Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 42

Chương 42

 

Chỉ chốc lát, cơn buồn ngủ liền ập đến, mí mắt ngày càng trĩu nặng, cuối cùng Lương Tiểu Ý không chịu được thiếp đi.

 

Nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn bên tai, người đàn ông đè trên người Lương Tiểu Ý châm chậm mở mắt ra, một tay sờ lông mày Lương Tiểu Ý vừa hôn lên. Sau đó, anh nở một nụ cười ngây ngô, nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của người phụ nữ dưới thân, nghiêng người, đôi môi hơi lạnh hôn lên lông mày của cô.

 

Tô Lương Mặc ôm lấy cô, xoay người một cái, đặt cô nằm lên trên người mình, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo hơi đầy đặn của cô. Tô Lương Mặc nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

 

Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu lên trên chiếc sofa màu be, phủ lên cơ thể của hai người, dưới những vệt sáng nhỏ vụn, khuôn mặt điển trai vô cùng của người đàn ông cùng khuôn mặt trẻ con phúng phính không chút nổi bật của người phụ nữ kề sát vào nhau, nhìn vào “

 

khiến người ta cảm thấy vô cùng hài hòa, ấm áp.

 

Anh nguyện ý cùng em trải qua một đời bình yên.

 

Chẳng qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên: Gần như tiếng gõ cửa vừa vang lên, Tô Lương Mặc liền tỉnh lại, trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua chút không vui.

 

Lâm Hiểu đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ nhìn Lục Trầm đứng bên cạnh: “Phó tổng giám đốc, quan hệ giữa anh và tổng giám đốc thân thiết như vậy, tự mình đi vào không phải được rồi sao” Vì sao còn cố tình bảo cô đến chuyển lời.

 

Đứng bên cạnh Lâm Hiểu là một người đàn ông cao trên mét tám, mái tóc xoăn mềm mại màu nâu chau chuốt vô cùng, vừa nhìn biết ngay là được chuyên gia tạo kiểu.

 

Anh ta có một khuôn mặt trẻ con hiếm thấy ở đàn ông, làn da mịn màng đến nỗi khiến cho người phụ nữ nào cũng phải hâm mộ đố kị.

 

Dưới chiếc sống mũi cao thẳng là đôi môi hồng hào khỏe mạnh, khi cười khóe miệng lộ ra núm đồng tiền nhợt nhạt. Chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng đủ để người khác nảy sinh thiện cảm với anh ta ngay lần gặp đầu tiên.

 

Sau khi anh ta nghe thấy lời oán trách của Lâm Hiểu, đôi mắt đào hoa chớp chớp, cực kỳ vô tội nó ¡ sảnh lầu một đang đồn ầm lên rằng, Tô Lương Mặc vì vợ mình mà mắng như tát nước vào mặt cô lễ tân không biết điều kia. Tôi đây không muốn bị áp suất thấp của Tô Lương Mặc quét qua đâu, Hiểu Hiểu à, cô phải biết là nhiệt độ cơ thể của tên Tô Lương Mặc kia có thể làm người ta chết cóng đấy. Còn lâu tôi mới đi đóng vai kẻ không biết điều đó!”

 

Nhưng em cũng không muốn làm mài Lâm Hiểu tức đến phát điên, tên phó giám đốc họ Lục này đúng là đồ thất đức!

 

Nén lại lời nói trong lòng, Lâm Hiểu vẫn đi đến gõ của phòng làm việc của Tô Lương Mặc.

 

“Cộc rong lòng Lâm Hiểu cực kì sợ hãi, trong phòng truyền ra một giọng nói không nóng không lạnh: “Có chuyện gì?”

 

Lâm Hiểu mở cánh cửa lớn ra, “Tổng giám đi mới vừa cất lời, ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông trên sofa đưa ngón tay trỏ lên đặt trên môi, ra ý im lặng, Lâm Hiểu tinh mắt nhìn thấy người phụ nữ nằm trong lòng tổng giám đốc,… À¡, đàn ông ngủ trưa không hiếm lạ. Nam thần ôn nhu ôm một người phụ nữ ngủ trưa, còn sợ người khác làm cô ấy tỉnh giấc. Lâm Hiểu đã không biết nên nói gì nữa rồi.

 

Từ lần trước tổng giám đốc mang người phụ nữ này đến công ty, đám thư kí bọn họ đã khiếp sợ đến chết lặng rồi.

 

“Hiểu Hiểu, sao rồi?” Lục Trầm hỏi.

 

Trong phòng làm việc Tô Lương Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc, khẽ nhướng mày, tầm mắt trùng hợp đối diện với Lục Trâm, tròng mắt của Lục Trầm sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi.

 

Đây là… Tô Lương Mặc? Chắc chắn không phải là người người ngoài hành tinh bắt cóc bản chính rồi giả mạo đó chứ?

 

“Tô Lương Mặc, không phải cậu đấy chứ..” Một lát sau, Lục Trầm không chịu đả kích kiềm chế không được thốt ra một tiếng kêu rên, cho dù là Tình Noãn, Tô Lương Mặc cũng chưa bao giờ đối xử với cô ấy như Vậy.

 

“Im miệng!” Tô Lương Mặc tiện tay cầm lên một cái gối dựa, chuẩn xác đánh về phía Lục Trầm đang không ngừng gây ồn ào: “Lục Trầm, cậu còn dám tiếp tục gây ồn áo, tớ sẽ không ngại ném cậu về tập đoàn truyền thông Lục Thị đâu!”

Bình Luận (0)
Comment