Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 483

Chương 483

“Người phụ nữ đau thấu tận tâm can, dùng cái chết – một cách không thể bù đắp được để dạy dỗ một người đàn ông từng tự cao tự đại không biết cách trân trọng” Tô Lương Mặc ôm đầu đau khổ. Suốt năm năm qua, nếu không có rượu, anh không thể nào ngủ được. Suốt năm năm qua, thức ăn đến miệng cũng không chẳng có mùi vị gì cả.

Suốt năm năm qua, cuộc sống của anh, vô vị tẻ nhạt, u ám không có ánh sáng. Cuộc sống không có cô… hóa ra là như thế này.

Người đàn ông cười, nhưng đó là nụ cười tuyệt vọng.

Đúng vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.

Lục Trầm thấy Tô Lương Mặc đang đắm chìm trong đau khổ, chắc chắn anh sẽ không nghe điện thoại, thế nên anh ta bước đến trước bàn làm việc, bấm nghe điện thoại.

Chỉ là vừa nghe được một giây, bàn tay Lục Trầm run rẩy đến mức cầm điện thoại cũng không vững nữa.

“Tô, Tô, Tô, Tô Lương Mặc! Mau! Mau! Mau đến nghe điện thoại!” Hiếm khi Lục Trầm hoảng hốt như thế, Tô Lương Mặc vẫn ôm đầu đau khổ, Lục Trầm không kiềm chế được nữa, hét lên: “Mẹ nó, cậu mau đến nghe điện thoại!” Thấy Tô Lương Mặc không nhúc nhích, Lục Trầm đành đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc, đưa điện thoại lên tai Tô Lương Mặc.

Trong điện thoại là tiếng của một đứa trẻ con đang cười lạnh: “Chú là Tô Lương Mặc? Đề nghị chú trả lại quyển nhật ký mà cô Lương Tiểu Ý đã để lại. Ngày tháng và cách trả lại, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho chú.”

Giọng nói non nớt, nghe là có thể đoán được đó là một đứa bé vậy mà giọng điệu cực kỳ lạnh lùng bá đạo.

Không có ai có thể dùng giọng nói này để ra lệnh cho người nắm quyền tập toàn tài chính Tô Thị, nhưng vào lúc này, điều Tô Lương Mặc quan tâm không phải thăng bé xúc phạm đến anh, mà là..Sao cháu biết chuyện nhật ký của Tiểu Ý?

Cháu là ai? Tại sao lại biết số điện thoại của chú?”

Số thoại này là số riêng, từ năm năm trước, nhưng không nhiều người biết, sự xuất hiện của thằng bé này thật kỳ lạ.

“Chú hỏi nhiều quá đấy, tôi không muốn trả lời” Thằng bé từ chối thẳng thừng, thái độ vô cùng cứng rắn, cười lạnh: “Tôi đâu phải mười vạn câu hỏi vì sao.”

“À đúng rồi” Thăng bé nhắc nhở: “Năm phút nữa có một gói đồ chuyển đến công ty chú, chú nhớ ký nhận nhé. Cứ thế đi đã” Tắt máy, không thèm nói thêm.

Tô Lương Mặc với Lục Trầm, hai người nhìn điện thoại đang kêu “tút tút tút”… Lục Trầm nói: “Có lẽ là trò đùa quái đản của một đứa trẻ nào đó” Nói ra những lời này đến anh ta cũng không tin.

Tô Lương Mặc quả nhiên là Tô Lương Mặc, lúc này anh đã bình tĩnh lại, sau đó nói: “Cho người đi xem có chuyển phát nhanh của tớ không”

Lục Trầm kinh ngạc: “Cậu cho là thật sao?”

Người đàn ông không trả lời, chẳng ừ hử gì cả.

Nhưng anh mím chặt môi, đủ để chứng minh anh cho đó là thật.

Rất đúng giờ, năm phút sau chuyển phát nhanh đến nơi!

“Có chuyển phát nhanh” Lục Trầm ôm hộp đồ đi lên.

“Cậu thật sự muốn mở ra sao?” Lục Trầm do dự: “Ngộ nhỡ là…

Trong lúc Lục Trầm còn đang do dự thì Tô Lương Mặc đã cầm dao rạch một đường trên hộp đồ, Lục Trầm mắt chữ A mồm chữ O… Sự xuất hiện của đứa bé kỳ lạ quá, Tô Lương Mặc không có chút phòng bị nào đã mở ra sao???

Chuyện này, chuyện này… tùy tiện, cẩu thả quá rồi.

Một giây sau Con dao trong tay Tô Lương Mặc rơi xuống đất, Lục Trầm nhìn qua đó, chỉ nhìn thấy lưng của Tô Lương Mặc, cả người anh run rẩy… Lục Trâm càng cảm thấy thứ ở bên trong chẳng tốt đẹp gì, “Lẽ nào là lựu đạn sao?” Lục Trầm đùa cợt, anh ta đi đến bên cạnh bạn thân, ngay sau đó, anh ta biết, anh ta sai tồi.

Bình Luận (0)
Comment