Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 906

Chương 906

“Anh! Thành tích học tập của em tốt lầm! Môn nào cũng đạt điểm tối đa!”

“lm miệng! Bảng kết quả học tập kia của em là đồ giả!”

Ôi đệt!… Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy nhớ lại lời nói của nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu người lớn mình đọc được gần đây! Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy bày tỏ, cậu lại nhớ tới động tác giơ ngón giữa trong một bộ phim xã hội đen mới xem hôm trước nữa!

Biết rõ phản kháng vô hiệu, bạn nhỏ Lương Chỉ Duy mím môi, tỏ vẻ đáng thương nói: “Chuyện này về sau hãy bàn đi, chúng ta đuổi theo chú Tô đá!”

Lương Chỉ Duy như đứa nhóc phạm sai lẽo đẽo đi theo sau lưng anh trai, thật cẩn thận mà giơ lên ngón giữa sau lưng ông anh mình, nhưng cậu vừa giơ lên xong thì anh trai cậu đột nhiên lại xoay người lại, đôi mắt sâu thảm nhìn chảm chảm cậu, nhìn đến mức trong lòng cậu sởn hết da gà: “Anh… anh nhìn thế ạ?” Giọng nói thỏ thẻ đầy ý lấy lòng, Lương Chỉ Hoành nhìn một hồi rồi thu hồi tâm mắt Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy nhìn bóng lưng trước mắt mình… Anh trai đúng là anh trai, đúng là giỏi hơn bản thân mình nhiều… Sau lưng cũng nhiều hơn người ta một con mắt! Tuy khen thế nhưng cậu nhóc vẫn nhìn chòng chòng vào bóng lưng đi trước, trong lòng thì điên cuồng mắng mỏ kẻ không hơn không kém ác ma này!

Cách cửa lớn biệt thự Lí Ân hơn một trăm mét có một chiếc xe yên lặng dừng lại, bên trong có một người đàn ông đang hút thuốc, cửa xe truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, hai mất trong trẻo nhưng lạnh lùng khom người bước vào xe: “Đi”

“Tuân lệnh” Người đàn ông có cấp mắt đào hoa ngồi trên ghế tài xế phun ra một ngụm khói, nhanh chóng dí ngón tay dập tất điếu thuốc đang cháy.

Chiếc xe lặng lẽ lái ra khỏi khu biệt thự.

Ở một nơi khác, hai anh em sinh đôi cũng bước ra khỏi cửa biệt thự, cả hai đứng bên đường, phía trước có ánh đèn xe lóe lên, Lương Chỉ Duy ngoẹo đầu hỏi anh trai: ‘Kẻ này có tin được không?”

“Được, người đó là vệ sĩ của anh” Từ ngày người đàn ông đó đưa cậu vào Vân Môn, bên cạnh cậu liền xuất hiện một người vệ sĩ chỉ nghe theo lệnh mình cậu… Còn chuyện có nghe lệnh của một mình cậu thật hay không thì Lương Chỉ Hoành mím môi từ chối trả lời Trong bóng đêm, hai chiếc xe lần lượt đi về hướng tổng bộ Vân Môn. Một tiếng phanh xe nho nhỏ cất ngang tẩm màn yên tĩnh nơi đây.

Lục Trầm ngông nghênh bước xuống xe, lại bắt đầu rút ra một điếu thuốc, móc bật lửa, chuẩn bị phì phèo nhả khói. Đột nhiên, một cánh tay vươn tới, nhanh đến mức chưa đầy một cái chớp mắt đã cướp điếu thuốc Lục Trầm đang ngậm trong mồm đi mất.

“Hút ít thôi”

Lục Trầm chưa kịp phản ứng, cho tới khi có một cơn gió thổi xẹt qua bên người mới giật mình hoàn hồn, anh ta lập tức nhấc chân đuổi theo người kia: “Quan tâm tớ như vậy á?” Lục Trầm cười hì hì định gác tay lên vai Tô Lương Mặc, nhưng lại bị người kia nhanh nhẹn tránh thoát.

Tô Lương Mặc nhíu mày nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi” Anh lại nói: “Đêm nay tớ còn phải trở về. Trên người dính mùi thuốc lá lại làm Tiếu Ý tỉnh mất”

Đậu má nó!

Không cần nghỉ ngờ! Chỉ từng ấy chữ đã có thể khái quát toàn bộ tâm trạng hiện tại của cậu Lục nổi tiếng kháp nơi đây.

“Đồ sợ vợi”

“Cam tâm tình nguyện”

Hai người cãi qua cãi lại, Lục Trầm mảng Tô Lương Mặc là tên sợ vợ, tổng giám đốc Tô đã không còn biết xấu hổ là gì từ lâu, đường hoàng chọc tức anh bạn nối khố của mình: “Lục Trầm ơi, cậu muốn có vợ mà sợ còn không có đâu Bao giờ thì cậu kết hôn với Thẩm Quân Hoa thế?”

Đậu mát Cậu ấm Lục tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đáng ghét nhất là anh ta còn không thể phản bác lại được, ai bảo tên họ Tô đó chọt đúng chỗ đau của anh ta chứt lên họ Tô kia, cuối cùng tớ cũng phát hiện ra bình thường mọi người nói Lương Mặc nhà họ Tô cao ngạo lạnh nhạt, không dễ dây vào, thật ra đều nói sai cả rồi, tên Tô Lương Mặc không biết xấu hổ đang đứng ở đây mới là tên khó chơi này. Đúng là người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch. Tô Lương Mặc, chúc mừng cậu, từ lúc cậu không còn biết xấu hổ tới nay, giá trị chiến đấu lại tăng lên một trăm điểm!”

Bình Luận (0)
Comment