Ngược Về Thời Minh

Chương 261.3

Thành Khởi Vận cười nói: - Dương Tam ca à..., Tam ca vẫn hy vọng có thể giống như đại nhân công thành danh toại, phong quan phong hầu. Ty chức vốn cho Tam ca ở Kim Lăng làm chức quan thuế béo bở, nhưng Tam ca nghĩ muốn lập chiến công, nhưng y không thông quân sự, có thể nói không có cửa đền nợ nước. Ty chức và Bành lão gia tử thảo luận chiêu an Vương mỹ nhân, Tam ca biết tin liền xung phong nhận việc, xin đi lên núi giết giặc.

Đại nhân phải biết, quan binh chiêu an thổ phỉ, ấn lệ thường, là muốn an bài con tin cho an tâm, đồng thời người này lại phụ trách truyền tin song phương, tác dụng như đặc phái viên. Tuy nhiên tin Vương mỹ nhân đầu nhập vào triều đình vẫn còn phong tỏa, vì che giấu người khác nên ta đã an bài Dương Tam ca đầu nhập vào Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn đã là Nhị đương gia Phổ Đà sơn rồi.

Dương Lăng vừa nghe, quả thực không thể tin vào tai mình, cằm như sắp rớt xuống: - Cái gì? Nàng bảo hắn giả mạo đạo tặc phương bắc, đi làm Nhị đương gia? Hắn... Hắn giả dạng được sao?

Hắn không biết nên khóc hay cười nói: - Nàng sao có thể vì thân phận của hắn thì dính vào đó? Hắn có thể làm đại sự gì? Nhị đương gia! Ôi! Hắn ở Phổ Đà sơn Tử Trúc Lâm cũng chẳng khác gì đại thần thủ núi.

Thành Khởi Vận cười nói: - Đại nhân cứ việc yên tâm, Dương Tam ca hiện giờ là kỳ tài, dùng đúng cách có thể làm Phổ Đà sơn càng thêm sinh động!

- Nhị đương gia, nhổ neo rồi! Một hải tặc cung kính nói.

- Ừ, giương buồm xuất phát! Dương Tuyền hăng hái vung tay lên.

- Rầm rầm... Ba cánh buồm lớn buông xuống, thủy thủy mình trần đi chân đất vội vàng chạy lên boong, thân tàu lay động, chậm rãi ly khai bến tàu, thuyền gỗ chạy nhanh ra hơn trăm trượng, bọn hải tặc điều chỉnh vải bố, bắt đầu gia tăng tốc độ chạy về phía đông bắc.

Gió biển thổi qua mang theo khí mặn làm người ta cảm thấy thư thái. Dương Tuyền quay đầu lại nhì, cười ha hả:

- Mẹ nó, lên kia thành tiểu tiện nhân, ở Kim Lăng mỗi ngày cướp đoạt chút bạc, uống rượu, đi dạo kỹ viện, tự do tự tại, đều tại ta tin lời Thành tiểu tiện nhân..., nói cái gì trong ổ hải tặc vàng bạc thành núi, bắt được mỹ nữ còn vượt xa cả tiên tử.

Kết quả đến đây làm hải tặc, cái gì mà cướp của người giàu chia cho người nghèo, giật tiền với không giật tiền, hải tặc trên đảo bình thường cũng sống cùng ngư dân, đàn bà đã không có tư sắc mà đều là lão bà của đám hải tặc, nhìn cũng không động tới được, cả ngày bị chúng kéo đi chén lớn chén nhỏ, ngày ngày đầu váng mắt hoa.

Sóng biển đập vào thân tàu, cảm giác không vững truyền tới, Dương Tuyền sợ ngã nên cẩn thận rời khỏi mép thuyền.

Vương mỹ nhân vốn tên là Vương Hiển, lớn lên gầy teo yếu ớt, hắn năm đó làm một vụ bắt cóc tống tiền không thành, bị quan binh đuổi bắt chạy tứ tán, Vương Hiển chạy đến một thôn, thấy truy binh, dưới tình thế cấp bách cạo râu, mặc đồ nữ nhân nghênh ngang bước đi, không ngờ trốn thoát.

Việc này bị đám Bành Phú Quý biết được không ngừng cười nhạo, thế là có cái tên Vương mỹ nhân, hiện giờ hắn Thống soái gần vạn danh hải tặc, khống chế được sáu hải đảo, trở thành một trong bốn con cá mập trên nước, nhưng cái tên Vương Hiển rất ít người biết, bọn hải tặc gọi hắn là Vương gia, sau lưng thì gọi là Vương mỹ nhân.

Gần đây giặc Oa hoạt động hung hăng ngang ngược, triều đình vội vã tiêu diệt Oa, kinh doanh trên nước không tốt nên hải tặc Tào thiên sủng đầu nhập vào Hải Cẩu Tử cùng Vương mỹ đoạt quyền kinh doanh, kết quả bị đánh cho hoa rơi nước chảy, vậy nên đầu phục Vương mỹ nhân.

Người của Hải Cẩu Tử luôn không nói đạo nghĩa, không từ bất cứ việc xấu nào. Dương Tuyền nghe nói đảo Độc Long của Tào thiên sủng có bắt tới nữ nhân của Triều Tiên, Đông Doanh, Lưu Cầu, Di Châu và Hàng Châu, nhất thời sắc tâm nổi lên, lúc này mới cáo mượn oai hùm, nương theo Phổ Đà sơn Nhị đương gia tuần tra hải đảo muốn đến mở mang tầm mắt.

