Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 712

Chương 712

Hóa ra là như thế… Lục Trầm âm thầm gật đầu, ừm, hóa ra người anh em của mình đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi. Hừm hừm, Lục Trầm nhấp nháy đôi mắt đào hoa nhìn người anh em của mình… Mưu trí đây mình!

Trong lòng Lục Trầm thầm đánh giá Tô Lương Mặc.

Chưa cần biết trong lòng Lục Trầm nghĩ như thế nào, chỉ cần nhìn một vòng các “chuyên gia” và “trưởng khoa” đang ở trong phòng cấp cứu, tất cả đều đang trợn tròn mắt. Cái đầu trọc của trưởng khoa ngoại đáng thương giờ phút này cũng không sáng bằng đôi mắt đang trợn tròn đến mức sắp rớt ra khỏi tròng mắt của ông ta.

Anh ngang ngược chiếm lấy đôi môi của cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào trên đó.

Cả người Lương Tiểu Ý căng cứng, cô không biết nên phản ứng thế nào…

Thậm chí cô còn chưa kịp nói một tiếng nào thì đã bị anh nhanh như chớp kéo vào lòng.

Từ rất nhiều năm trước cô đã biết, người đàn ông này vô cùng hung hăng, anh muốn cái gì, anh sẽ tìm mọi cách để đạt được.

Thậm chí Lương Tiểu Ý còn có thể tưởng tượng được ánh mắt sắc bén xung quanh đang nhìn cô chằm chằm.

Cô vặn vẹo cơ thể: “Tô Lương Mặc, anh điên rồi!” Tranh thủ khoảng thời gian thở dốc, cô mạnh mẽ dùng sức để thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng sức mạnh của cô không đủ để khiến anh lui bước, ngược lại, tác dụng của phản lực khiến cô không đứng vững, lùi về phía sau vài bước.

Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mình sẽ ngã bịch xuống đất. Nhưng bỗng nhiên một cánh tay giữ chặt hai eo cô, cô không kịp mở mắt, bên tai cô vang lên tiếng trách móc dịu dàng của anh: “Sao lại bất cẩn như thế chứ? Em mà ngã xuống đất, các bác sĩ không thể chịu trách nhiệm được đâu”

Đám “chuyên gia” và “trưởng khoa” nghe thấy thế, trong lòng bọn họ liền run rẩy, ánh mắt bọn họ nhìn Lương Tiểu Ý giống như đang nhìn một bảo bối trên thế giới… Cũng may bà cô này chưa ngã, nếu không, với tính khí của vị đại ma vương này, chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Lương Tiểu Ý vừa nghe thấy những gì Tô Lương Mặc nói, trong bụng cô hừng hực lửa giận… Mẹ kiếp! Cô muốn ngã lắm hay sao?

“Haha, cảm ơn anh quá. Nhờ phúc của Tổng giám đốc Tô, suýt nữa thì tôi đã ngã rồi.”

Lương Tiểu Ý giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cô nhìn chằm chăm người đàn ông trước mặt, nghiến răng nói: “Tổng giám đốc Tô ôm tôi đến nghiện rồi à?”

Cô đã nói đến mức này rồi, cô không tin tên không biết xấu hổ Tô Lương Mặc này vẫn còn mặt mũi tiếp tục ôm cô.

Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp độ mặt dày của người nào đó.

“Đúng thế, anh nghiện rồi” Khóe môi anh hơi nhếch lên, hai mắt anh híp lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.

Nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ của anh, cô tức giận run cả người.

Lục Trâm đứng bên cạnh mắt chữ A, miệng chữ O… Người này có còn là Tô Lương Mặc cao ngạo, lạnh lùng nữa không?

Người này có còn là bậc đế vương lạnh lùng trong giới thương nghiệp nữa không?

Tại sao lại biến thành một người tán gái chuyên nghiệp thế này?

Lương Tiểu Ý lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt cô nhìn về phía Tô Lương Mặc: “Bỏ tay ra” Cô nhìn xung quanh một vòng, cô không có hứng thú tiếp tục cùng người đàn ông này diễn vở kịch này trước mặt mọi người nữa, càng không thích vạch áo cho ngươi xem lưng.

“Không buông”

“Buông tay ra!” Ánh mắt cô càng thêm lạnh lùng.

“Không! Anh mà buông ra thì em sẽ đi mất!” Nắm tay của anh càng chặt hơn.

Lương Tiểu Ý hơi run rấy, trái tim cô bỗng vô cùng hoảng sợ… Không được! Không được nghe lời anh nói, không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa! Không được… để chuyện này tiếp tục nữa!

Bình Luận (0)
Comment