Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 315

Chương 315

Vậy nhưng, cảm giác này tới quá nhanh mà đi cũng nhanh không kém, khiến cho anh còn chưa cảm nhận được đã mất tăm mất tích. Anh chỉ biết là, người phụ nữ đáng ghét này là của anh! Cho dù anh không cần cô, thì trong lòng, trong đôi mắt cô, chỉ thể có mình anh mà thôi!

“Lương Tiểu Ý! Không phải cô yêu tôi à? Không phải cô chỉ thích tôi à! Thế sao phải quan tâm tên Savvy đó!” Tô Lương Mặc lạnh lùng hét lên, anh không biết nỗi ngột ngạt khác thường trong lòng là sao, nhưng anh không thoải mái, anh không muốn trong mắt cô tồn tại những người khác!

Lương Tiểu Ý vì những lời trên mà bừng tỉnh, sau đó cô ngửa mặt lên lẳng lặng cười điên cuồng…

Những giọt nước mắt nương theo khuôn mặt lăn xuống, Lương Tiểu Ý nếm được hương vị cay đắng của chúng, lần đầu tiên cô hiểu được rằng, hóa ra phần lớn những người đã từng nói “Tôi hối hận rồi” trên thế gian này chẳng mấy kẻ chân chính hiểu được cảm giác “hối hận” là như thế nào!

Là tôi hại chết Savvy. Nếu Savvy chết thật rồi… vậy thì đều là lỗi của tôi cả!” Đôi mắt cô đẫm lệ ướt nhòe, trái tim như hóa thành tro tàn, cô cho rằng tình yêu của cô là chuyện riêng của bản thân mình, cô cho rằng, kết quả tệ nhất khi yêu người đàn ông vô tâm này chỉ là đớn đau mà chết đi. Nhưng khi có một ngày, người khác bởi vì tình yêu của bản thân mà mất đi tính mạng, khiến cô không tài nào tha thứ cho mình nổi!

Cô hít một hơi, nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt điên cuồng chấp nhất: “Anh Tô, tôi có thể dùng cả tính mạng mình để yêu anh, nhưng chỉ là tính mạng của tôi thôi! Không phải là của người khác!… Không phải là của Savvy, không phải của bất kì người nào khác!” Lương Tiểu Ý rất đau đớn, Savvy vì cô mà chết, cho dù cô có chết đi cũng không thể thứ tha cho bản thân mình: “Anh Tô, anh cũng giết tôi đi” Trong nỗi hổ thẹn tột cùng này, cô chỉ có thể dùng cái mạng chẳng đáng bao tiền này, chôn cùng Savvy, chịu tội với anh ấy.

Oành!

Tô Lương Mặc đột nhiên mở to mắt, nhìn cô gái đang nhắm mắt đầy cam chịu, tuyệt vọng chờ cái chết trước mặt mình. Sức sống trong người cô dường như bất chợt bị rút sạch, vài giây phút, Tô Lương Mặc đã nghĩ rằng, một con búp bê vải đang ở trước mắt mình chứ chẳng phải là một người sống sờ sờ nữa.

Người phụ nữ này sao lại quan tâm tên Savvy đó như vậy!

Quan tâm đến nỗi vì hắn mà muốn chết theo sao!

Đôi mắt Tô Lương Mặc lóe lên nét tàn nhẫn khát máu, anh tức giận hét lớn: “Lương Tiểu Ý! Người cô yêu, là tôi!”

Lương Tiểu Ý vẫn cứ nhắm mắt, đôi môi khẽ nhếch lên nở nụ cười khổ sở, song ngay lập tức lạnh lùng bảo: “Anh Tô, từ lúc anh cho tôi một buổi hôn lễ trọn đời khó quên, tình yêu này, tôi đã mệt rồi, cũng chán rồi. Anh giết tôi đi”

Đối mặt với Lương Tiểu Ý một lòng muốn chết, đôi mắt Tô Lương Mặc đong đầy cố chấp, nghiến răng căm hận nói: “Lương! Tiểu! Ý! Cô muốn trốn? Đừng hòng mơ! Trò chơi này, tôi chưa nói dừng, thì cô cũng không có tư cách nói ‘Không!

Muốn chết à? Đợi tôi chán cô rồi hãng tính!”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Lời nói ác độc thốt ra từ cánh môi mỏng kèm theo ánh mắt cố chấp độc chiếm điên cuồng của anh. Tô Lương Mặc nghĩ, Lương Tiểu Ý đừng hòng thoát khỏi anh!

Tô Lương Mặc không hiểu sao trong lòng anh cứ nặng tru như vậy, tại sao khi nghe cô muốn chạy trốn, muốn chôn cùng Savvy, trái tim anh lại đau xót khôn nguôi… Tất cả những thứ này anh đều không biết vì sao cả! Anh chỉ biết một chuyện, cũng chỉ thừa nhận một chuyện: Lương Tiểu Ý là của Tô Lương Mặc anh, cũng chỉ có thể là của Tô Lương Mặc anh! Đừng hòng mơ tưởng đến việc chạy trốn khỏi anh!

Đôi môi Lương Tiếu Ý run rấy thốt lên: “Anh là ác quỷ!…

Không, anh là ác mộng đời tôi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi muốn quên anh! Để anh biến mất hoàn toàn khỏi Ộ Cho dù có chết, tôi cũng không muốn mang theo trí nhớ tồn tại bóng hình anh!”

Những lời này hoàn toàn chọc giận người đàn ông đã đang trong cơn thịnh nộ. Đôi mắt hẹp dài hiện rõ vẻ lạnh lùng khóa chặt lấy người phụ nữ đang ngồi, cô nói gì? Không muốn gặp lại anh? Muốn quên anh đi?

Ánh mắt nọ bừng lên ngọn lửa dữ dội, anh nghĩ, nếu đã không yêu, vậy thì hận đi! Coi như để cho cô hận, cũng phải hận đến mức cả đời này không thể quên mình dù chỉ một khắc!

Bình Luận (0)
Comment