Ngược Về Thời Minh

Chương 311.7

Giám ngục quan Cố đại nhân đang trần trụi ôm lấy vợ của mình ân ái trong chăn ấm thì đột nhiên có tiếng gõ cửa kêu cộc cộc cộc bên ngoài.

Cố đại nhân trán đầm đìa mồ hôi, giận dữ hét lên:

- Là tên khốn nào đó?

Bên ngoài có tiếng của một nha sai khẽ khàng đáp lại:

- Đại nhân, lại có người muốn đến thăm Nhị Vương Tử. Ngài không ra thì ai dám cho họ vào cơ chứ ạ?

- Mẹ nó, ta không ra, ta nhất định không ra đấy!

Cố đại nhân giận dữ nói, cố nhích toàn thân về đằng trước lấy một cái.

- A!

Tiếng phụ nữ kêu lên, thuận tay véo lên cái hông nhễ nhãi mồ hôi của y một cái, rồi nhỏ giọng mắng:

- Mau dậy đi, ban nãy có hai nhóm người đến, càng về sau thì đưa càng nhiều vàng. Người này nửa đêm canh ba còn đến nhất định sẽ đưa rất nhiều tiền, lão già chết tiệt này ông chê tiền phải không?

Phu nhân đã có lời như vậy, Cố đại nhận chỉ đành quát lên:

- Ngươi ra trước ứng phó, đại nhân ta ngay lập tức có mặt.

Cố đại nhân không cam tâm cố thêm một lúc nữa, bị bà vợ hám tiền của mình đạp ra khỏi giường. Tới lúc đó mới hục hặc đứng dậy mặc y phục, vội vàng tới tiền đường.

Trước đại lao Thành Đô có một chính đường nhỏ. Có riêng một khóa viện, là nơi ở của sai ngục, tạp dịch và một số những viên quan giám ngục có đủ tư cách được mang người nhà đến. Đi qua gian nhà phía giữa, đằng sau là tường dầy lũy cao, quả đúng là một nhà tù chuẩn mực.

Trong đại sảnh nhỏ đó, có hai người ngồi và bốn người đứng, tổng cộng là sáu người.

Cố đại nhân vừa nhìn thấy bọn họ thì ngay lập tức nguôi giận. Linh công công của Thục Vương phủ đến, cho y ba mươi lượng bạc. Thác Bạt Sở Ti của Tiểu Kim Xuyên có hai người đến, cho y hai mươi lượng vàng. Lần này có những sáu người đến... Trời ơi! Lão tử ta có thể cưới vợ bé rồi!

Nhìn thấy lão ta tới, một người đàn ông đang đứng chắp tay đằng sau ngay lập tức quay lại, chặn trước mặt y, chắp tay hành lễ nói:

- Cố đại nhân, nửa đêm còn đến làm phiền, thật ngại quá. Phía trên kia có hai vị đại nhân, muốn tới thăm Nhị Vương Tử, hy vọng ngài tạo điều kiện cho.

- Đại nhân? Là vị đại nhân còn lớn hơn Linh công công bên cạnh Thục Vương sao? Có lớn hơn cả Thác Bạt Sở Ti không?

Cố đại nhân cười thầm trong lòng, liếc nhìn hai người đứng bên. Đó là hai người thanh niên, một người hơn hai mươi tuổi, một người ba mươi tuổi, từng tuổi đó cũng có thể làm quan? Chắc là cái bọn không đầu không óc chíp hôi nghe thấy tin Vương tử phạm án, cũng chẳng thèm biết tình hình ra sao mà đến để nghe ngóng đây thôi đúng không?

Cố Triệt bĩu môi, kéo dài giọng nói của mình ra, từ tốn nói:

- Các vị huynh đệ là người ở Nha môn nào vậy? Không phải là lão ca ta không nể mặt, Án Sát sứ đại nhân cũng đã dặn dò rồi. Nhà lao này bất luận là ngài quan to nào đến cơ nào đi chăng nữa cũng không phải là muốn thì vào được đâu. Các vị huynh đệ, mấy người có trong tay bút tích của Lục đại nhân không?

Y giương ngón tay về phía trước, vê vê hai ngón tay, cười khúc khích nói.

- Ha ha, bút tích của Lục đại nhân ta không có, nhưng ta có thứ này!

Người đó lấy từ trong người một vật gì đó, lông mày của Cố Triệt nhướn cao đến nỗi muốn bay cả lên:

- Những người tới đây ngay hôm nay quả thật đều rất có khí khái của bậc thượng lưu.

Người đó lấy một vật gì đó đặt vào trong tay của y, Cố Triệt khẽ ước lượng độ nặng, gương mặt của y ngay lập tức sầm lại:

- Mẹ nó, những sáu người thì chừng này xem ra quá ít đấy chứ?

Cố đại nhân giương lên nhìn một cái, đột nhiên bắp chân bị co rút, cầm trên tay cái vật đó dường như phải bỏng, vội vàng trả lại cho người vừa đưa, run rẩy nói:

- Đại đại đại... đại nhân là người của Cẩm Y Vệ? Không... không biết có công vụ... gì không?

Người đó vuốt mớ râu trên miệng, liếc xéo nhìn Cố Triệt một cái, rồi sau đó vỗ lên vai y, cười khúc khích đáp lại:

- Công vụ... Đương nhiên là công vụ rồi, Cố đại nhân muốn biết chăng?

- Không không không không...

Cái đầu của Cố Triệt ra sức lắc nguây nguẩy tựa như lắc cái trống đồ chơi vậy. Cẩm Y Vệ chuyên đi điều tra những đại án mưu phản, để cho bọn chúng bắt đi thì có đến chín phần là tử mạng, ai muốn có dây dưa với bọn chúng cơ chứ.

- Ha ha, vậy thì tốt, dẫn đường!

Cố Triệt bò lăn đứng dậy mà lên trước dẫn đường. Chắc là do vì chuyện phòng the mới được một nửa thì phải ngừng, kết quả là nhiễm phong hàn, lại thêm bị dọa cho đến sợ hãi, mới đi được nửa đường thì bụng đau quằn quại đến độ co giật. Cố đại nhân cũng không dám cất tiếng nào, nghiến răng đưa bọn chúng đến cửa nhà lao, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương cứ chảy dài từ trên trán xuống.

Kết quả là y cũng chẳng còn kịp nói với hai tên lính canh đang đầy một vẻ uất hận kia về thân phận của đám người này, bèn nghiến chặt răng, giương cả cổ ra mà nói:

- Mau, dẫn các vị đại nhân này đi gặp Nhị Vương Tử.

Đám người này vừa mới đi cách đó không xa, y còn chẳng thiết gì đến lễ nghĩa lịch sự nữa, quay người từ cửa của nhà lao nhảy một bước lớn ra khỏi, ngồi bệt xuống đất. Hai tên lính canh cửa giật mình thấy vậy bèn nhanh chóng tiến tới đỡ y, vội vàng hỏi:

- Nhạc đại nhân, ngài bị sao vậy?

- Nhanh, nhanh nhanh, tìm lang trung. Bụng... của ta... đau.

Cố Triệt không kịp nói hết câu thì đã ngất đi luôn.

- Sáu người này không giống như hai đám trước, không phải là lướt đi, nhưng... sáu người này đi thẳng hàng cùng nhịp bước chân, thật là khiến cho người ta phải sợ hãi.

Hai tên lính canh ngục thì thầm với nhau, dẫn bọn họ đến trước phòng của Chu Nhượng Cận.

Chu Nhượng Cận đã ngủ rồi, hai tên lính canh ngục bèn gọi gã dậy:

- Nhị Vương Tử, có người muốn gặp ngài.

Những người luyện võ ngay cả khi ngủ cũng có ý thức cảnh giác. Chu Nhượng Cận ngồi bên cạnh giường, nhận thấy những người bên ngoài kia mình đều không hề quen biết thì cảnh giác hỏi:

- Các ngươi là ai?

Người đàn ông dẫn đầu bọn chúng xua tay về phía hai tên lính canh:

- Hai người đi chỗ khác!

- Đây là lãnh địa chúng tôi quản lý, sao ai đến đây cũng muốn đuổi chúng tôi đi, khẩu khí lại còn hung hăng như vậy?

Hai tên lính canh bất mãn đáp lại:

- Anh em chúng tôi phụng mệnh hành sự, bên trên đã căn dặn, bất kể...

- Lôi ra ngoài!

Bốn người đàn ông từ hai bên bước tới, lôi hai tên lính canh chân không chạm đất mà lướt ra ngoài.

- Làm phản rồi, làm phản rồi!

Hai tên đó vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, đanh định gọi những người khác đến trợ giúp thì bỗng nghe thấy có tiếng nói dõng dạc từ phía sau:

- Bổn quan là Thiêm Sự của Cẩm Y Vệ trú tại Tứ Xuyên Vệ Sở, nghe nói mưu nghịch khâm phạm của Di Lạc tà giáo xuất hiện tại Thành Đô, Nhị Vương Tử đã từng gặp mặt tên tội phạm đó, nên chúng ta mới tới đây để điều tra.

Hai tên lính canh tức thì ngậm chặt miệng, một tiếng kêu thôi cũng được nén lại. Nếu như không phải vì bộ quan phục sai nha trên người bọn chúng, chỉ cần nhìn gương mặt khí khái đại nghĩa lẫm liệt thề chết cũng không nói, thì quả đúng là giang hồ hảo hán.

- Lý do này quả... có đúng có phần ngu ngốc, nhưng Cẩm Y Vệ có thể tìm một lý do mà hành sự thì cũng coi như là đã nể mặt lắm rồi.

Dương Lăng nghĩ thầm, chẳng đợi cho kẻ đang kinh ngạc và nghi hoặc là Chu Nhượng Cận kia nói câu nào, bèn vụt bước ra từ sau lưng của vị Thiêm Sự Cẩm Y Vệ tầm ba mươi tuổi kia, chắp tay cười nói:

- Nhượng Cận huynh, đêm rồi còn đến thăm, làm phiền huynh rồi.
Bình Luận (0)
Comment