô nam thần đang làm gì vậy?? Vò tóc của một cô gái nhỏ?

Chuyện này thậm chí còn khó tin hơn cả chuyện cô trúng xổ số!

Lương Tiểu Ý nhìn đôi mắt trợn lớn, cái căm sắp rớt xuống đất của người đẹp áo trắng đầy dáng vẻ tinh anh đối diện, nhất là khi đôi mắt người nọ nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ đánh giá, cuối cùng nhìn tới bàn tay dày rộng đặt trên đỉnh đầu cô. Trong nháy mắt, một làn sóng nhiệt xông từ đỉnh đầu kéo thẳng xuống mặt và cổ Lương Tiểu Ý, cả người cô đỏ như tôm luộ!

c Lúc này đây, Lương Tiểu Ý chẳng thèm để ý việc bản thân có đắc tội Tô Lương Mặc hay không nữa, cô đỏ mặt xấu hổ giơ tay hất bàn tay đang tác oai tác quái trên đỉnh đầu mình ra.

Bàn tay bé nhỏ mềm mại vỗ mạnh vào tay của Tô Lương Mặc, theo một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, mỹ nữ công sở trang điểm tinh xảo phía đối diện liền kinh ngạc đến mức con mắt như muốn rơi ra khỏi tròng.

Lâm Hiểu là thư ký của phòng tổng giám đốc, bình thường cô làm việc dưới quyền của Lục Trầm, nhưng đồng thời cô cũng cùng Tôn Vân phụ trách những việc vặt thường ngày ở công ty của Tô Lương Mặc.

Là một thư ký thân cận với Tô Lương Mặc, Lâm Hiểu chưa bao giờ thấy ai có gan chạm vào.

người có một đế chế thương mại khổng lồ như tổng giám đốc Tô. Mà một người phụ nữ có dáng vẻ bình thường này không chỉ động thủ, còn rất không khách khí đập mạnh vào tay của tổng giám đốc Tô.

Lâm Hiểu gần như có thể đoán được số phận người phụ nữ xa lạ với vẻ ngoài không chút nổi bật ngoại trừ làn da trắng nõn kia sẽ thê thảm đến mức nào.

Lâm Hiểu len lén dò xét Tô Lương Mặc, trên khuôn mặt điển trai của nam thần tràn ngập bất mãn, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ bình thường kia một cách mất hứng.

“Ặc… Anh Tô, tôi không cố ý.’ Lương Tiểu Ý vụng trộm bĩu môi, dưới chân lặng lẽ di chuyển một bước sang bên trái… Cô cảm thấy, Tô Lương Mặc sắp bùng nổ rồi!

Tô Lương Mặc tối sầm mặt lại, giận đến sôi gan,nhìn người phụ nữ trước mặt… Lương Tiểu Ý, cô được lắm, cô đúng là gan to bằng trời! Lại còn dám trốn anh!

Cánh tay thon dài của Tô Lương Mặc nhanh như chớp duỗi về phía Lương Tiểu Ý, cánh tay rắn chắc còn lại ôm chặt lấy vai của cô, mang cô ~.— – “3… đã đt bước nhanh về phía Lâm Hiểu vẫn đang ngẩn người. Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hiểu, giọng nói lạnh lùng như băng giá mùa đông, pha lẫn bực bội nói: “Thư ký Lâm, cô đang chắn đường tôi đấy!”

Sau đó dưới cái nhìn trân trối của Lâm Hiểu, mang theo Lương Tiểu Ý ung dung, thoải mái đi về phía văn phòng tổng giám đốc. Để lại Lâm Hiểu hỗn loạn ở chỗ cũ.

Ánh mắt của tổng giám đốc Tô thật đáng sợ!

Bị anh quát mắng giống như bị gió lạnh mùa đông thổi vào người, sau khi bị ánh mắt lạnh lẽo của tổng giám đốc Tô lướt qua, đỉnh đầu lập tức lạnh vô cùng.

Lương Tiểu Ý hoàn toàn bị Tô Lương Mặc kéo đi đó! Nhưng cô cũng không dám chống cự, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đâu lên liền có thể nhìn thấy ánh mắt của tất cả ` š mọi người trong văn phòng rộng lớn đều đang tập trung vào cô và Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý quyết định làm rùa rụt cổ.

Thậm chí bây giờ cô không cần ngẩng, cũng có thể cảm nhận được những ánh tò mò mãnh liệt, Lương Tiểu Ý tự giác đem đầu chôn sâu vào trong hõm vai của Tô Lương Mặc.

