Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 632

Chương 632

“Đợi đã” Bỗng nhiên Tô Lương Mặc hét lớn, anh nói với Lục Trầm: “Đưa cô ấy ra chỗ khác đi”

“Tôi không đi!” Lục Trâm giữ chặt Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý giấy dụa khỏi đôi tay của Lục Trầm: “Tôi không đi! Tôi không muốn đi!” Cô chạy khỏi anh ta.

Lục Trầm chỉ giữ tay của Lương Tiểu Ý, chứ không hề có ý định làm tổn thương cô.

Anh ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng lúc này.

Đánh cược mạng sống!

Tại sao Tô Lương Mặc lại nghĩ ra cách thức khiến cả hai bên đều bị tổn thương như thế này?

Lục Trầm chau chặt lông mày, anh ta nhân cơ hội đến gần Lương Tiểu Ý, nói nhỏ vào tai cô: “Nhanh hét lớn về phía cậu ấy, nói cô không muốn rời khỏi nơi này”

Nghe thấy lời của Lục Trầm, Lương Tiểu Ý vô thức làm theo lời anh ta nói.

Cô hét lớn về phía Tô Lương Mặc: “Tô Lương Mặc! Em không muốn rời khỏi nơi này! Anh nghe cho kỹ, EM KHÔNG MUỐN RỜI ĐỊ! Nếu anh bắt Lục Trâm đưa em đi, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa! Không bao giờ gặp lại nữa!” Cô kiên định nói. Cô vô cùng nghiêm túc với chuyện này.

Ánh mắt Tô Lương Mặc xẹt qua một tia sáng.

Nhưng giờ phút này, người bên ngoài đã đếm đến “Hai”.

Sắc mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch.

“Hai…”

“AI” Lương Tiểu Ý ôm đầu ngồi xổm xuống, mắt cô đỏ bừng: “Dừng lại đi! Đừng nổ súng! Em đi với anh! Em đi với anh được chưa! Đừng nổ súng! Đừng đánh cược mạng sống! Em đi với anh!”

Cô vừa khóc vừa nói.

Lời cô nói khiến hai người đàn ông đồng thời khựng lại.

Đôi mắt nâu của Savvy nhìn chằm chằm cô gái đang ôm đầu, hét lớn thỏa hiệp, ngồi xổm xuống đất, đáy mắt anh ta không hề có một tia vui vẻ.

Còn Tô Lương Mặc, lúc đầu ánh mắt anh xẹt qua một tia vui vẻ thầm kín, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh chỉ còn toàn bi thương.

Có phải bây giờ, cách duy nhất khiến cô đi với anh là lấy mạng sống của anh ra ép cô sao?

Dường như cùng một lúc, hai đôi mắt, một nâu một đen nhìn thẳng vào người đang đếm số. Hai giọng nói cùng lúc vang lên, ra lệnh: “Tiếp tục đi!”

Lương Tiểu Ý bỗng nhiên mở trừng mắt, có hét lớn: “Không!” Cô xông đến, cô đã sợ đến mức không thể suy nghĩ được gì rồi, cô chỉ biết hét lớn: “Đừng mà đừng mà. Đừng tiếp tục nữa”

Trong lúc hoảng loạn, mắt cô bỗng nhiên sáng bừng, cô cướp một khẩu súng trong tay một tên vệ sĩ, nòng súng hướng thẳng về phía thái dương, cô hét lớn: “Đừng, đừng mà. Đừng tiếp tục”

Bàn tay cầm súng của cô đang run rẩy, khẩu súng cũng run rẩy chỉ vào thái dương của cô. Đôi mắt to tròn của Lương Tiểu Ý lưu luyến nhìn về phía hai người đàn ông đối diện: “Đừng tiếp tục nữa” Cô quay đầu sang nhìn Tô Lương Mặc: “Em đi với anh, em đồng ý với anh, em đi với anh. Đừng tiếp tục nữa.

Huhuuu…”

“Tiểu Ý, hạ súng xuống” Anh chau chặt mày: “Ngoan, hạ súng xuống” Đôi chân dài bước đi, anh im lặng đi đến gần cô.

Nhưng giờ phút này Lương Tiểu Ý đã trở nên vô cùng mẫn cảm và nhạy bén.

“Không!” Cô thận trọng hét lớn: “Anh đừng đến gần đây, em biết anh định nhân cơ hội cướp khẩu súng trong tay em” Cô lắc đầu, lắc thật mạnh đầu: “Không, không, không, anh đừng đến gần đây”

‘Tô Lương Mặc không còn cách nào khác, anh ném cho Savvy một ánh mắt thâm sâu. Lương Tiểu Ý đứng quay lưng về phía Savvy, Savvy cũng đang lặng lẽ tiến đến gần cô.

Lương Tiểu Ý ngày thường không hề nhạy bén và mẫn cảm, nhưng hôm nay bỗng nhiên cô lại nhạy bén lạ thường, tai cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, cô quay người lại, khẩu súng vẫn hướng thẳng vào thái dương của cô: “Anh, anh cũng không được đến đây”

Bình Luận (0)
Comment