Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 197

Chương 197

 

“Tôi đã nói rồi, những bất hạnh trong cuộc đời này của cô ấy, hơn nửa là do sự sơ suất của tôi tạo thành. Cô ấy thích Tô Lương Mặc, chỉ cần tên Tô Lương Mặc kia đối xử tốt với cô ấy, thì tôi sẽ không nói gì với cô ấy hết”

 

“Nếu Tô Lương Mặc không đối xử tốt với Tiểu Ý thì sao?”

 

Mạc Tử Xuyên đã biết còn cố ý hỏi. Đôi mắt nâu của Savvy đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Vậy thì tôi sẽ cướp Tiểu Ý về”

 

“Savvy, tôi thừa nhận, tôi cũng thích Tiểu Ý, cô ấy không giống những cô gái khác. Nhưng tôi không thể không nói, tôi chỉ thích cô ấy mà thôi, tôi không giống cậu”

 

Savvy Wayen mỉm cười, đôi môi không mỏng không dày nhẹ nhàng nói: “Bởi vì, cậu chưa nhìn thấy lúc Lương Tiểu Ý xinh đẹp nhất”

 

Mạc Tử Xuyên kinh ngạc nhìn Savvy Wayen quay người đi vào cửa lên máy bay: “Từ từ đã, cậu…” có ý gì?

 

Lúc Lương Tiểu Ý lúc xinh đẹp nhất? Chẳng nhẽ anh ta nhìn thấy không phải là Lương Tiểu Ý sao?

 

Mạc Tử Xuyên mang theo nghỉ hoặc rời khỏi sân bay.

 

Lương Tiểu Ý đứng trước gương thử quần áo, đây đã là thứ n cô thở dài rồi. Thẩm Quân Hoa ngồi trên sofa lướt weibo, lúc rảnh rỗi vẫn liếc sang nhìn Lương Tiểu Ý.

 

Hai giờ trước, lúc Thẩm Quân Hoa đến nhà cô, ánh mắt đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lương Tiểu Ý, câu nói đầu tiên cô ấy nói với Lương Tiểu Ý chính là: “Tớ nói này, Tiểu Bàn, cậu bị bệnh ngoài da à?”

 

Đương nhiên Lương Tiểu Ý hiểu ý của Thẩm Quân Hoa, Thẩm Quân Hoa gõ cửa vô cùng dồn dập, lúc đó Lương Tiểu Ý cũng quên mất không nghĩ đến những vết hôn trên cơ thể mình. Sau khi chuyện Tô Lương Mặc lưu lại vết hôn khắp người cô xảy ra, cô không muốn gặp ai hết, chỉ ở lì trong nhà, cô còn không đi ra khỏi phòng ngủ một bước. “Nếu để thím Trương nhìn thấy, tớ không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa”

 

Lương Tiểu Ý nói, thím Trương lại được lợi, thím được nghỉ một tuần, về nhà trông cháu nội.

 

Tổng giám đốc Tô lại vô cùng hài lòng với thế giới chỉ có hai người, không có thím Trương ở nhà. Anh đòi chơi một đống trò chơi như “phòng khách đại chiến”, “trò chơi nhỏ trong bếp”, anh còn vô cùng phóng khoáng tỏ ý, để thím Trương nghỉ thêm một tuần nữa cũng được.

 

Nhưng cho dù thím Trương không ở nhà, Lương Tiểu Ý cũng chỉ dám đi đi lại lại trong nhà, cô không dám bước nửa bước ra khỏi cửa nhà, cả cơ thể toàn vết hôn, đến sau tai cũng có… Nếu như cô dám mang cơ thể toàn dấu vết hoan ái này chạy ra ngoài phố, kết quả… haha, không cần nghĩ cũng biết.

 

Hôm nay Lương Tiểu Ý thực sự không chịu được nữa, cô hẹn Thẩm Quân Hoa đến nhà, trùng hợp là hôm nay Thẩm Quân Hoa cũng rảnh rỗi, vì thế mới xảy ra câu chuyện lúc nấy: “Tiểu Bàn, cậu bị bệnh ngoài da à?”

 

Âm?

 

Vành tai Lương Tiểu Ý đột nhiên đỏ bừng, cô liếc nhìn phần cánh tay, đùi và bắp chân bị lộ ra ngoài, lí nhí nói: “Không sao: Nhưng Đại Bàn Thẩm Quân Hoa lại vô cùng căng thẳng lại thêm quan tâm cô, cô ấy kéo cánh tay Lương Tiểu Ý nói: “Không được! Bệnh ngoài da cũng là bệnh, tớ thấy bệnh của cậu nghiêm trọng lắm, phải đi khám bác sĩ đi”

 

Đương nhiên Lương Tiếu Ý không dám… cái này sao có thể đi khám bác sĩ được? Rõ ràng là vết hôn, trừ khi cô may mắn gặp được một bác sĩ “đi cửa sau” nào đó, còn không chắc sĩ diện của cô sẽ vứt hết ở bệnh viện mất.

 

“Không đi không đi, tớ không sao đâu, không ngứa cũng không đau”

 

“Không được! Cậu phải nghe lời tớ! Không ngứa không đau mới là chuyện nguy hiểm nhất. Có lần tớ đọc trên weibo nói, không ngứa không đau có khi là bị ung thư đấy. Chúng ta nghiêm túc đối diện, chắc chắn sẽ chữa khỏi được”

 

Chữa cái con mẹ nó… Lương Tiểu Ý điên cuồng chửi thâm trong lòng, bao nhiêu năm nay cô học được những từ ngữ bậy nào cô đều chửi cho bằng hết?

 

Huhuhu… cô sai rồi, cô không nên ngu ngốc hẹn Đại Bàn đến nhà chơi.

 

“Đây thực sự không phải ung thư mài Đại Bàn, cậu đừng rủa tới!” Lương Tiểu Ý gấp đến sắp khóc rồi. Thẩm Quân Hoa lại vô cùng bướng bỉnh, sống chết đòi kéo Lương Tiểu Ý đi khám bác sĩ da liễu, thấy Lương Tiểu Ý không động đậy, cô ấy không kéo nữa, hai tay chống nạnh, hung hăng hỏi: “Hôm nay cậu kiên quyết không chịu đến bệnh viện đúng không?”

 

“Đúng!” Thái độ của Lương Tiểu Ý vô cùng kiên quyết, gật đầu đầy quả quyết.

Bình Luận (0)
Comment