Ngược Về Thời Minh

Chương 250.1

, binh đã tới (p1)

Thuyền sắp đến Tô Châu, Dương Lăng dựa vào lan can nhìn lại, dưới đáy thuyền sinh những luồng bọt sóng trắng như một tấm lưới lớn.

- Đại nhân chớ lo, Sở Linh, Sở Yến đều là nữ nhi thông minh nhu thuận, hiểu nhất là tâm tư của người khác, hơn nữa cầm kỳ thư họa không tầm thường, có các nàng ở Tê Hà sơn cùng, Liên nhi cô nương, nhất định sẽ không tịch mịch.

Dương Lăng quay lại, thấy Thành Khởi Vận ưu nhã ngôi dưa vào ghế hoa lê, bưng một chén trà sứ thời Tống mà thưởng thức chè xuân Long Tỉnh, dù bận vẫn ung dung nói cười.

Dương Lăng gật đầu, trở về bên cạnh ngồi xuống, Thành Khởi Vận lập tức buông chén, thay hắn rót một ly, hai ngón tay chỉ lan hoa giữ chén, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn.

Dương Lăng nhận chén trà, trầm ngâm nói: - Hóa ra nàng ở nơi này chứ không Thanh Hà, nói vậy không ít quan viên nhận được ngài, lát nữa quan viên Tô Châu, Hàng Châu sẽ phải tới đón tiếp khâm sai, ngài xem có tiện lộ diện không, nếu....

Hắn vừa mới mới nói tới đây, chợt nghe BA một tiếng, chén Tống đắt tiền bị rơi dập nát, Dương Lăng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ Thành Khởi Vận trên mặt không có chút huyết sắc, trắng bệch như một trang giấy, cơ thể run run.

Dương Lăng hoảng sợ, cuống quít đứng lên nói: - Nàng làm sao vậy?

- Không được qua đây! Thành Khởi Vận khàn giọng rống to, nàng đi lui một bước ra lan can, đôi mắt mông mông đấy, bi thương nhìn Dương Lăng nói: - Ngài ghét bỏ ta có phải hay không? Sợ quá khứ ti tiện của ta làm khâm sai đại nhân mất mặt?

Những cô nương xuất thân trong Câu lan viện (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) có thân phận đê tiện nhất, nhưng các nàng xinh đẹp như hoa, đa tài đa nghệ, bất kể tướng mạo hay tài học so với thiên kim khuê tú mạnh hơn rất nhiều, nhưng khi thân phận thay đổi sẽ mang tới cho các nàng sự tự tôn rất lớn, Thành Khởi Vận đã rửa sạch, xoá hết chì hoa, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Dương Lăng. Nghe hắn nói như vậy thì thấy không thể chịu đựng, lòng tự trọng không thể không bạo phát.

Dương Lăng lúc này mới bừng tỉnh, biết nàng hiểu lầm ý mình, vội vàng tiến lên giải thích: - Khởi Vận, nàng hiểu lầm ta, ta...

Thành Khởi Vận lệ rơi đầy mặt, điên cuồng lắc đầu nói: - Không cần phải nói nữa. Không cần phải nói nữa, ta sớm biết không nên si tâm vọng tưởng, không bằng nhảy xuống nước chết cho sạch sẽ....

Dương Lăng thấy nàng khóc nháo, nóng nảy hét lớn: - Khốn khiếp! Nàng câm miệng cho ta!

Lưu Đại Bổng Chùy nghe thấy bên trong tranh cãi ầm ĩ, định bước vào xem thì bị Ngũ Hán Siêu níu lấy áo từ ngoài khoang thuyền, nhỏ giọng trách mắng: - Việc nhà của xưởng đốc đại nhân ngươi cũng dám nghe lén. Chán sống rồi hả?

Lưu Đại Bổng Chùy thè lưỡi, cười ngây ngô nói: - Không phải chứ? Liệu đại nhân có giết ta diệt khẩu không?

Ngũ Hán Siêu đá vào mông gã, cười mắng: - Cút, giỏi thì đi vào, không ai bắt ngươi làm người câm điếc.

Lưu Đại Bổng Chùy trời sinh thần lực. Nhưng cùng Ngũ Hán Siêu tranh tài mấy lần đều bị hắn đánh bại dễ dàng, cho nên vội vàng nghe lời chạy ra ngoài giả ngắm phong cảnh.

Ngũ Hán Siêu nhìn quanh không có ai mới vội vàng, rón ra rón rén trở về, đứng ngoài khoang thuyền thất thần nghe. Tò mò hại chết mèo, Võ Đang đại hiệp cũng là người, cũng thích hóng chuyện như bà tám.

Thành Khởi Vận chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹn, đau đến tận xương tủy, nghẹn tới thở không ra hơi. Vốn Dương Lăng có mềm giọng thế nào vẫn khiến nàng nghĩ tới cái chết, nhưng Dương Lăng lớn tiếng rống to, ngược lại đè ép khí thế của nàng.

Thành Khởi Vận ngây ngốc nhìn Dương Lăng, chỉ thấy Dương Lăng tức tới đỏ mặt, chỉ vào nàng trách móc: - Uổng cho ta khen nàng là nữ Gia Cát, đúng là một người ngu ngốc! Nàng... Nàng... Ta mà ghét bỏ nàng thì làm sao cho nàng xuất đầu lộ diện, đảm nhiệm tổng chỉ huy điều hành Giang Nam. Tay nắm quyền sinh sát? Làm sao cho nàng ở bên cạnh ta, để đám vương hầu công khanh Nam Kinh nghênh đón chứ? Ngu xuẩn!

