Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 321

Chương 321

Shit! Shit! Shit!

Nói tục liên hồi cũng không làm cho lửa giận trong lòng người đàn ông đang sa sầm mặt kia giảm bớt chút nào.

Anh không thích! Không thích!! Không thíchl!!

Lương Tiểu Ý chết tiệt!

Lương Tiểu Ý không biết Tô Lương Mặc đang nghĩ gì, mà cô cũng chẳng muốn biết.

Savvy chết là do cô hại. Giờ cô đang bị vây trong nỗi hổ thẹn áy náy tột cùng.

Còn Tô Lương Mặc muốn làm gì thì làm đi.

Cô, mệt lắm rồi.

Hôm nay sếp tổng hình như ăn phải thuốc nổ, làm một đám nhân viên muốn giấu mình hết khỏi mắt ngay và luôn.

Không riêng gì các công nhân viên, ngay cả các giám đốc bộ phận cũng giống như thế, người nào người nấy mướt mồ hôi lạnh ngoan ngoãn đứng xếp hàng ngoài phòng sếp tổng chờ được gọi vào.

Lương Tiểu Ý ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của tổng giám đốc, đờ đãn chăm chú ngắm nhìn ngón tay của mình. Tô Lương Mặc ngồi sau bàn làm việc càng thêm tức, lửa giận không ngừng bùng lên, rồi trút hết lên đám giám đốc đáng thương trong phòng.

Tuy đã trút hết ra ngoài, nhưng lửa giận trong lòng anh lại không hề suy giảm chút nào ngược lại còn dâng lên nhiều.

“Râm!”

Nhân viên và giám đốc các bộ phận đứng chờ ngoài phòng nghe được tiếng vang lớn vậy đồng loạt co rúm hết cả người, một người đàn ông trong niên hơn 40 tuổi vất vả làm việc đến hói đầu, run tay cầm khăn lau mồ hôi lạnh túa ra trên đầu.

Trong phòng làm việc.

Một giám đốc bị dọa đến suýt ngã ngồi xuống đất. Anh ta ngẩng đầu lên lén nhìn về phía sếp tổng.

Tô Lương Mặc ngồi sau bàn làm việc đột nhiên đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn. Đôi mắt thâm trầm kia khiến vị giám đốc hơn 30 tuổi kia sợ hãi vội vã cúi đầu xuống ngoan ngoãn chờ dạy dỗ như một đứa trẻ.

“Lương Tiểu Ý! Rốt cuộc cô muốn thế nào hả!” Tô Lương Mặc chỉ cần thấy Lương Tiểu Ý lơ đãng là lại nổi cáu, chỉ vì tên Savvy kia, cô lại dám chiến tranh lạnh với anh ư?

Hả?

Lương Tiểu Ý ngồi trên ghế salon ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngùn ngụt lửa giận, khuôn mặt cô cực kì hoang mang, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Tô Lương Mặc tức đến không thở ra hơi, “Cô làm loạn đủ chưa!”

Giọng nói lạnh lùng hiện rõ lửa giận rừng rực, giám đốc đứng bên cạnh bị dọa sợ cả người rúm ró… Sao anh ta lại xui xẻo thế chứ, tận mắt chứng kiến chuyện gia đình của Boss, có khi nào bị giết người diệt khẩu không??

Lương Tiểu Ý vẫn đang trong trạng thái mơ hồ mờ mịt.

“Rắc”

Một tiếng giòn tan vang lên, bút Parker trong tay phải Tô Lương Mặc bị bẻ gãy, đôi mắt đen hẹp u ám dày đặc… tâm mắt lạnh lùng nhìn quản lý ở bên cạnh đang hận không thể biến mình thành chím cút: “Cút ra ngoài!”

Vị giám đốc kia sợ muốn tè ra quần, vội vàng chạy mất dạng.

Trong căn phòng làm việc to như thế chỉ còn lại Lương Tiểu Ý với Tô Lương Mặc.

“Nói! Cô còn định làm loạn đến khi nào?” Khuôn mặt người đàn ông u ám, bước đến trước mặt Lương Tiểu Ý, nheo mắt hỏi: “Muốn làm loạn đến khi nào, hả?”

Người phụ nữ ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, miệng mở ra, tâm mắt của Tô Lương Mặc rơi lên đôi môi hồng hào quyến rũ đang hé mở của cô… Xem cô giả vờ giỏi như thế nào, cuối cùng cũng không giả vờ được nữa đúng không?

Bình Luận (0)
Comment