Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 827

Chương 827

Cô ta đưa tay sờ soạng, lưu luyến không nỡ rời, tham lam trong mắt càng đậm.

Một tiếng nói từ tận đáy lòng… Những bộ quần áo và túi xách đắt tiền này cũng có thể là của cô ta.

“Chị họ, chỗ này thật sự khác với trung tâm mua sắm ở quê”. Đường Điềm say mê nhắm mắt lại. Lương Tiểu Ý nhìn cô ta say mê hít một hơi thật sâu. Nếu không phải Lương Tiểu Ý cũng hít thờ bầu không khí ở đây, cô còn tưởng rằng Đường Điềm không phải hít thở không khí mà là dưỡng khí!

Có cần tỏ vẻ say mê như thế không? Lương Tiểu Ý bất giác hít một hơi sâu… Cũng không có gì đặc biệt.

“Chị họ, khi đến thành phố S, em quên mang theo mỹ phẩm dưỡng da. Nhìn mặt của em, bây giờ trông sắp biến dạng đến nơi rồi, nhìn không chịu nổi” Vừa nói, cô ta vừa vươn mặt tới trước mặt Lương Tiểu Ý.

Lương Tiểu Ý xem qua, có chút khô khan, nhưng cũng không ngoa như lời cô ta nói, làm gì đến mức biến dạng đến nơi rồi, nhìn không chịu nổi?

“Cũng ổn…”

“Chị họ, sao chị có thể thờ ơ như vậy. Ồ, em hiểu rồi, vì nó là mặt em, không phải mặt chị, đúng không”

Đúng cái gì mà đúng?

Lương Tiểu Ý sững sờ một hồi. Cô chớp mắt nhìn cô em họ, chỉ có thể thuận theo lời cô ta: “Hơi khô một chút”.

Lương Tiểu Ý đành nói: “Vậy chúng ta đi xem sản phẩm chăm sóc da trước đi” Vừa nói xong liền Đường Điềm đã vội vàng chạy về phía quầy mỹ phẩm, trong khi Lương Tiểu Ý còn chưa kịp phản ứng.

“Chị họ, lấy cái này đi; Đường Điềm chỉ vào một bộ sản phẩm dưỡng da nói với cô bán hàng: “Bộ này”

Lương Tiểu Ý liếc nhìn giá cả, sau đó nhìn lên nhãn hiệu…

“Whoo” của Hàn Quốc. Đường Điềm vẫn muốn dòng “Hoàn lưu cao” của “Whoo”. Bộ sản phẩm này, tùy theo set khác nhau, giá cả cũng khác. Nhưng bộ đơn giản nhất, tỉnh chất dưỡng da đã có giá 20, 21 triệu rồi. Mà Lương Tiểu Ý nhìn ngón tay Đường Điềm chỉ nhanh trên tủ trưng bày: “Cái này, cái này, cái kia…

Đều lấy cả. Tính xem bao nhiêu rồi ghi hóa đơn đi” Đường Điềm chọn không ít, xem ra không hề rẻ.

“Tổng cộng là năm mươi hai triệu năm trăm” Cô bán hàng liếc nhìn Đường Điềm, rõ ràng là đang nghỉ ngờ khả năng mua hàng của Đường Điềm, sau đó ngập ngừng hỏi tiếp: “Chị ơi, chị còn cần thứ khác không?

Những lời này thực ra họ muốn hỏi Đường Điềm, chị có chắc muốn xuất hóa đơn không?

“Đây là thái độ gì?” Đường Điềm cũng nghe ra ý tứ của cô bán hàng, cao ngạo hất cằm lên: “Bảo cô viết hóa đơn thì viết hóa đơn đi, lảm nhảm nhiều thế làm gì”

Lương Tiểu Ý muốn xoay người rời đi. Có chút lúng túng đứng ở một bên.

Cô nghĩ, có nốt hôm nay, chờ bà trẻ vui vẻ rồi thì cô có thể về nghỉ ngơi. Tiểu Ý đau bụng, đau thắt lưng. Lương Tiểu Ý liếc nhìn xung quanh, người đến người đi, cô xấu hổ ôm eo cô ấy ở nơi công cộng.

Lương Tiểu Ý nghĩ chỉ cần làm người gỗ bên cạnh, thì không sao.

Nhận lấy…

“Này, chị họ, đi thanh toán tiền đi” Một giọng nói vang lên.

Lương Tiểu Ý ngẩn người nhìn tờ biên lai trước mặt, nhất thời không phản ứng lại.

Cái tay đang cầm biên lai của Đường Điềm run một cái, có chút không kiên nhẫn: “Chị họ, cầm đi trả tiền đi. Em cầm một hồi, mỏi quá”

Lương Tiểu Ý không nhận biên lai, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đối diện.

Trên khuôn mặt trẻ trung ấy, thể hiện cứ như đây là chuyện hiển nhiên.

“Chị đi trả thanh toán?” Lương Tiểu Ý nói: “Đâu phải chị mua đồ”

Vừa dứt lời, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Đường Điềm cau lại: “Chị họ, không phải chị hứa với em đi xem sản phẩm dưỡng da sao?”

“Chị hứa?” Lương Tiểu Ý bối rối, khi nào cơ?

Bình Luận (0)
Comment