Ngược Về Thời Minh

Chương 330.5

Ông ta đứng lên, chỉ khắp nơi nói: - Đại trạch của chúng ta, nhà cũ ở Bá Châu, những món đồ cổ, tranh chữ này, hơn một ngàn khoảnh đất đai trong nhà kia, vậy là bao nhiêu bạc hả? Trong nhất thời làm sao có thể kiếm được ngân lượng để lấp đầy cái động không đáy của đám người đó chứ?

Ông ta cười thảm nói: - Xong rồi! Lần này thực sự xong rồi! Bọn họ mà đến, liền phong hết tất cả sổ sách, thay đổi thủ vệ trong khi, sau đó trục kho kiểm toán, bây giờ kho Giáp Tự đã kiểm xong, thái giám quản kho cũng là người quen trong cung của Lưu Cẩn, cũng bị gông xiềng giam vào ngục, chỗ đóđi vào chỗ đó còn bị lột một lớp da, còn có thể đi ra sao?

- Vương chưởng kho, Hoàng đại nhân, đều bị bắt. Lưu Cẩn độc ác, thường nói đạo pháp không trách chúng, nhưng Lưu Cẩn ông ta còn lớn hơn cả pháp, một trăm sáu mươi hai người, bà biết không? Chỉ cần liên quan tới vụ án, mặc kệ tham ô bao nhiêu, đều bị liên lụy vào, một kho Giáp Tự đã bắt một trăm sáu mươi hai người, có thể sống sót, ta đoán không có một nửa đâu.

Ảm đại nhân rơi lệ, tuyệt vọng nói: - Ta là quan chưởng quản Tang Phạt Khố, cuối cùng mới tra đến ta, ha ha, cả nhà chúng ta còn có thể đoàn viên cuối năm, sau đósau đó thì đợi xét nhà chém đầu đi.

Lý thị che miệng run run nói: - Ông trời của ta, bắt nhiều người như vậy. Ông taông taông ta ông ta đều bắt sạch từ trên xuống dưới của kho Giáp Tự rồi.

- Cũng không phải bắt sạch! Ảm đại nhân ủ rũ nói: - Phó quản Kho Giáp Tự Khâu đại nhân không việc gì cả, ông tat ham cũng không ít hơn ta.

- Hả? Lý thị bắt lấy tay ông ta, vội vàng nói: - Ông ta tặng bao nhiêu bạc? Có cách gì vậy, chi bằng chúng ta cũng nhờ vả ông ta.

- Vô dụng thôi! Ảm đại nhân đẩy phu nhân ra, si ngốc nói: - Khâu đại nhân là đệ đệ Khâu Phò mã, bọn họ nhờ Công chúa An Quốc, tặng cho Tổng quản phủ Nội Vụ Mã Vĩnh Thành một số vàng lớn, sau đó Mã Vĩnh Thành đi cầu xin Lưu Cẩn, lúc này mới buông tha một mình ông ta, dù là như thế, ông ta cũng đã bị trừng trị đến an phận hơn. Ông ta còn dám giúp người khác? Chúng ta...

Vừa nói tới người này, cậu em vợ ông ta cùng với Lý Hổ làm việc ở Tây Thập Khố "ầm" một tiếng tông cửa vào, hồn bay phách lạc nói: - Tỷ phu, tỷ phu, việc lớn không hay rồi. Vương chưởng kho xác nhận ca ca ông ta cũng tham gia vào vụ án này, nhà cậu của Hoàng đại cũng thế. Bây giờ người của Đông Xưởng phụng mệnh của Lưu Cẩn ra khỏi thành xét nhà của bọn họ, chúng ta làm sao đây? Làm sao đây?

Lý thị vừa nghe hồn bay phách lạc, sớm biết vậy sẽ không tham tiền tài bất nghĩa này rồi. Ba tỷ tỷ, năm huynh đệ nhà mẹ đẻ của bà đều dựa vào vị trượng phu làm quan này để phát tài, lần này còn không phải bị Lưu Cẩn bứng cả ổ sao? Hoạn quan độc ác kia, ăn thịt người cũng không nhả xương, cho dù là ói hết bạc ra, chỉ e có thể bảo vệ toàn thây đã là tốt lắm rồi.

Thân mình Lý thị mềm nhũn, đặt mông ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân của Ảm đại nhân kêu lên: - Vậy phải làm sao bây giờ, gia của ta ơi, cả nhà chúng ta sẽ bị người ta chém đầu. Tên Lưu Cẩn đang chém ngàn đao đó, sao ông ta không té ngã đập đầu chết đi cho rồi! trờitrời ơia a

Lý Hổ nuốt nước miếng nói: - Tỷ phu, bằng khôngchúng ta chạy đi!

- Chạy? Chạy đi đâu? Cả một nhà chúng ta. Ta thuở nhỏ đọc sách, sau đó làm quan, ra khỏi kinh thì không nhận ra đường nữa. Hơn nữa, đệ cho rằng Xưởng Vệ mà ngu ngốc vậy sao? Đang tra Tây Thập Khố, có thể không nhìn đến chúng ta sao.

Lý thị còn đang khóc lóc nỉ non, bị Ảm đại nhân bụm miệng bà lại, quát: - Chớ có lên tiếng, để người trong phủ nghe được, lỡ như có mật thám của Xưởng Vệ, ta và bà đều bị ngũ mã phanh thây đó!

