Ngược Về Thời Minh

Chương 264.1

Thiếu nữ thở hồng hộc ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn nắm bóp bầu ngực no đủ. Hải Cẩu Tử cười dâm nói: - Cung Trạch Hằng mượn đường mượn lương thực vừa đưa hàng mới đến, cái kia thuộc về ngươi.

Lão tinh cũng là dâm trùng, vừa nghe lão Đại nói lập tức dứt bỏ tâm sự, kích động xông lên trước ôm một thiếu nữ khác ấn ngã xuống thảm Ba Tư, kéo ki-mô-nô lên trước, tự xé quần mình, nắm lấy cái mông mượt mà động lòng người nghiến răng nghiến lợi đại chiến, trong sơn động lập tức truyền ra những tiếng rên rỉ yêu kiều.

Phật độ đảo là cửa đầu tiến vào song tự, Hà Tư Cải khoanh tay đứng ở mũi thuyền, đánh giá địa hình xung quanh. Nơi này quả nhiên dễ thủ khó công, thuyền ba buồn của hắn cũng không tính quá lớn, nhưng cách đảo bốn dặm thì không thể không thay bằng thuyền nhỏ đáy bằng, nếu không căn bản không thể thông qua dải đá ngầm dày đặc bên dưới.

Thủy sư cứng rắn xông lên không được, nếu lấy Thủy sư bộ binh, chỉ sợ cũng rất khó công đảo, hắn chú ý tới trên đảo còn có mấy ổ hỏa pháo, những hải tặc này khổ tâm kinh doanh nhiều năm, đại bản doanh có rất nhiều tiền vốn.

Tây bắc có Phật Độ đảo, phía Đông có Lục Hoành đảo, nam có Tiểu Phật Độ đảo, có thiên nhiên che chắn và đại pháo trọng binh, quân Minh phải chết bao nhiêu người mới tới được đây? Khó trách Nhị Đương Đầu phản đối cứng rắn tấn công.

Hà Tư Cải vốn là thủy tặc Thái Hồ, năm đó bị đạo tặc Dương Thanh mua chuộc thủ hạ, lúc song phương đại chiến đục chìm hai chiến hạm chủ lực, bởi vậy mà thảm bại, từ đó rời khỏi Thái Hồ. Thành Khởi Vận thông qua Bành Sa Ngư chiêu mộ hắn, bây giờ hắn là thiên hộ phụ trách tính báo Lưỡng Giang.

Thuyền tiến vào song tự thuỷ vực, nơi này thuỷ vực rộng lớn, sóng không tới hai thước, rất dễ đi thuyền, tuy nhiên Song tự đảo ba hướng đông nam tây đều có đảo phụ bảo hộ, chỉ có phương bắc có thể tiến quân thần tốc. Nhưng phương bắc bên ngoài có đá ngầm, không nhìn được sự huyền bí trong đó thì khó có thể đánh bất ngờ.

Hà Tư Cải âm thầm ghi nhớ tình hình trong lòng, ngoài mặt tỏ vẻ không chút để ý. Thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bến, có người tiếp lấy dây thừng buộc cọc, phía trước có hai thương thuyền chờ bọn hải tặc kiểm tra, cũng chưa nộp tiền lương.

- Xin mời, Hà đại nhân, Cẩu gia đang ở trong động đợi ngài. Một đại hán ngực đầy lông chắp tay nói.

Hà Tư Cải cười cười, một bước nhảy lên bờ, đầu thuyền chỉ hơi trầm xuống chứ không bị rung lắc mạnh.

- Ồ, hóa ra là người lành nghề, tiểu đệ Trần Đống, đúng là có mắt mà không thấy chân nhân.

Hà Tư Cải ôm quyền nói: - Trần huynh. Làm phiền đi trước dẫn đường. Hắn nói rồi nhìn lướt qua đảo, thấy bờ biển dùng để chứa hàng kéo tới vài dặm, xưa nay cũng không biết có bao nhiêu thuyền hàng đã đi qua đây.

Gần đó có thuyền vận chuyển tơ lụa, hiển nhiên là chuẩn bị có thuyền tiếp ứng đi về phía nam. Hà Tư Cải từng buôn hàng lậu. Biết đây là một vụ mua bán lớn, trình độ dệt của các nước phương Tây lạc hậu hơn Đại Minh.

Cùng là hàng dệt, vốn bọn họ chế tạo ra đắt gấp ba Đại Minh, hơn nữa chất lượng lại không so sánh được. Cho nên dù có phương pháp nuôi tằm, nuôi dâu cùng với chế tác tơ lụa mua lại của người Hán, bọn họ vẫn không làm ra được tơ lụa Đông Phương.

Khi Hà Tư Cải bước vào trong động, Hải Cẩu Tử và lão Tinh đã quần áo chỉnh tề ngồi đó, vừa thấy người đến, lão Tinh liền đứng dậy đón chào: - Hà đại nhân, hoan nghênh hoan nghênh, vị này chính là Cẩu gia.

Hai hàng mười sáu đao thủ đứng thẳng tắp. Hải Cẩu Tử ngồi trên ghế dựa lớn phủ da thú, kiêu căng từ trên nhìn xuống Hà Tư Cải.

Hà Thiên hộ lên trước hai bước, chắp tay vái chào nói: - Cẩu gia, kính ngưỡng đã lâu.

Hải Cẩu Tử nghe xong sửng sốt, ngạc nhiên nói: - Ngươi là người Hoài Dương?

Hà Tư Cải cười nói: - Đúng vậy. Tại hạ người Dương Châu Thường phủ.

- Ha ha. Hóa ra là đồng hương, mau mau mời ngồi. Hải Cẩu Tử rời nhà đã lâu, lúc này nghe thấy giọng quê hương liền cảm thấy thân thiết, lập tức thay đổi dáng vẻ.

Hà Tư Cải cũng không phải người Dương Châu, chỉ có điều hắn biết khẩu âm vùng đó. Thành Khởi Vận sau khi biết lai lịch của Hải Cẩu Tử, lại biết người này với cố hương có vài phần tình ý, trước kia hắn thế lực nhỏ yếu bị hải tặc khác chèn ép không thể ở trên biển dung thân, mặc dù phải lên bờ cướp cũng không có đi Dương Châu. Thế nên mới bảo Hà Tư Cải giả đồng hương để thân cận.

Hà Tư Cải cũng tỏ vẻ kinh sợ khi gặp đồng hương, hai người dứt bỏ chính sự mà tán gẫu về quê hương trước, đến khi vui vẻ mới khéo léo dẫn dắt câu chuyện tới mục đích lần này.

Khi Hải Cẩu Tử nghe quân Minh lấy ba tàu chiến hạm đánh bại mười một thuyền chiến của giặc Oa thì thần sắc ngưng trọng hẳn lên, chiến lực giặc Oa ở trên biển hắn cũng không để trong mắt, nhưng hiện giờ quân Minh lấy ba chiến mười một, đối phương chỉ có hai chiếc chạy thoát thì phải nói rằng Thủy sư quân Minh chiến lực đã nâng cao kinh người.

Hắn và lão Tinh liếc nhau, thăm dò nói: - Lão Hà, vậy ngươi nói, triều đình rốt cuộc có bao nhiêu thành ý? Cẩu Tử ta tùy tiện đã quen, để ta giúp đỡ đoạn đường lui của người Oa... dễ thương lượng. Nhưng ta không quen lên bờ làm quan, triều đình có thể đồng ý cho ta làm Thủy sư Tổng đốc, đóng quân trên biển không?

Phải biết rằng... Thủ hạ ta hơn ba vạn nhân mã, đâu có yên tâm ai cũng được triều đình thừa nhận. Lại nói, anh em kết nghĩa Tuyết Miêu của ta cũng không dễ nói chuyện như vậy, lão tiểu tử đó bệnh đa nghi nặng hơn ta nhiều.

- Ha ha ha, Cẩu gia yên tâm, chỗ Miêu gia đã.. Ách... Cũng chuẩn bị đi đàm phán.

Hửm? Hải Cẩu Tử bỗng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Tư Cải.

Hà Tư Cải cười khan nói:

- Cẩu gia yên tâm, chỗ Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo chỉ cần triều đình mở điều kiện, nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần Cẩu gia đáp ứng nữa, chỗ Tuyết Miêu còn có thể vung tay lật trời hay sao?

- Nói cũng đúng, ha ha ha, ta cùng Tuyết Miêu luôn cùng tiến cùng lui, ta đáp ứng rồi, hắn sao không đồng ý? Nhưng điều kiện của ta... Hà đại nhân nghĩ như thế nào?

Hải Cẩu Tử hỏi mà trong lòng âm thầm tính toán: Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo nhận chiêu an không ngoài ý muốn. Nhưng tên khốn Tuyết Miêu chẳng lẽ cũng gạt ta liên minh với triều đình rồi sao?

Con mẹ nó, vợ chồng vốn là chim liền cánh, tai vạ đến còn mỗi người bay một nơi, huống chi là huynh đệ kết nghĩa. Nếu phía Nam song tự bị Bạch Tiểu Thảo phá hỏng, phía đông bị Tuyết Miêu ngăn lại, phía tây có Vương mỹ nhân, Thủy sư chỉ phong tỏa phương Bắc thì Hải Cẩu Tử ta khác gì bị vây thành chó chết?

Hải Cẩu Tử đương nhiên không hoàn toàn tin Hà Tư Cải, làm nghề lừa gạt người khác nhiều năm như vậy, kế nghi binh hắn cũng biết. Nhưng chính vì đã trải qua lắm mưu nhiều kế, hắn cũng không dám quá tin tưởng Tuyết Miêu. Còn cả khẩu âm quê hương Hà Tư Cải vô tình thốt lên, ở trong lòng hắn vẫn để lại một bóng ma.

Hà Tư Cải nhíu mi nói: - Cẩu gia, ngài cầm giữ mấy vạn binh, phong làm Tổng đốc cũng không tính quá mức, tuy nhiên trú binh ở hải ngoại, quản hạt bốn mươi sáu đảo Đông Hải, chuyện này ta cũng không dám tùy tiện đáp ứng ngài.

Đương kim lục tỉnh Tổng đốc, tiêu diệt Oa, khâm sai Dương đại nhân là tâm phúc số một của Thánh Thượng, chuyện này chắc ngài cũng biết? Chỉ cần hắn gật đầu đáp ứng, chuyện này đã có bảy phần nắm chắc. Cẩu gia đã có ý này, vậy ta phải quay về bẩm với đại nhân rồi nói sau.

Hà Tư Cải không dám tùy tiện đáp ứng. Hải Cẩu Tử ngược lại còn tin tưởng thêm vài phần, hắn cười nói: - Được, nếu như vậy ta cũng không giữ ngươi nữa... Lão tinh, đi lấy mười con đại hoàng ngư tặng cho đồng hương của ta. Mặt khác. Còn có một bao lễ vật, một mỹ nhân dị quốc, nhờ ngươi đưa tới cho Dương tổng đốc. Ha ha ha...

Hà Tư Cải giả nhún nhường một phen rồi cũng đáp ứng. Hải Cẩu Tử thấy sứ giả cũng tham tiền, lập tức thả lỏng thêm vài phần tâm sự, tươi cười tiễn y ra tới cửa động, nhìn Lão tinh tiễn người ra ngoài rồi, nụ cười trên môi dần biến mất.

Hắn chắp tay sau lưng đứng ở cửa động, gió núi thổi áo bay phần phật, cặp mắt âm u lạnh lẽo, rất lâu sau đó, hắn mới từ trong kẽ răng rít lên hai chữ: - Tuyết Miêu....
Bình Luận (0)
Comment