Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 925

Chương 925

Viết thư tình thuê: Mỗi bức thư tình (không gồm dịch vụ tặng thay) mười tệ.

Nếu yêu cầu giao hàng tận nơi tăng lên ba mươi tệ. Nếu mọi chuyện thành công, thu tiền phí mai mối hai trăm tệ.

Tô Lương Mặc nhìn xong không phát biểu gì, anh lại nhìn xuống dòng tin nhắn giáo viên gửi: “Cô Lương, tuy cháu nhà có tài năng buôn bán, nhưng nơi này là trường học. Kính xin bà Tô bỏ thời gian rảnh rồi đến trường học bàn bạc.

Yề tình hình của cháu. Không thế vì các bé còn nhỏ mà tạo thành hành vi sai lâm được”

“Giáo viên này tỉnh ý thật đấy, con trai anh đúng là có tài năng bẩm sinh mà” Vị Tổng giám đốc nào đó không hề cảm nhận được cơn giận của Lương Tiểu Ý, trái lại còn gật đầu ra chiều rất là tự hào: “Kế hoạch vạch ra trên tời quảng cáo này vẫn chưa hoàn mỹ, hơi đáng tiếc chút. Nhưng Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, có thể giáo dục đần dân”

Người đàn ông nào đó âm thầm tiếc nuối, nhưng khi ánh mắt lia đến chữ “hành vi sai làm? liền lạnh mặt. Mà cô gái ngồi cạnh anh mặt đã đen như đáy nồi, cô cản răng nghiến lợi mà lườm, lườm, lườm!

“Tô Lương Mặc! Anh nhìn cho rõ! Con trai anh đang làm trái với nội quy trường học! Em còn bị chủ nhiệm lớp con mời đi uống trà rồi đấy!” Cô ăn một bụng tức giận, anh nghĩ kiểu gì vậy chứ, rõ ràng là Tiểu Bảo nhà cô phạm lỗi, qua miệng của người đàn ông này lại thành chuyện đáng khen là sao?

“Được rồi, đừng tức giận” Tô Lương Mặc vội vã quay sang dỗ vợ mình, Lương Tiểu Ý được dỗ vừa thấy đỡ hơn lại thấy anh nói tiếp: “Thế kỉ mới phải có cách làm mới chứ. Cũng đâu phải thời đại cố hủ như chúng ta đã sống, giáo viên nói gì thì là vậy. Cũng có lúc giáo viên nói sai mà”

Phừng!

Cơn giận vừa dịu xuống thoáng chốc lại bừng lên.

“Ý anh là con trai anh không có lỗi, ngược lại là giáo viên sai ư?” Lương Tiểu Ý trầm giọng.

Tô Lương Mặc rất muốn gật đầu nói đúng thế, nhưng nhìn vợ mình đã tức đến vậy rồi thì lại thương cô. Cuối cùng anh chỉ có thế nói lời trái lương tâm: “Vợ à, đợi chút nữa về nhà anh sẽ nói chuyện với con. Tiểu Bảo ngoan ngoãn như thể, nói rõ đúng sai rồi, chắc chẳn con sẽ biết lỗi sai của mình.

“Vậy ư?” Vì sao cô lại thấy lời này không đáng tin như vậy?

“Khẳng định!”

Lương Tiểu Ý nghí ngờ nhìn Tô Lương Mặc: “Chủ nhiệm lớp thì sao?”

“Vợ anh mang thai vất vả, sao có thể uống trà được, trà không tốt cho phụ nữ có thai. Để anh đi uống với chủ nhiệm lớp. Chuyện này cứ giao cho anh đĩ!”

“Anh không lừa em đấy chứ? Ai biết anh có đến trường học “uống trà” với chủ nhiệm của Tiểu Bảo thật không?”

“Vợ tin anh đi, anh mà lừa em anh là cún con”

Ăn xong cơm tối, Tổng giám đốc Tô của chúng ta gọi Lương Chi Duy vào phòng sách.

Lúc cậu nhóc lên lầu, bạn nhỏ Lương Chỉ Hoành còn liếc mắt, nói nhỏ với em trai một câu: “Ngu ngốc”

Bạn nhỏ Lương Chí Duy không phục, mông nhỏ núng nính rung rung muốn vặn lại anh trai mình. Kết quả lại bị mami véo tai lôi lên cầu thang: “Đif Đi lên!

Daddy của con còn đang ngồi trong phòng sách chờ con đó”

Bạn nhỏ Lương Chỉ Duy bị mẹ kéo tai gào lên “ôi ôi” cá đoạn đường, cậu nhóc giận dõi bước lên tầng, cậu dừng trước cửa phòng sách, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.

Từ trong phòng vang lên giọng của Tô Lương Mặc: “Vào đi, cửa mở”

Tốt xấu đẳng sau cánh cửa cũng là daddy ruột thịt của cậu, mọi người đều nói vậy đó, bạn nhỏ Lương Chỉ Duy nghĩ, vậy bản thân cũng không thể không gặp làm chú ấy mất mặt chứ… Chủ yếu là cậu sợ hiện tại xuống lầu sẽ bị mami tẩn cho một trận.

Từ khi mami có em gái, tính tình trở nên khó chịu, lúc khóc lúc cảm ràm, đáng sợ nhất là mami còn đánh mông xinh của cật ‘Vừa bước vào, bạn nhỏ Lương Chỉ Duy lập tức dùng chiêu “Tiên hạ thủ vi cường”, vừa ngó thấy bóng người trong phòng cậu liền vội vàng nói: “Chú này, tuy trên phương diện huyết thống chú đúng là daddy của cháu. Thế nhưng nếu hôm nay chú gọi cháu nên đây để dạy dỗ thì cháu thấy không hợp lí lâm đâu.

Bình Luận (0)
Comment