Ngược Về Thời Minh

Chương 314.6

- A Đại tung hoành phá phách, thường xuyên gây chuyện. Nhưng y không muốn tạo phản. Không phải là vì không muốn tạo phản mà là vì cái tên ngu ngôc đó chưa được nhìn thấy thế gian ngoài kia ra làm sao thì đã ếch ngồi đáy giếng nghĩ mình là Hoàng đế rồi. Thế nên ta mới phái người đóng giả thành thương lái đến bán cho y những món đồ tinh xảo, những món đồ mỹ nghệ bằng sứ và tơ lụa, là những thứ mà cả đời y chưa từng được nhìn thấy sờ đến. Khiến cho tên ngu ngốc tự xưng Vương trong rừng đó được mở mang tầm mắt. Rồi sau đó lại nói cho y biết cuộc sống của Hoàng đế thì còn xa hoa và sung sướng đến như thế nào, tâng bốc rằng y cũng có thể được ngồi ghế rồng, được mặc long bào.

Vì ta biết rằng địa bàn của y có hạn, chỉ ở trong cái vùng núi bé nhỏ đó thì dù có quậy như thế nào, Phụ vương cũng sẽ không bận tâm tới. Nhưng nếu y mạc phạm xưng Đế thì Phụ vương không thể ngồi yên bỏ mặc được, nhất định phải xử lý. Phụ vương thân mang bệnh nhiều năm nên người cầm quân xuất trận đương nhiên là Thế tử, ha ha. Kỳ thực thì ta thích hợp hơn huynh ấy, nhưng ta sẽ không có cơ hội được lộ diện. Ta vĩnh viễn chỉ là một vai phụ thôi.

Dương Lăng đột nhiên xen ngang:

- Gạch vàng này thì sao? Cũng là ngươi cố ý bán cho y?

Chu Nhượng Cận đáp lại một cách khinh miệt:

- Một tên man rợ trong núi, mặc lên người hoàng bào thì đó là long bào sao. Trên ghế có khắc hai con rồng thì đó trở thành ghế rồng rồi sao? Nhưng... gạch vàng đó có thể làm mờ mắt của y, ta cũng không thể không mạo hiểm đi kiếm, mục đích chỉ là để cho thanh thế của y có thể khuấy đại hơn được chút nữa.

Chu Nhượng Cận nói tiếp:

- Có một số người Hán đi theo tên đó, nơi đó có một tên là thợ công phạm tội của thôn Ngự Diêu, Tô Châu. Trốn tới trốn lui rồi đầu quân cho y. Tuy tên tù đó chưa nhìn thấy ghế rồng và long bào nhưng đã nhìn thấy vàng, biết được A Đại coi trọng thứ đó bèn nói với y. Nếu như mặc long bào ngồi lên ghế rồng không thôi thì vẫn chưa được coi là Hoàng đế, dưới chân của Hoàng đế còn phải trải vàng lên nữa.

Hóa ra là như vậy, đó chính là nguyên do của vụ án bán trộm vàng. Lý do lại là từ một yêu cầu hoang đường phi lý từ Tộc trưởng Man tộc. Thế sự thật là khó lường, Dương Lăng cảm thán một hồi, tiếp tục hỏi:

- Ngươi tính trăm phương nghìn kế như vậy, mất bao công sức để sắp được một cái bẫy lớn nhường đó chỉ vì muốn giết chết Thế tử?

- Đúng!

Chu Nhượng Cận nghiêm nét mặt đáp lại, phong thái quá ư đậm chất của một kẻ cầm quyền:

- Chuyện này không thể có chút liên quan với ta dù là nhỏ nhất. Sức khỏe của Phụ vương ngày càng không được tốt, nếu như đợi đến ngày Phụ vương nhường lại ngôi vị cho huynh ấy thì ta muốn ra tay lại càng khó khăn hơn, nên ta buộc phải nắm bắt lấy thời cơ.

Tin tức A Đại muốn vượt quyền xưng Vương đã loan đến tai Phụ vương. Thân là một Phiên Vương mà để cho sự việc đến mức độ đó rồi mà không giải quyết thì đó quả đúng là một sự tắc trách nghiêm trọng. Phụ vương chỉ đành lệnh cho đại ca đi giải quyết sự việc đó. Đại ca của ta cũng giống như Phụ vương, đều là những người cổ hủ cứng nhắc, không biết đến ứng biến ngoại giao. Đối với bọn thổ phỉ cũng giảng giải tội đại nghịch bất đạo. Ta chỉ cần dùng kế một chút thôi thì quả nhiên huynh ấy đã nghe theo lời mà đi vào hang cảm hóa đám man rợ đó.

Còn ta thì đi du ngoạn Vọng Trúc Khê, chuyện đó hoàn toàn chẳng có liên quan một chút nào đến ta hết. Đợi đến khi mọi chuyện đã hỗn loạn đến mức không thể giải quyết được nữa thì Phụ vương đương nhiên sẽ triệu gọi đến nhân vật phụ là ta đây.

Chu Nhượng Cận nói đến đây bèn khẽ thở dài một cái:

- Ta đương nhiên là sẽ đại nhân hiệp nghĩa mà đi cứu huynh ấy ra. Nhưng ta cũng sắp xếp người, sắp xếp những lời giải thích có liên quan đến Thổ Mộc Bảo như của Yên Cao Tài. Đến lúc đó mọi người sẽ cầu xin ta, ta cũng chỉ đành thuận theo số đông, dùng binh đấu lại không khuất phục, đại ca có muốn không chết cũng khó. Nhưng ai có ngờ đâu... ông trời lại cử ngươi đến... Ngươi quả đúng là sao chổi.

Chu Nhượng Cận lắc đầu cười khổ sở, vẫn là bộ dạng vô cùng ngưỡng mộ Dương Lăng, y tiếp tục nói:

- Tất cả mọi chuyện là như vậy đó, đều đã bị ngươi biết hết rồi. Ta không ngờ một người cổ hủ bảo thủ như đại ca lần này lại biết thông minh hơn, dùng tiền và quyền lực để cảm hóa kẻ ác. Ha ha. Tiền và quyền lực luôn là thứ vũ khí đắc thắng, nó có thể khiến cho con người ta bỏ đao quay đầu, lập tức thành Phật, lẽ nào không phải vậy sao?

Dương Lăng cười nhạt đáp lại:

- Vậy nên kế hoạch đổ vỡ, ngươi lại tiếp tục tính toán một kế hoạch mới?

Chu Nhượng Cận lắc đầu đáp lời:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Kế hoạch đổ vỡ, ta cũng không oán trời hận người, ta sẽ nhẫn nại chờ đợi, chờ đợi cơ hội thứ hai xuất hiện. Phụ vương muốn truyền ngôi thì cứ truyền đi, chỉ cần ông ta chết đi thì ta sẽ lại có cơ hội. Trong ngày kế vị truyền ngôi đó, ta yêu cầu nội tổng quản đưa Thác Bạt và Cát Phiên đi bái kiến Vương phi. Khi đi đến hoa viên để gặp các ngươi thì vô tình phát hiện ra đại ca và Mộng Ly đang nói chuyện với nhau, hơn nữa hai người các ngươi còn đang đứng trong góc khuất để quan sát thì ta đã ẩn mình một chỗ mà không đi tới nữa.

Lúc sau khi đi ngang qua bờ hồ, ta nhìn thấy Mộng Ly đầm đìa nước mắt, bèn gọi muội ấy ra vườn sau hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện. Muội ấy còn thân với ta hơn đại ca rất nhiều, ta đồng ý sẽ giúp muội ấy thì Mộng Ly mới chịu nói cho ta biết rằng muội ấy có tư tình với Thị Vệ trưởng Đường Gia Sơn, đồng thời đã có thai. Nay chẳng biết nên làm thế nào...

Dương Lăng cười lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi, người huynh trưởng mà Mộng Ly tin tưởng nhất, đã giúp nàng ấy chọn một con đường... còn đường đi mà không có đường về.

Chu Nhượng Cận nhìn sắc lạnh, nhưng rồi lập tức trở lại bình thường, bình tĩnh như không có việc gì đáp lại:

- Phú quý chỉ có trong hiểm ác, không độc không phải trượng phu.

Dương Lăng nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt lắng đọng lại, rồi nói tiếp:

- Ngươi tự đặt mình vào tội chết, rồi lại dùng liên hoàn kế để cho đại ca của mình trở thành hung thủ thật sự. Kế này... trong lúc vội vàng, nghe xong chuyện của Mộng Ly rồi mới nhất thời quyết định hay sao?

Chu Nhượng Cận ngạo nghễ cười đáp lại:

- Đúng vậy.

- Thiên... tài!

Dương Lăng lẩm bẩm trong miệng.

Chu Nhượng Cận cười đắc ý.

- Tên tội phạm thiên tài!

Dương Lăng lại bổ sung thêm một câu.

Nụ cười của Chu Nhượng Cận cứng đờ, sau đó thì lại cười đáp lại:

- Ta ngay lập tức nghĩ đến ông trời đã cho ta một cơ hội tốt, tựa như đám người Đô Chưởng Man dựa vào địa hình hiểm trở tự nhiên để mà khéo léo thay đổi đi một chút biến đó thành một cửa ải bảo vệ hiểm yếu. Nếu như ta đã không giết được Thế tử, mượn đao để giết Thế tử cũng đã thất bại, vậy thì sao ta không thể thay đổi lại là Thế tử muốn giết ta?

Dương Lăng chen ngang nói:

- Ngươi muốn mượn đao giết người, muốn mượn đao của ta để giết Thế tử.

Dương Lăng lắc đầu nói tiếp:

- Ngươi là một kiêu hùng, ngươi rất giống với một người, rất giống với Giáo chủ Di Lặc giáo Lý Phúc Đạt. Y cũng giỏi đứng đằng sau mượn đao giết người.
Bình Luận (0)
Comment