Thành Khởi Vận bị mắng tới run rẩy. Nhưng vẫn nhút nhát giải thích: - Nhưng... Nhưng ngài... Ngài mới vừa rồi...?

- Ta làm sao? Ta còn chưa giải thích, nàng nghĩ thông suốt rồi nói cho ta biết, không nghĩ ra ta cũng không muốn nhìn thấy nàng! Dương Lăng vung tay muốn rời đi.

Nữ nhân gì phải dùng thủ đoạn đó, Thành Khởi Vận mạnh mẽ, cứng rắn, nếu muốn ép nàng, trước phải dùng khí thế trấn trụ nàng.

Chiêu thức ấy quả nhiên hiệu quả, Thành Khởi Vận đầy bi phẫn đã bị Dương Lăng mắng tới hóa thành nước, Dương Lăng một chữ cũng chưa giải thích, Thành Khởi Vận đã có cảm giác đuối lý rồi.

Nàng thấy Dương Lăng phất tay áo muốn đi, vội vàng níu cánh tay hắn, cười nói:

- Đại nhân, là ty chức cả nghĩ, nghĩ đại nhân sẽ lo lắng... Lo lắng Khởi Vận xấu hổ khi gặp Giang Đông cố nhân, có phải không?

Dương Lăng nặng nề hừ một tiếng, cũng chưa trả lời.

Cái này còn hữu hiệu hơn trả lời, Thành Khởi Vận trong lòng ngọt nào, vội lắc lư cánh tay hắn, thân thiết nói: - Đại nhân, là ty chức sai rồi Nàng gục đầu xuống nói: - Ty chức năm đó là người trong làng chơi, danh kỹ hoàn lương đi làm thiếp quan nhân, nói chung xuất đầu lộ diện trước mắt người khác thì cũng không mất mặt gì.

Nàng trộm nhìn Dương Lăng, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì: - Về phần Cốc Thanh Hà từng lợi dụng ty chức giao hảo với quan viên, nhưngn... phóng nhãn khắp Giang Nam, quan bản địa đáng giá cho hắn kết giao không có mấy người. Đại nhân để ty chức chủ trì Giang Nam đại cục, ty chức trở về Giang Nam sẽ thả tin đồn...

Nàng giương mắt nhìn Dương Lăng, mặt đỏ lẩm bẩm: - Ty chức nói mình là thị thiếp đại nhân nạp, hơn nữa... Rất được đại nhân sủng ái, kinh sư lục bộ Cửu khanh, nội các Tam Đại học sĩ bị đại nhân giết chết, giáng chức, tin tức vừa truyền tới, mấy tên tham quan vô cùng sợ hãi, có trí sĩ về quê, có người tự động xin điều tới hoang phủ, sợ ở lại Giang Nam khiêu khích sát khí của đại nhân, cho nên... Cho nên không có gì đáng ngại...

Dương Lăng sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt của Thành Khởi Vận lại khẩn trương lên. Nhẹ nhàng nói: - Đại nhân trách tội Khởi Vận, làm hỏng thanh danh?

Dương Lăng cười khổ nói: - Gì mà hỏng thanh danh địa? Chỉ có điều... Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta ở trên kênh đào cùng đi Kim Lăng, ta đã nói gì không? Ta nói... Nàng có thể leo lên quyền quý, có thể tay nắm đại quyền, nhưng chung quy không phải nữ nhân quy túc, sớm muộn gì cũng muốn lấy chồng sinh con, chuyện này truyền ra, bất quá là thêm cho bản quan một câu chuyện tình, nhưng tương lai nàng có thể còn gả cho ai?

Thành Khởi Vận nhớ lúc hai người như địch như bạn, hắn còn đề phòng đi cùng mình tới Kim Lăng. Bỗng nhiên giờ Dương Lăng và mình đối đãi thành thật với nhau, ai nói tâm huyết của mình chỉ như nước chảy?

Thành Khởi Vận trong lòng kích động, dịu dàng nhẹ nhàng mà nói: - Gả được thì gả, không gả ra được thì thiếp liền cả đời phụng dưỡng đại nhân, theo ngài làm tùy tùng để đền ơn tri ngộ, chỉ cần đại nhân không chê thiếp, thiếp... có chết cũng không oán!

Ngô Tế Uyên, đám người Từ Kinh bởi vì đang ở xưởng đóng tàu Long Giang thảo luận chuyện mua tàu viễn dương nên không có hộ tống Dương Lăng tới Tô Châu. Ba thuyền của khâm sai tới bên Tô Châu, Cốc Đại Dụng, Lý Đại Tường, và Giang Nam Bố chính sứ, Chỉ huy sứ, Án sát sứ và đại đội quan viên đều đã tới đón chào.

Giang Nam Bố chính sứ Nhạc đại nhân mặc dù mới đến nhận chức không lâu, nhưng gút mắc giữa Giang Nam đệ nhất danh kỹ của Đại Lâu Nhi và Dương Lăng thì cũng đã nghe qua. Trong mắt các quan viên, phong lưu danh kỹ giống như một thương phẩm quý báu, ai có bản lĩnh thì lấy đi. Càng là người nổi danh càng tăng giá trị, dù sao cũng không phải cưới làm chính thê, không ai quá để ý đến quá khứ của các nàng.

Cho nên hắn chỉ có kinh diễm trước sắc đẹp kia. Hâm mộ Dương Lăng vội vàng đi đến trước chứ không có săm soi làm người ta ngại ngùng.

Bình Luận (0)
Comment