Dương Tuyền quay đầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen Phổ Đà sơn, nhe răng cười ha hả: - Vương mỹ nhân vô dụng, thật sự là uổng danh xưng đại đạo trên biển! Hắn lại nghiêng đầu ngắm nhìn phương xa, mặt mày hớn hở mà nói: - Tiểu mỹ nhân, Nhị đương gia tới rồi!

Mưa xuân rả rích. Mưa Giang Nam, vĩnh viễn không làm người ta cảm thấy thê lương.

Phía trước là một hồ nhỏ, gió thổi mặt hồ, nước gợn lăn tăn, mưa bụi mềm nhẹ rơi trên mặt nước.

Dương Lăng khoanh tay đứng trong mưa, nhìn rừng liễu đối diện. Trong rừng nhiều đội quan binh đang xông vào mưa hành quân, Lưu Đại Bổng Chùy và hơn mười tên thân binh đứng cách đó không xa, giáp trụ xối ướt, nổi lên ánh sáng bóng.

Bên sông liễu rủ nhà tranh, thành phong trào nguyệt duy chỉ có mỹ nhân.

Một tiểu mỹ nhân nhanh nhẹn cầm ô từ nhà thuỷ tạ đi tới, bóng dáng yểu điệu trong mưa khiến cảnh vật lập tức bừng sáng lên.

Nàng nâng lên cánh tay che mưa cho hắn, hạ giọng nói: - Đại nhân, Khởi Vận vì ngài chọn một con cá, một vò rượu trắng, và những món nông thôn đặc sắc, đại nhân tới nhấm nháp một phen đi.

Dương Lăng gật đầu, quay người đi vào tiệm rượu, chủ quán vội vàng ân cần bưng một đĩa cá trắm cỏ, rau xanh cùng một bình rượu trắng, sau đó đứng qua một bên, từ khi y mở tiểu tửu quán tới nay chưa từng có quan lớn tới, không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ.

Dương Lăng đi đến trước bàn ngồi xuống khoát tay nói: - Nàng ngồi đi, ha ha, bản quan không thể không lo lắng..., bất kể dùng cách nào, bình Oa cũng phải đánh tới hai năm, nói vậy biến số nảy sinh nhiều lắm, chỉ mong hai vạn binh ta tự tay huấn luyện này không làm ta thất vọng.

Thành Khởi Vận cười nói: - Giặc Oa tập kích quấy rối hải cương đã hơn trăm năm. Thủy chung vẫn không có cách giải quyết, đại nhân nếu có thể trong hai năm bình định giặc Oa, đã là công lao hiếm có, làm gì gấp gáp như vậy?

Dương Lăng khoát tay, ông chủ kia vội cúi đầu khom lưng lui ra, Dương Lăng lúc này mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Đợi không được, trong triều đám quan viên phản đối giải trừ cấm biển vẫn ẩn nhẫn không dám cùng ta công khai đối nghịch, chính là đang tìm cơ hội. Ta không thể cho bọn chúng lấy cớ này, loạn giặc Oa nhất định phải dao sắc chặt đứt!

Ta muốn nàng mau chóng triệu An Đông hải tứ đại cướp, cũng bởi vì Thủy sư chúng ta vừa mới thành lập, chiến lực tuy mạnh nhưng chưa quen thuộc ngành hàng hải, trên chiến trường lại không thể qua loa. Đông Hải tứ đại cướp hiểu biết tất cả hơn ngàn cái đảo lớn nhỏ và mạch nước ngầm, đá ngầm. Có bọn họ tương trợ, chúng ta có thể ngăn cản giặc Oa trốn ra biển, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!

- Ngoại trừ Vương mỹ nhân, ba thế lực còn lại có ý định nhận chiêu an không? Dương Lăng nhìn Thành Khởi Vận.

- Điếu Ngư đảo Bạch Tiểu Thảo chủ yếu cùng Nam Dương buôn bán, hải tặc Tây Dương phong tỏa Malacca, trên đất bằng lại điều động quân đội bình Oa, Bạch Tiểu Thảo bị, gần vạn người dưới tay gần như miệng ăn núi lở.

Hơn nữa hắn và Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử bất hòa, thế lực khó có thể mở tới phương bắc, con đường hắn có thể chọn không nhiều lắm. Cho nên ta lấy danh nghĩa người trong triều cùng hắn bàn bạc, Bạch Tiểu Thảo đã có ý nhận chiêu an.

- Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Hai người này địa bàn tiếp cận Đông Doanh, có quan hệ chặt chẽ với giặc Oa, theo tin tức thăm dò được, bọn họ không có ý định viện trợ giặc Oa. Tuy nhiên lại muốn ngồi nhìn hổ đấu. Đãi giặc Oa thực lực hao tổn lui về trên biển, nhân cơ hội thu phục bọn họ. Mở rộng địa bàn của mình.

Thành Khởi Vận khinh miệt nói: - Bọn họ hiện tại hưng phấn mãnh liệt, còn tưởng rằng đây là cơ hội tốt, làm sao chịu nhận triều đình chiêu an?

Dương Lăng trầm ngâm nói: - Nếu thấy triều đình có thư chiêu an mà lập tức đầu hàng, bọn họ cũng không phải đạo tặc tung hoành bốn bể rồi, nàng thấy có nên phái Thủy sư giáo huấn bọn họ một chút? Để bọn họ ngồi xuống đàm phán, cẩn trọng suy xét ý kiến của chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment