Ngược Về Thời Minh

Chương 279.2

: Mài đao soàn soạt

Những con thuyền lớn nhỏ các loại, trải dài vô biên, buồm giương như mây.

Tuyết Miêu quay đầu nhìn lại đảo rùa giống như một con rùa lớn dưới biển sâu, thở dài như không muốn xa rời:

- Phải rời khỏi rồi, ở đây đợi hơn nửa đời người, mỗi một hòn đá trên đảo cũng quen thuộc vô cùng.

Hiện giờ, cuối cùng phải trở về đất liền rồi. Tên tiểu tử nghèo không một xu dính túi năm đó, giờ đã thăng chức rất nhanh thành Hải vận Đề đốc, làm rạng rỡ tổ tông.

Y hài lòng nhìn bộ hạ đang bận rộn. Đây là tiền vốn. Chờ ta đổi về chiến hạm và hỏa pháo kiểu mới của triều đình về, tay nắm trọng binh, tọa trấn một phương. Đến lúc đó thì dù là triều đình cũng phải kiêng kị ba phần.

Ha ha, Hải Cẩu Tử muốn làm Đại đô đốc? Nằm mơ đi thôi. Hôm nay ta đầu nhập triều đình, hắn là nước dưới đáy thuyền, đến lúc đó có khi lại đem nhân mã của hắn toàn bộ do ta quản lý.

Y sờ sờ tờ thánh chỉ trong lồng ngực, nhất thời tưởng như đang nằm mộng. Cái này Mã tú tài đã xem qua, thật sự là song long đoạt châu gấm Tô tơ vàng, là thánh chỉ của Hoàng đế hàng thật giá thật, tuyệt đối sẽ không sai.

Đội thuyền từ hơn mười đảo nhỏ do y chưởng quản đã tụ tập lại đầy trên mặt biển. Tuyết Miêu đi lên thuyền của mình, đắc chí vung tay nói:

- Xuất phát!

Đội thuyền nhiều đếm không xuể, trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía vịnh Phúc Châu, từ rạng sáng con thuyền đầu tiên đã đi ra, thuyền con của các đảo nhỏ tụ tập liên miên không dứt, mãi đến sau giờ ngọ mới toàn bộ ra khỏi đảo.

Bến thuyền Phúc Châu, lúc này cũng tinh kỳ phấp phới, binh giáp như mây.

Nước biển vỗ bờ, tiếng sóng êm đềm. Trong từng tràng âm thanh kêu vang của chim hải âu, đoàn thuyền che lấp bầu trời đã lái về phía bến thuyền. Khôi giáp nghi thức chờ đón sáng loáng, rất là uy vũ, đội Nghi tân lễ nhạc tấu lên khúc ca chúc mừng. Dương Lăng dẫn quân Phúc Châu, phía quan lại có hơn một trăm quan viên, cộng với những nhân vật thân sĩ nổi tiếng có máu mặt của Phúc Châu, đứng dưới chiếc lều bằng lụa đầy màu sắc yên lặng chờ Tuyết Miêu.

Vì tránh để cho Tuyết Miêu sinh nghi, trên bến thuyền ngoại trừ đội nghi trượng ra, chỉ có ba ngàn tán kỵ binh dũng trú thủ cảnh giới. Hôm nay Lưu Tri phủ bận bịu, phải sắp xếp chỗ trú chân cho bộ hạ của Tuyết Miêu, phải sắp xếp người mau chóng khuân vác tài vật sau khi những con thuyền lớn nhỏ chở kỳ trân dị bảo nhập cảng, rồi phải sắp xếp xe ngựa chở bọn họ đến nơi trú chân, còn phải chỉ huy thuyền trống nhanh chóng rời khỏi, để sau đó những con thuyền tiếp theo tiếp tục tiến vào. Tuy nói việc này không cần đích thân y đi làm, nhưng chỉ hủy thu xếp cũng bận đến ướt đẫm mồ hôi.

Chiếc chủ hạm của Tuyết Miêu đã nhập cảng, trên bến thuyền vang lên một tràng kèn ô ô, trầm thấp hùng hồn, ngay sau đó là tiếng chiêng trống vang trời, rồi tiếng pháo nổ. Đám người Hà Tổng binh, Lưu Tri phủ cùng đi đến bến thuyền nghênh đón.

Tuyết Miêu sớm đã đứng trên đầu thuyền. Thuyền vừa tựa vào bờ chuẩn bị thả neo, ván cầu vừa mới bắc xong, dây thừng còn chưa buộc chặt, thì y đã dẫn ba đứa con trai, bảy tên thủ lĩnh được bài danh thượng hiệu, mặt mày hớn hở đi xuống thuyền.

Hà Tư Cải đứng hầu một bên, giới thiệu một lượt về nhân sĩ hai bên, đáp lễ nghênh đón lẫn nhau, thăm hỏi tạ ơn. Tuyết Miêu nghe xong thân phận của mấy vị này, cảm thấy Dương Lăng đãi ngộ mình rất trọng, trong lòng đã vui mừng lại còn cảm thấy vinh dự, không khỏi luôn miệng nói lời cảm tạ. Sau đó chúng quan viên cùng bọn họ nói cười vui vẻ bước vào trong lều tấn kiến Khâm sai.

Dương Lăng mặc áo mãng bào thắt đai ngọc, ngồi chễm chệ sau chiếc trường án phủ lụa đỏ, trái phải có hai thị vệ. Hắn đang cầm tiết ấn Khâm sai và Thượng Phương Bảo Kiếm. Tuyết Miêu tiến vào lều, liền thu liễm nụ cười, vội vàng tiến lên hai bước, hai gối quỳ xuống, nói:

- Tội dân tử tù Văn Hán Thành, khấu kiến Khâm sai Tổng đốc Dương đại nhân.

Dương Lăng vội vàng từ sau án đứng dậy, vẻ mặt tươi cười bước ra chào đón, cười ha ha, nói:

- Văn Đề đốc, Văn đại nhân. Ha ha ha, chuyện xưa đã qua rồi. Từ nay về sau ngài chính là trọng thần của triều đình rồi, ân ngộ của Hoàng Thượng nặng không thể nặng hơn. Từ nay về sau đại nhân lấy quốc sự mà tỏ lòng trung, đem hết khả năng ra đền đáp triều đình, mới không phụ lòng ưu ái của Hoàng Thượng.

- Vâng vâng vâng, đa tạ ân chỉ dẫn của Dương đại nhân. Văn mỗ là một kẻ thô kệch, đã quen sống trên biển, không biết lễ pháp, không hiểu quy củ, sau này mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.

Hành lễ gặp mặt xong, Dương Lăng tuyên đọc thánh chỉ tại chỗ, rồi bảo Tuyết Miêu thay một bộ quan bào võ tướng tam phẩm mới tinh, sau đó cầm tay y một cách thân mật mà đi, đi vào thành Phúc Châu.

Bách tính toàn thành nhìn thấy Khâm sai Dương đại nhân và đại đạo Tuyết Miêu, nhận chiêu an quy thuận triều đình, nắm tay đi vào thành, tiếp đãi long trọng.

Sau đó, Dương Lăng dẫn Tuyết Miêu và tướng lĩnh thân tín dưới trướng y đến tửu gia "Thọ Sơn đình" xa hoa nhất trong thành Phúc Châu, mời quan viên văn võ, thân sĩ địa phương cùng đi, hơn ba trăm người tề tựu một chỗ. Trên mâm cá cua tôm hào, sơn hào hải vị đương nhiên đều là món ăn thượng đẳng nhất, lại có ca kỹ đánh đàn ca múa giải trí, tất là một phen náo nhiệt.

Những thủ lĩnh hải tặc này toàn bộ khoác áo quan, nghiễm nhiên cũng là quan viên của triều đình, được người khác mở miệng một tiếng gọi đại nhân, cung phụng hầu hạ như tiên. Lúc đầu bọn họ còn làm ra chút dáng vẻ của đại nhân, đến về sau uống đến hứng lên rồi, không khỏi vẫn xắn áo để lộ cánh tay ra, giẫm ghế đập bàn la lối om sòm cả lên.

Mọi người đang uống rượu say sưa, thì Dương Lăng đảo mắt nhìn thấy Lưu Tri phủ từ bên ngoài tiến vào, một mặt nâng một chén kính rượu mọi người, một mặt đi sang phía hắn. Hai người đứng ở dưới cột trụ. Dương Lăng hạ giọng nói:

- Đã sắp xếp ổn thỏa?

Lưu Tri phủ gật đầu nói:

- Vâng, toàn bộ đều an bài ở Hồng Biên Châu, Hà Tổng binh đã phái tám ngàn quan binh đóng quân ở Hà Đông, bọn cướp đến hàng trú quân ở Hà Tây, tựa vào sông nhìn nhau.

Dương Lăng ừ một tiếng, hỏi:

- Bọn chúng không hoài nghi gì chứ?

Lưu Tri phủ cười nói:

- Không có. Bọn chúng vừa mới quy hàng, triều đình phái binh đề phòng vạn nhất là chuyện phải làm. Lại nói bọn chúng trên vạn người, chúng ta chỉ tám ngàn người, còn cách một con sông, nên bọn hải tặc rất là yên tâm. Hạ quan đã sai người đi đưa một trăm con heo, ba mươi con dê, còn có bốn xe rượu ngon, để cho bọn chúng uống cho sảng khoái.

Dương Lăng như cười như không, nói:

- Ừ, bọn chúng cho ngươi ưu đãi gì?

Lưu Tri phủ sửng sốt, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu sau mới nói:

- Hạ quan có tội. Bọn chúng bọn chúng quả thật đã tặng cho hạ quan một hộp đồ trang sức vàng bạc, và và hai ả người Oa mười ba tuổi.

Dương Lăng làm như không có chuyện gì ra hiệu cho hai tên đại đạo ở bàn bên nâng chén uống rượu, sau đó thấp giọng nói với Lưu Tri phủ:

- Lấy thì cũng đã lấy rồi, tối nay binh hoảng mã loạn, ở lại nơi đó có lẽ đến tính mạng cũng không còn.

- Bản quan cũng hiểu đạo lý nước quá trong ắt không có cá, chỉ nhắc nhở ngươi đừng làm quá đáng. Vết xe đổ của Uông Phi Lăng, lúc trước y còn chưa chắc có đảm lượng để tư thông với địch giết quan triều đình, chẳng qua chỉ là vì lợi mà bị dụ dỗ, càng lún càng sâu, cuối cùng không thể tự mình thoát ra được.

Lưu Tri phủ kéo vạt áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, môi còn hơi tái, nói:

- Vâng vâng vâng, hạ quan biết tiết chế, biết cái gì nên nhận, cái gì không được nhận, quyết không dám tham bẩn mà phạm pháp, gây họa cho bách tính. Hôm nay những heo dê và rượu ngon hôm nay mua, hạ quan đều chiếu theo giá cả mà chi tiền, không dám khất nợ với bách tính một văn một hào nào.

Dương Lăng cười ha ha, nói:

- Tốt, hối hả cả một ngày, người cũng đi uống chút rượu đi. Ngươi là quan văn, đêm nay không có chuyện của ngươi, cứ việc thỏa sức chè chén là được.

Dương Lăng giơ chén lảo đảo đi trở về. Nỗi khiếp sợ của Lưu Tri phủ vẫn chưa tiêu tan, y ngẫm nghĩ một hồi. Đà phu, xe ngựa hôm nay phái đi vận chuyển gia quyến và tài vật của hải tặc, còn có lương thực để mua sắm vẫn đang nợ bách tính chưa trả. Y cũng bất chấp tất cả đi uống rượu, trước tiên chạy ra ngoài gọi sư gia của mình, bảo y lập tức xử lý việc này cho thỏa đáng, dặn đi dặn lại không được cắt xén trong đó, rồi mới trở về dự yến.

Dương Lăng trở về bàn, lại cạn hai chén với Tuyết Miêu, lấy cớ tiểu tiện đi ra hậu trạch. Hắn đi qua thiên tĩnh, vườn hoa, rẽ vào một gian thư phòng ở bên phải. Thành Khởi Vận sớm đã đợi ở đây rồi. Dương Lăng vừa vào cửa liền hỏi:

- Sao rồi?

Thành Khởi Vận yêu kiều đứng dậy, nói:

- Hàn đại nhân, Bành đại nhân dẫn mười chiếc chiến thuyền con rết mới chế tạo xuất phát đi trước. Thuyền này không cần giương buồm, có thể tập kích. Thủy sư Chiết Giang và thủy sư Phúc Kiến tộng cộng phái ra một trăm hai mươi chiến thuyền mã khoái, vận chuyển một vạn tám ngàn binh cùng đi theo, chỉ chờ lửa châm lên làm hiệu, thì lập tức tấn công lên núi. Chiến hạm kiểu mới của chúng ta đã tăng lên đến mười hai chiếc. Vì đề phòng vạn nhất, cũng toàn bộ phái đi tiếp ứng. Đêm nay, nhất định có thể nắm được đảo sinh đôi trong tay.

Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Được! Nàng lại đi qua chỗ Mạnh Tứ Hải, Tưởng Châu xem xem. Hiện tại Hán Siêu và Tiểu Ái không ở trong doanh, hai tên khốn này ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện. Đêm nay là thời điểm chúng ta thu lưới bắt cá, có chút gió thổi cỏ lay nào, thì cũng đừng dọa cho cá chạy mất!

Thành Khởi Vận che miệng cười nói:

- Như thế thì chỉ sợ đại nhân phải thất vọng rồi. Một mẻ lưới này của ngài kéo lên, nhiều lắm chỉ có một con mèo và một con chó. Còn muốn đánh cá sao? Đừng nói là cá, sợ là đến tép cũng đừng mơ nhìn thấy một con.
Bình Luận (0)
Comment