Nhận ra hành động của người phụ nữ trong lòng, khóe môi của người đàn ông cao quý này tràn ra nụ cười đắc ý. Đôi mắt sắc bén không có bất kì cảm xúc nào liếc nhìn xung quanh một cái, mỗi một người bị anh liếc nhìn, lập tức cung kính đứng dậy, cúi thấp đầu, dáng vẻ trầm mặc giống như một vị sư già.

Mãi đến khi xác nhận rằng tất cả mọi người ở đây đã rời mắt khỏi Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc mới lạnh nhạt thu lại ánh mắt. Người phụ nữ của anh, bất cứ ai cũng có thể nhìn được ư?

Mặt Lương Tiểu Ý đỏ như quả cà chua, trong lòng oán thầm, văn phòng của Tô Lương Mặc ở tận phía nam bán cầu ư? Sao mãi vẫn chưa tới?

Lương Tiểu Ý tuyệt đối không thể nghĩ tới, người đàn ông này bụng dạ đen tối đến mức nào!

Anh ta không thích người khác ngoại trừ anh ta “theo dõi”, lại vô cùng hưởng thụ sự chủ động gần gũi hiếm hoi của cô.

Lương Tiểu Ý vì xấu hổ, chủ động gục đầu vào hõm vai anh, Tô Lương Mặc cố ý thả chậm bước chân, quãng đường vốn chỉ cần hai phút lại bị Tô Lương Mặc kéo dài thành mười phút!

Lúc này, trên tầng 65 dành riêng cho tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị xuất hiện một “cảnh tượng kỳ lạ” như sau!

Tổng giám đốc cao quý lạnh lùng khó gần của tập đoàn Tô Thị, trên đôi vai dày rộng gợi cảm của anh là một cô gái không nhìn rõ mặt, hơn nữa còn Tốt cô gái có thân hình hơi đấy đà. Anh bước vào từ cửa lớn, dùng nhịp bước chân tao nhã, từng bước từng bước…đi vòng ba lần quanh khu vực văn phòng của phòng tổng giám đốc, mãi đến khi người phụ nữ từ lúc bước vào phòng chưa lộ mặt một lần nào nhịn không được cất tiếng hỏi, “Ừm, anh Tô, phòng làm việc của anh cách chỗ này xa đến vậy sao? Nếu vậy mỗi ngày đều phải đi một quãng đường rất dài mới có thể tới phòng làm việc ư?”

Sau đó, tất cả các nhân viên của phòng tổng giám đốc, không phân biệt nam nữ, tận tai nghe thấy vị tổng giám đốc luôn luôn cao quý, lạnh lùng của bọn họ mắt cũng không chớp bình tĩnh trả lời: “Vẫn ổn. Vì hôm nay mang theo em, nên mới mất thời gian như vậy. Anh chân dài, bình thường chỉ cần đi mấy phút là đến nơi rồi” Lương Tiểu Ý lòng sinh hổ thẹn,là cô đã gây phiền toái cho anh, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi anh nhé! anh Tô. Không bằng, anh thả tôi xuống, tôi tự tìm chỗ nào đó ngồi xuống là được”

“Không cần, ngay ở trước mắt rồi, rẽ một cái liền đến” Tô Lương Mặc lạnh lùng từ chối, giọng điệu nhàn nhạt không rõ cảm xúc.

Tất cả nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc, không phân biệt nam nữ, ánh mắt kỳ lạ quái dị nhìn theo bóng dáng của tổng giám đốc ôm người phụ nữ bí ẩn biến mất nơi cửa lớn.

“Lâm Hiểu, văn phòng của chúng ta thực sự nối liền với phòng làm việc của sếp sao? “Rẽ một cái liền đến”, “rẽ” ở đâu vậy?”

“Vừa nấy tổng giám đốc Tô đi vòng quanh văn phòng đúng không? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Anh không có nhìn nhầm, ba vòng, tổng giám đốc Tô vừa đi vòng 3 lần, tôi đếm rồi. Nếu không phải cô gái kia kịp thời lên tiếng hỏi, tôi nghĩ rất có khả sếp sẽ đi them vòng nữa Lâm Hiểu bỗng nhiên hỏi, “Quái lạ, cô gái đó là ai chứ? Cô Ôn bây giờ đang ở bệnh viện, từ bao giờ bên người sếp lại xuất hiện một người đặc biệt như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment