Ngược Về Thời Minh

Chương 23

Nghe tiếng tù và, đám binh sỹ đều ào ào lao lên đầu thành, lo lắng nhìn xuống phía dưới. Lúc này kị binh Thát Đát không còn phân tán công thành như một bầy ong vỡ tổ giống vừa rồi nữa, trong đám địch quân trùng trùng điệp điệp đã xuất hiện hơn chục chiếc thang công thành sơ sài, xem ra là mới chặt cây trên núi xuống tạo thành.

Tường thành Kê Minh không tính là quá cao, bắc được thang lên, cộng thêm tài bắn cung thần kì của quân Thát Đát yểm trợ, với số người ít ỏi trong thành như vậy, chỉ cần có một điểm bị công phá thì sẽ mất toàn bộ thế cuộc.

Giang Bân nắm song đao, sát khí đằng đằng nói:

- Dựng Đại Tướng Quân lên, bắn nát thang của bọn chúng cho ta!

Vài binh sỹ và dân tráng lập tức chạy tới, giúp các pháo thủ mau chóng điều chỉnh lại vị trí của đại pháo.

Xa xa, một cái đài hình thù kì quái, xung quanh dùng gỗ đan chéo lại với nhau được dựng lên. Đài cao chừng năm trượng, trên cùng là một cái bệ, bên dưới là một bệ hình vuông lớn hơn, mặt bên lộ ra hai hàng bánh lăn bằng gỗ, phía trước căng một tấm da trâu. Không thể nhìn rõ bên trong, nhưng khi nhìn thấy cái thứ kì dị đó lắc lư tiến tới, có thể đoán ra quân Thát đang nấp đằng sau tấm da trâu đẩy đài gỗ về phía trước. Quân Thát Đát ở phía sau bắt đầu lúc nhúc di chuyển theo, từ trên thành nhìn xuống trông như một phiến mây đen phủ trên đất tuyết đang tràn đến.

Mặt trời đã lên cao, nhưng lấp lóe khắp nơi lại là ánh sáng lạnh của đao thương, chói lòa khắp cả một vùng. Giang Bân vung đao chỉ về phía cái đài hình chữ “tĩnh” (井) kia hét lớn:

- Mau bắn tan chiến xa công thành đó cho ta!

Quân Thát càng lúc càng tiến đến gần, những binh sỹ đang giương cung cài tên nhoài người về phía trước chợt la lên:

- Đại nhân, phía trước là người dân của chúng ta. Giặc Thát... bọn giặc Thát đã bắt dân của chúng ta dàn hàng ở phía trước.

- Hả?

Giang Bân nghe xong vội lao lên phía trước, vịn tay vào tường đóa * nhìn xuống (*gò nhô lên trên tường). Lúc này quân Thát đã tiến đến rất gần, có thể thấy rõ ở hàng đầu có hai ba mươi người cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, tất cả đều mặc trang phục Trung Nguyên. Lần này thì ngay cả Giang Bân cũng sững người.

Bắn? Nhưng đó đều là con dân Đại Minh, ai có can đảm gánh tội danh đồ sát hương thân này. Không bắn? Nếu để mặc cho quân Thát đến gần, tất cả bọn họ đều sẽ chẳng còn mạng, cả Kê Minh cũng sẽ thất thủ.

Giang Bân đảo tròng mắt, giận dữ mắng:

- Bắn cho ta! Đó là quỷ kế của quân Thát, tất cả đều là bọn quân Thát cải trang, bắn chết hết cho ta!

Nòng của đại pháo đã được nhắm chuẩn vào chiếc chiến xa công thành kia. Nhìn gã pháo thủ cầm bó đuốc châm lên kíp nổ, gò má Giang Bân không khỏi giật giật. Lúc này một dân tráng đột nhiên la lên:

- Không được bắn, không được bắn! Đó là hương thân của chúng ta đấy, ta nhận ra được, người ở bên trái là cậu ta, bọn họ đều là hương lão trên Bá Lạp lĩnh ở gần thành đó!

Ngòi lửa đang cháy “xì xì”, Lưu tuần kiểm nhanh tay lẹ mắt tuốt đao chém một nhát vào trên hỏa pháo, chặt đứt ngòi nổ. Hoàng huyện thừa sợ đến tái mét mặt mày, còn bọn Vương chủ bộ thì đều thở phào một hơi.

Giang Bân nóng ruột giậm chân, trán nổi gân xanh nói:

- Ta nói với chư vị lão đại nhân, nếu bị chiến xa áp sát đầu thành, chỉ với bọn người chúng ta thì căn bản không thể thủ thành được. Bây giờ không phải là lúc mềm yếu như đàn bà đâu!

Hoàng huyện thừa nói:

- Không được! Chúng ta thân là quan phụ mẫu, sao có thể làm tổn thương dân chúng của mình chứ? Hãy chọn mấy tay giỏi tiễn thuật trực tiếp bắn chết quân Thát, ngăn cản bọn chúng áp sát!

Mấy tay quan văn đứng cạnh đều gật đầu lia lịa.

Hạ lệnh bắn phá một trận không cần phân địch ta sao? Chỉ e từ đây ô danh của bọn họ sẽ bị ghi vào tư liệu của huyện, muôn đời bị người chửi rủa. Bọn họ há lại chịu nhận lấy thứ tội danh này sao? Hơn nữa, nếu để cho ngự sử ngôn quan biết được tố cáo lên triều đình, thì cho dù hôm nay có thoát khỏi đồ đao của Thát Đát, e rằng bọn họ cũng sẽ bị hoàng thượng giáng tội.

Mấy tay cung thủ kéo cung buông tên, tên bay vun vút. Song tấm da trâu được căng phía trước chiến xa đã tiến vào tầm bắn kia lại chưa được thuộc, vừa dẻo lại vừa cứng, những mũi tên căn bản không xuyên qua được. Đại đội quân Thát ẩn náu sau chiến xa công thành từ từ tiến đến gần, không hề quan tâm đến tên bắn.

Giang Bân sốt ruột quát lớn:

- Ở đây do ta chỉ huy. Pháo thủ đâu, bắn cho ta, bắn tan chiến xa cho ta!

Hoàng huyện thừa giận dữ, nghiêm mặt quát:

- Kẻ nào dám? Quân Đại Minh lại đồ sát con dân Đại Minh, ở đâu có lý này! Ta là huyện thừa của bổn huyện, khi Mẫn đại nhân vắng mặt, quan viên lớn nhỏ của bổn huyện, kể cả thống lĩnh trú quân đều do bổn quan quản lí, ai dám kháng lệnh?

Đám pháo thủ ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nghe theo mệnh lệnh của ai.

Mấy mũi tên bắn trúng tấm da trâu chỉ khiến cho nó rung lên mấy cái, nhiều nhất chỉ có một hai mũi vạch vào tấm da, không hề có sức uy hiếp. Một gã kị binh Thát Đát một tay cầm thương, phóng ngựa lên trước chiến xa, hét lớn bằng tiếng Hán:

- Phía trước đều là người của bọn ngươi, ai dám bắn? Các ngươi hãy nhìn cho kỹ!

Nói xong hắn quặt ngựa quay về, cúi xuống giật lấy một cái bọc trong tay một thiếu phụ, sau đó phóng ngựa trở lại. Thiếu phụ kia gào khóc chạy theo sau, thình lình một mũi tên nhọn bay đến cắm vào ngay giữa lưng, bà ta lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống.

Mọi người trên thành đều sững sờ, trơ mắt nhìn thiếu phụ đó ngã xuống mà không cách nào cứu viện. Gã lính Thát có thân hình vạm vỡ kia cầm thương đến dưới thành, giơ cái bọc trong tay lên, mũi thương sắc bén trên tay phải lập tức đâm xuyên qua nó, chĩa cao lên trời. Gã dương dương đắc chí kêu lớn:

- Chúng ta biết quân phòng thủ trong thành không nhiều, mau mau mở cổng đầu hàng thì còn có thể giữ được mạng, bằng không thì toàn thành sẽ bị giết sạch, ngay cả trẻ nhỏ như vậy cũng quyết không tha!

