Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 876

Chương 876

Đường Điềm nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng lại vì con dao của Lương Tiểu Ý vẫn đang kề trên cố mà không dám phản kháng.

Nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn dài trên trán Đường Điềm, đáy mắt Lương Tiểu Ý bỗng thoáng qua tia thương xót, thế nhưng lại cất giọng căm hận: “Cô và tôi không hợp nhau, cô nhìn tôi thấy chướng mắt, nhưng hoàn toàn không cần thiết phải biến bản thân thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Đường Điềm à, cô trông như thế này, cô có từng nghĩ tới bố mẹ cô nếu nhìn thấy sẽ đau lòng tới nhường nào không!”

Lương Tiểu Ý trách móc Đường Điềm, khi nói đến câu cuối, thanh âm đã trở nên cao vút. Lời chất vấn đó không những không khiến Đường Điềm quay đầu tỉnh ngộ, ngược lại càng khiến cô ta thêm lòng thù hận!

Cuối cùng, Đường Điềm bị nói tới tức điên, cô ta không còn quan tâm con dao có còn kề trên cổ mình hay không nữa, không biết lấy sức lực ở đâu ra, cô ta đẩy Lương Tiểu Ý một cái thật mạnh. Lương Tiểu Ý bị đẩy cả người loạng choạng, khi ngẩng đầu lên nhìn Đường Điềm một lần nữa, ánh mắt bộc lộ rõ sự kinh ngạc!

Ngay lúc cô đang định nói gì đó, chỉ thấy Đường Điềm với sắc mặt hung tợn, chỉ tay vào mình rồi hét lên bằng tiếng hét chói tai: “Lương Tiểu Ý! Chị thì biết cái mẹ gì!”

Đường Điềm đã mất hết lý trí, ngay cả lời nói tục tíu cũng thốt ra được, trong đầu cô ta lúc này chỉ còn lại những lời lẽ giả tạo và đanh thép của Lương.

Tiểu Ý đang chỉ trích cô ta… Người đàn bà đê tiện này chẳng qua chỉ là tốt số thôi không phải sao? Lấy tư cách gì mà dám ở đây giả nhân giả nghĩa chỉ trích mình?

“Lương Tiểu Ý! Chị lết cái mẹ gì!” Đường Điềm hét lớn, đôi mắt xinh đẹp mang nét phong tình hiện giờ chỉ còn thấy hai con ngươi đang lồi ra, thực sự không đẹp chút nào. Những ngón tay thanh mảnh giống như móng vuốt chim ưng đang chỉ vào mặt Lương Tiểu Ý: “Chị nghĩ tất cả những chuyện này là vì cái gì? Tôi nói cho chị biết! Chính là tại chị! Là tại chị! Chị nhớ cho kĩ vào!”

Lương Tiểu Ý vô duyên vô cớ bị Đường Điềm nói cho một trận, cô chau mày, đang định nói gì đó, nhưng Đường Điềm căn bản không cho cô cơ hội mở lời. Cô ta nhìn Lương Tiểu Ý, đáy mắt ngập tràn ý hận: “Chị thì có gì giỏi giang chứ? Nếu không phải do chị tốt số, nếu không phải do chị giỏi diễn kịch, giỏi giả tạo, thì kiểu đàn ông như Tô Lương Mặc có thể thích chị sao?”

Đối diện với cặp mắt tràn đầy thù hận của Đường Điềm, nghe cô ta nói, Lương Tiểu Ý đã lờ mờ hiểu ra, trên khóe miệng cô thấp thoáng nở một nụ cười, chỉ có điều, ý cười vỏn vẹn chỉ dừng lại nơi khóe môi đang cong lên: “Kiểu đàn ông như Tô Lương Mặc? Tô Lương Mặc là kiểu đàn ông như thế nào?”

Vào giây phút này, cô đã không còn thấy xót thương cho Đường Điềm nữa rồi, dù sao thì bản thân cô cũng coi như là chị họ của Đường Điềm, bất kể là thân thiết hay cách xa, ít nhất cô và cô ta cũng là họ hàng.

Thế nhưng, nghe ý tứ trong câu nói của Đường Điềm, cứ như thể cô ta đang muốn quyến rũ chồng của chị họ mình vậy.

Lúc này, thứ mà cô thấy hứng thú hơn cả đó là “Kiểu đàn ông như Tô Lương Mặc” mà Đường Điềm nói là kiểu đàn ông như thế nào.

Nhắc đến Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý bỗng kinh ngạc phát hiện ra rằng, Đường Điềm mới ban nãy còn nổi điên, vậy mà lúc này lại hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt ngập tràn sự khao khát, dường như…còn có chút thẹn thùng?

“Tô Lương Mặc, anh ấy thông minh trầm ổn, đã lắm tiền lại còn đẹp trai, khí chất nổi bật, gia thế có một không hai…” Lương Tiểu Ý nghe Đường Điềm nói, dường như cô ta dùng tất cả mọi từ ngữ hoa mỹ đẹp đẽ trên thế gian này để hình dung một người đàn ông. Nhìn biểu cảm thèm muốn cộng thêm nét thẹn thùng như thiếu nữ ấy, da gà da vịt của Lương Tiểu Ý rơi lả tả xuống đất, dạ dày sôi lên cuồn cuộn.

Thật may, cuối cùng thì Đường Điềm cũng nói hết đống tính từ mà cô ta học được từ trước đến giờ, nói xong, cô ta chậm rãi nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Người phụ nữ như chị, căn bản không xứng với người đàn ông có một không hai trong thiên hạ như anh ấy. Chị vốn không biết hết những điểm tốt của anh ấy”

Lương Tiểu Ý không nhịn nổi kích động mà trợn tròn mắt…Cô không biết điểm tốt của Tô Lương mặc, Đường Điềm cô thì biết sao?

Càng tò mò hơn, cô lại hỏi: “Người phụ nữ như tôi, là kiểu phụ nữ như thế: nào?”

Bình Luận (0)
Comment