Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 291

Chương 291

Ừm, Đúng vậy! Còn phải “cảm ơn” trình thôi miên quá cao của thằng nhóc Hứa Thần Nhất kia nữa!

Ánh mắt của vị tổng giám đốc nào đó gần như có thể phun ra lửa!

“Đồ đàn ông hẹp hòi!” Lương Tiểu Ý tức đến nỗi không kiềm chế được lời nói, “Bồi thường? Bồi cái rắm! Muốn tiền tôi đây không có, muốn mạng thì có một cái đây, anh muốn không?” Cô dứt khoát không thèm nói đạo lý với anh nữa, nhoài người qua cái bàn rồi đưa cái cổ mảnh khảnh đến trước mặt anh: “Đây! Anh muốn thì tôi đưa cho anh luôn đây!”

Thím Trương lau mồ hôi trên trán, chép miệng, nhỏ giọng nói một câu: “Cậu chủ, cô chủ, nếu không còn chuyện gì khác, thím Trương tôi đi chợ đây!” Đừng nghi ngờ, quả thật thím Trương có nói, chỉ là tiếng nói của bà nhỏ đến mức chẳng khác nào tiếng vo ve của con ruồi. Người đàn ông và người phụ nữ đang nổi giận bừng bừng kia có thể nghe thấy mới là lạ.

Thím Trương lặng lẽ đi ra cửa lớn của biệt thự, mở cửa rồi đi ra ngoài.

Thím Trương tỉnh ngộ cũng không tính là quá muộn, bà không nên chen vào cuộc chiến giữa các vì sao này, tốt nhất là cũng không nên nhìn… Nhưng mà, thím Trương à, thím chắc chắn rằng đợi đến vòng thứ hai khi cuộc chiến giữa các vì sao bản phổ thông nâng cấp lên thành cuộc chiến vũ trụ đa chiều mới rời đi cũng được sao?

Chẳng cần biết có được hay không, thím Trương bước ra khỏi biệt thự, lau đống mồ hôi, cuối cùng cũng hít thở được không khí tươi mới.

Chúng ta lại quay lại với trận chiến của vị tổng giám đốc kiêu căng nào đó cũng với người phụ nữ mang thai tính tình không tốt ngang tài ngang sức với anh.

“Lương Tiểu Ý, cô có tin tôi đem cô…”

“Đem tôi làm gì?” Lương Tiểu Ý hoàn toàn không để anh nói hết, cười lạnh nói: “Tô Lương Mặc! Tổng giám đốc Tô! Anh Tô! Tôi nói cho anh biết! Lúc Lương Tiểu Ý tôi yêu anh, có thể mặc anh bắt nạt, dẫm đạp, nhưng anh cũng phải nhớ, Lương Tiểu Ý tôi không phải không có tôn nghiêm, không có hèn mọn như vậy!”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Có lẽ lời lẽ độc ác kia cùng với sự uất ức phải chịu trong thời gian dài vừa qua bùng nổ, Lương Tiểu Ý vứt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, đôi đũa từ trên bàn lăn xuống dưới đất rồi vỡ thành mấy ảnh.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc càng trở nên thâm thúy, anh hững hờ liếc nhìn đôi đũa ngọc đen vỡ nát trên mặt đất, khóe môi mỏng nhả ra mấy câu khiến người khác giận điên người: “Lương Tiểu Ý, cô làm vỡ đũa rồi, đây là đôi đũa ngọc thạch đen mà tôi yêu thích nhất. Cô đã làm vỡ nó rồi!”

Sắc mặt Lương Tiểu Ý hơi có chút kỳ quái, cô cảm giác lời nói này của anh cực kỳ quen tai, giây tiếp theo… Lương Tiểu Ý trợn tròn mắt! Cô đã biết tại sao lời này lại quen thuộc đến vậy!

“Tổng giám đốc Tô! Anh bắt chiếc tôi làm cái gì chứ!” Câu nói kia của anh giống hệt những gì cô đã nói trước đó.

Tô Lương Mặc khoanh tay trước ngực, ngồi lên ghế một cách tao nhã, “Cô có bằng chứng nào chứng minh tôi bắt chiếc cô? Câu nói này cô đăng kí bản quyền rồi sao?”

Mẹ kiếp!

Lương Tiểu Ý không những muốn chửi người, bây giờ cô còn muốn đánh cả người!

Lương Tiểu Ý suy sụp trong lòng, cô phát điên dậm mạnh chân xuống đất, rồi hét ầm lên “a”. Tiếp đó cô nhấc hai tay lên vò loạn mớ tóc mềm mại trên đầu.

Ngay sau đó cô tức giận chạy nhanh lên lầu hai.

Người đàn ông ngồi trên ghế đan hai bàn tay lại với nhau, đặt trên mặt bàn, anh chống cằm nhìn bóng lưng bị anh chọc giận chạy chối chết của cô. Sau khi cãi thắng cô, chọc cô tức giận bỏ đi, trong lòng anh… lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Phù” Tô Lương Mặc thở dài một hơi, anh duỗi ngón trỏ thon dài của mình ra sờ lên vết sữa trắng dính trên lồng ngực, rồi đứng dậy, không chút để ý cởi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt trên người xuống ngay bên cạnh bàn ăn, để lộ ra lồng ngực cân đối cùng với sáu múi quyến rũ.

Anh nhấc tay lên, đem chiếc áo sơ mi được chế tạo hoàn toàn bằng thủ công của Ý vứt lên trên thành ghế một cách tùy ý.

Tô Lương Mặc để trần nửa người trên đi lên lầu ba, thay một chiếc áo sơ mi mới.

Bình Luận (0)
Comment