Người ở trên đầu thành lúc này mới biết cái bọc trong tay mà hắn chọc xuyên qua chính là một đứa trẻ, ai nấy đều giận đến nổ đom đóm mắt. Mấy tay cung thủ đang giương cung chẳng biết vì sợ hãi hay giận dữ mà cánh tay run lên, cũng không kéo cung được nữa.

Thấy máu tươi chảy dọc theo cán thương, từng giọt rơi xuống trên mặt tuyết, Hàn Ấu Nương đưa tay bụm miệng, tay kia thì bấu chặt vào cánh tay Dương Lăng, nước mắt đã nhạt nhòa trên mi.

Mãi một lúc sau, Giang Bân mới đột nhiên rống lên:

- Tất cả đứng ngây ra đó làm con mẹ gì? Khai pháo! Khai pháo cho ta! Cái đám mọt sách ngu xuẩn các người, phải để quân Thát xông lên giết sạch chúng ta thì mới vừa lòng sao?

Hoàng huyện thừa miệng cứ lập cập: “không được... không được...”, nhưng lại không nói ra được câu nào hoàn chỉnh. Dương Lăng cũng không ngờ quân Thát lại tàn nhẫn như vậy, chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này, cú sốc tâm lí khổng lồ mới khiến cho hắn nhận ra một hiện thực: hiện tại chính là hiện tại, ngoại tộc của hiện tại chính là ngoại tộc, bọn chúng đều là cầm thú không chút tính người.

Nhìn thấy một đứa trẻ còn quấn trong tã bọc bị một kẻ dã man khát máu một thương đâm chết mà không hề chớp mắt, con ngươi của Dương Lăng đã đỏ ngầu. Gạt mạnh tay Ấu Nương ra, y lao đến trước đại pháo, giật lấy bó đuốc trong tay gã pháo thủ, châm vào ngòi nổ, căng cổ khản giọng hét lớn:

- Mẹ nó! Giết! Giết! Giết!

“Ầm” một tiếng, đại pháo giận dữ gầm lên, đạn pháo chuẩn xác rơi vào trên chiến xa khiến cho phần bệ nổ tung thành từng mảnh. Mấy người dân ở phía trước và quân Thát đang ở dưới bệ đẩy chiến xa công thành đều bị bắn tan xác, máu thịt bay tứ tung, cái khung khổng lồ lắc lư rồi đổ sập. Những người Hán không bị nổ chết bỏ chạy tứ tán, song lại bị mấy mũi tên lông chim bắn theo lần lượt giết chết ngay trên tuyết.

Tên lính Thát vừa uy hiếp khiêu chiến dưới thành thấy vậy liền khiếp sợ, lập tức quay đầu ngựa định chạy về. Nhưng ngựa vừa mới xoay đầu, một mũi tên nhọn đã xuyên qua sau gáy hắn, lộ ra bên dưới cổ. Tên lính Thát kia không kịp kêu lên một tiếng, ngửa mặt lên trời rơi xuống, một chân vẫn móc vào bàn đạp ngựa, cái xác bị chiến mã lôi về.

Trên đầu thành, Hàn Ấu Nương mắt đỏ hoe, tay giơ cây chiến cung vừa đoạt lấy từ trong tay binh sĩ ở bên cạnh, lại lắp một mũi tên nữa vào. Loại cung lớn thủ thành này có tốc độ bắn rất nhanh, không giống như nỏ ngắn dùng trong khoảng cách gần mà lại khá giống với loại trường cung mà nàng hay dùng khi đi săn thú ở trong núi. Năm mười hai tuổi nàng đã từng dùng trường cung bắn trúng con báo đang chạy băng băng trong rừng rậm, đương nhiên chẳng phí chút sức để bắn trúng tên lính Thát không hề được che chắn này.

Thấy tấm “khiên người” đã mất đi tác dụng, bọn quân Thát liền hò hét khiêng hơn mười chiếc thang gỗ phân làm mấy đội lao về phía tường thành.

Đại pháo lại bị bật ra khỏi vị trí. Khói thuốc súng tan đi, chỉ thấy Dương Lăng tay cầm cây đuốc, cả người run lẩy bẩy như một chiếc lá vàng rơi trong gió. Mặt y bị khói hun đen thui, mở cặp mắt đỏ kè chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn người Hoàng huyện thừa và Mã dịch thừa, cất giọng khàn khàn nói:

- Bị rắn cắn tay, tráng sĩ chặt bỏ. Đại cuộc... đại cuộc làm trọng!

Hoàng huyện thừa nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên hét lớn một tiếng, điên cuồng lao tới, dùng hết sức ôm một khối lôi thạch ném mạnh xuống dưới thành. Đám người Vương chủ bộ và Mã dịch thừa cũng như hoá điên, tất cả đều xông lên. Giang Bân không dám để cho bọn họ chết hết ở đây, lập tức gọi mấy binh sĩ cả ôm lẫn nhấc kéo đám người đọc sách kia vào trong gác canh.

Y bước đến trước mặt Dương Lăng, vỗ mạnh lên vai khen:

- Thể hiện rất tốt, mềm yếu như đàn bà thì làm được đại sự gì chứ! Cho dù người khác thấy thế nào, gần vạn dân chúng Kê Minh nếu có thể giữ được tính mạng đều là nhờ ngươi đó.

Nói đoạn y nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quát lớn:

- Tiếp tục khai pháo, bắn nát hết thang gỗ của quân Thát đi!

Nhưng lúc này quân lính Thát Đát dưới thành đã tránh cổng chính, phân làm hai cánh dựng thang lên tường thành, bắt đầu tấn công mạnh mẽ, vì vậy tác dụng của đại pháo đã giảm đi.

Dương Lăng lùi qua một bên, bất luận là tiếng hí của chiến mã, tiếng tên bay xé gió, hay là tiếng la hét chém giết, mọi thứ dường như đã trở thành âm thanh của một thế giới khác. Trên vài chiếc thang gỗ đã có người leo lên tới đầu thành, nhưng lại bị Giang Bân dẫn người mạnh mẽ ép xuống. Y vẫn hồn bay phách lạc đứng đấy, giống như còn chưa tỉnh lại. Mặc dù biết rằng biện pháp lí trí nhất lúc đó chính là phải nhẫn tâm nã pháo, nếu không thì sẽ còn chết nhiều người hơn, nhưng những người dân đó chết là do chính tay mình, y vẫn có một cảm giác tội lỗi nặng nề.

Tạc đạn đã dùng hết, những dân tráng vốn nhát gan sợ chiến dường như cũng đã bị kích động khiến cho sự dũng cảm ẩn giấu trong người trỗi dậy, ném đá, lăn gỗ, rải vôi, tất cả đều được sử dụng, không ít người còn nhặt lấy đao thương của quân sỹ đã chết tham gia giáp chiến. Quân Thát hoàn toàn là lấy thịt đè người hòng mở ra một con đường, thề phải hạ Kê Minh cho bằng được.

Ở không xa, trên một chiếc thang đã có bốn gã lính Thát xông lên thành, đang kịch chiến với quân Minh, phía sau còn có người không ngừng leo lên. Giang Bân thấy tình thế không ổn, liền múa hai thanh mã đao nhuộm máu lao tới như một cơn lốc.

Dương Lăng bị tiếng hét thảm thiết ở ngay bên cạnh làm cho bừng tỉnh. Lúc này quan binh thủ thành đang thiếu người, chỗ bị khuyết đó đã không còn quân bổ sung. Y không cần suy nghĩ, liền nhặt lấy một cây trường thương rồi xông đến.
Bình Luận (0)
Comment