Lý thị lau nước mắt nước mũi, tóc tai bù xù nói: - Phì! Còn mật thám Xưởng Vệ! Ông là quan to cỡ nào chứ, người ta chịu nể mặt ông, phái mật thám đến nhà ông à?

Bà ta lại ôm chân đệ đệ, khóc lóc rơi nước mắt nói: - Sao ta lại không có huynh đệ kết thân với hoàng gia chứ, lần này cả nhà hoàn toàn kết thúc rồi...

- Bám hoàng thân, bám hoàng thân. Bà sinh được con gái tốt sao? Nếu ta có đứa con gái làm Hoàng hậu, hoặc là có con trai làm Phò mã

Ảm đại nhân nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại, hai mắt xuất thần xa xăm, con ngươi đen tỏa sáng. Lý thị bị hù co rúm lại một chút, run rẩy nói: - Lão gia, ôngông làm sao vậy? Ông đừng để dọa đến điên chứ.

- Ta không điên Ảm đại nhân yên lặng nói: - Nhi tử của ta, con trai của ta vừa mới mười sáu, đã đỗ cử nhân, rất tuấn tú, lại có công danh, không phải công chúa Vĩnh Phúc đang tuyển Phò mã sao? Đây chính là ngự muội của đương kim Hoàng thượng, nếu đoạt được cuộc hôn nhân này, ngay cả Lưu Cẩn cũng phải tính toán cẩn thận, không cần một đồng nào, nhà chúng ta cũng có thể vững như Thái Sơn, gió thổi không ngã!

- Nhi tử của ta? Lý thị nước mắt đầy mặt, ngây ngốc nói:

- Bệnh của Dạ nhiđỡ rồi sao? Lang trung chẳng phải nói, dù chăm sóc tốt đến mấy cũng không qua được đầu xuân sang năm sao? Cho dù được tuyển, nếu Công chúa vừa qua khỏi cửa, Dạ nhi liền Hoàng thượng sẽ không xét cửu tộc nhà ta chứ?

Ảm đại nhân am hiểu quy củ quan trường và hoàng gia, ông ta u ám cười rộ lên: - Không có chuyện đó đâu, cho dù là Hoàng thượng, có khi cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Cho dù đang bái đường mà nhi tử chúng ta đoạn khí, người cũng phải công nhận cuộc hôn nhân này, Công chúa cũng vĩnh viễn xem như là con dâu của Ảm gia chúng ta. Chúng ta chính là hoàng thân quốc thích, công chúa Vĩnh Phúc cho dù hận không thể ăn thịt chúng ta, ngoài mặt cũng phải gọi cha mẹ, cũng không thể trơ mắt nhìn cả nhà chúng ta bị chém đầu, ha ha ha ha

Lý Hổ ngây ngốc nói: - Tỷ phu, cháu trai nhất định có thể được tuyển sao? Nếu không được tuyển, cũng vô dụng thôi.

- Sao lại không thể? Ảm đại nhân cười lạnh: - Tuyển Phò mã là tuyển thiếu niên mười bốn tới mười sáu tuổi, ở tuổi này đỗ tú tài còn chẳng được mấy người, đệ cho rằng ai ai cũng là thần đồng giống như Dương Đình Hòa sao? Dạ nhi là cử nhân, đây cũng là một mình một cõi rồi, dáng vẻ nó cũng điềm đạm nho nhã, cũng rất xứng đôi, huống chi...

Ảm đại nhân ánh mắt chớp động, chậm rãi nói: - Chức quan của ta mặc dù không lớn, nhưng ta là quan quản nội kho của Hộ Bộ, thường xuyên tiếp xúc với thái giám các ti trong cung, chỉ cần có thể cho bọn họ nhiều bạc, điều kiện nhi tử lại xuất chúng, công chúa Vĩnh Phúc không gả vào nhà ta thì còn gả đi đâu chứ?

Lý thị ngẫm nghĩ một chút, bỗng đứng lên: - Được! Ta thấy được đó! Nhi tử đột nhiên bệnh nặng, thấy sắp không sống nổi nữa, lúc sắp chết lại cưới Công chúa làm vợ, người làm mẹ như ta cũng không làm nó thất vọng, huống chi còn có thể cứu tính mạng cả nhà. Lão gia, mau để Dạ nhi đi tuyển Phò mã đi.

Lý Hổ vỗ trán nói: - Đệ nhớ ra rồi, hôm nay dường như là ngày cuối cùng, hơn nữa người không có công danh không cho phép báo danh nữa, qua khỏi ngày hôm nay thì không còn cơ hội nữa đâu.

Ảm Đông Thần vội la lên: - Thanh tra xong Tây Thập Khố cũng phải sang đầu xuân, tuyển Phò mã chậm nhất là cuối năm có thể chọn ra, chỉ cần làm hết nạp tài, vấn danh, nạp cát nạp trưng, coi như đã định thân phận rồi, chính Hoàng thượng cũng không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Còn có cơ hội. Tính mạng và vinh hoa phú quý của toàn gia chúng ta, toàn bộ trông cậy vào Dạ nhi, mau! Phu nhân mau chóng gọi nó dậy, Hổ Tử, chuẩn bị xe ngựa, lập tức dẫn nó đi báo danh!
Bình Luận (0)
Comment