Ngược Về Thời Minh

Chương 372.3

Quân phòng thủ đầu thành ôm bụng cười to:

- Ha ha ha, ngươi chớ có đùa cợt, hai ngày trước có cháu trai còn mạo danh Diễn Thánh Công Khổng Công Gia đấy, bị lão tử cho một bãi nước tiểu dội đi rồi. Ngươi là đặc sứ của Uy Quốc Công trong kinh? Ta nói huynh đệ ngốc, ngươi trước tiên sửa lời của ngươi lại, trực tiếp nói ngươi là Uy Quốc Công không phải càng tốt sao?

Đại Bổng Chùy vừa bực mình vừa buồn cười, gã trừng mắt nhìn về phía trên thành liên tục gào giải thích, gào đến cổ họng bốc khói, quân phòng thủ đầu thành dứt khoát quay đầu không để ý đến gã nữa.

Lưu Đại Bổng Chùy vò đầu bứt tai, đột nhiên nghĩ ra một kế, hướng về phía quan binh đầu thành hét nói:

- Quan gia, quan gia, tôi nói thật, tôi kỳ thật chính là đầy tớ của Vương lão tài chủ huyện bên cạnh, trong nhà bị Bạch Y Quân cướp sạch rồi, tiểu nhân trộm một viên gạch vàng to, một mình chạy trốn đi ra ngoài. Nhưng ta hiện nay ngay cả miếng ăn đều không có, ngài giơ cao đánh khẽ, cho tôi vào thành đi, chỉ cần đi vào, viên gạch vàng này chính là của ngài rồi.

Trên đầu thành rầm rầm một lúc, nhô ra bảy tám cái đầu, một đám trừng mắt như nhìn bánh bao giống nhau, trong đó có một người nhìn quân phục là một tên Bá Tổng, y trừng mắt đánh giá trên dưới Đại Bổng Chùy một hồi, cười ha hả nói:

- Tiểu tử, cục gạch vàng ngươi giấu trên người đâu?

Nếu Lưu Đại Bổng Chùy nói gã là tài chủ hoặc là đại thiếu gia của nhà tài chủ, sợ là không có ai sẽ tin tưởng, nhưng gã nói là tên đầy tớ nhà địa chủ, thừa dịp hỗn loạn trộm tài vật của chủ nhân, chuyện này thời điểm chiến loạn cũng thường gặp rồi, quân phòng thủ đầu thành ngược lại không hoài nghi.

- Đúng vậy, đúng vậy, với bộ dạng này của ta, lưu tặc nhìn cũng đều lười soát người. Cho nên cất giữ được rất tốt, vốn muốn bán tiền, chờ sau khi ổn định xuống, mở một tiệm nhỏ, nhưng hiện tại sống đều không sống nổi nữa rồi, quan gia, ngài mở lòng từ bi………

- Hắc hắc hắc, ngươi yên tâm đi, chỉ cần là thật, ta sẽ cho ngươi đi vào. Tiểu Lục Nhi, Lục Tử, nhanh đi cầm sợi dây, buộc cái giỏ, để hắn ta đem cục gạch vàng đặt vào trong giỏ, kiểm nghiệm trước rồi nói sau.

Một binh sĩ thân tín tên Tiểu Dư bên cạnh cười cười thấp giọng nói:

- Nhị ca, Hành Vương gia đã hạ lệnh đấy, thật muốn cho hắn ta đi vào ư?

Bá Tổng bĩu môi nói:

- Cho hắn tiến vào, cho cái rắm ấy! Mẹ nó, không phải là tên đầy tớ trộm tài vật nhà chủ chạy trốn ra ngoài sao, lão tử không bắt hắn tống vào ngục tra xét đã không tệ lắm rồi, bản thân hắn có chân đau bị ta nắm rồi, ngậm bồ hòn dám phóng rắm sao? Đợi cục gạch vàng lên thành, phóng hai mũi tên dọa hắn chạy. Hắc hắc, vùng chiến tranh loạn lạc, tiểu tử này không là làm kẻ tặc chính là đói chết, không có trở ngại gì.

Tiểu Dư cười hắc hắc, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Tiểu Lục Tử tìm sợi dây thừng, buộc cái giỏ đựng vôi thuận tiện thả xuống dưới thành. Lưu Đại Bổng Chùy quay lưng về phía bọn chúng, liền quẳng cái bọc trên mặt đất, đem một khối lớn bằng cỡ bàn tay ở đoạn trên cùng gậy đánh chó dính chắc bẻ gãy, bên trong lộ ra một đoạn lụa màu vàng, Lưu Đại Bổng Chùy lấy ra, thuận tay vơ một hòn gạch mẻ gói lại, bỏ vào trong giỏ.

Vài tên quân phòng thủ đầu thành nhìn cái mông của gã vểnh lên cũng không biết đào cái gì, trên quần mấy cái lỗ rách vốn không hiện rõ, lúc này rõ ràng lộ ra mông thịt, không kìm được hi hi ha ha, cười giễu không ngừng.

Lưu Đại Bổng Chùy làm xong rồi, nâng người lên hướng về phía đầu thành hô:

- Quan gia, đã bỏ vào trong giỏ rồi.

Dư Tiếu tinh thần chấn động, vội vàng nhào qua, cùng Tiểu Lục Tử đem kéo nhanh giỏ lên. Trong thời gian chốc lát, đầu thành vèo một tiếng bay ra một viên gạch. Bá Tổng gia nhô đầu ra hung ác chửi mắng:

- Vương bát cao tử, lấy cục gạch lừa gia gia ngươi?

Lưu Đại Bổng Chùy né một chút, chắp tay cười to nói:

- Biết chữ không huynh đệ, viên gạch kia không đáng giá, vật bọc nó nhưng lại đánh giá bạc, ngươi nhìn rõ đi!

Bá Tổng ánh mắt sáng lên, thất thanh nói:

- Con mẹ nó, chẳng lẽ là khế ước phòng đất? Nhanh nhanh, lấy ra ta xem thử.

Bá Tổng cầm lụa vàng trong tay, đặt ngang dựng thẳng xem, nhìn một hồi lâu hô:

- Tiểu Lục, không phải ngươi biết chữ sao, đọc cho lão tử, bên trên này vẽ lung tung loạn xạ gì đó?

Tiểu Lục Tử học qua tư thục, con người cũng nhã nhặn, thường bị người sai bảo sai đến gọi đi, nghe vậy vội vàng nhận lụa vàng, gật gù đắc ý đọc:

- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế, chiếu viết……….

Đọc đến chỗ này, hắn ta không khỏi ngẩn người, há hốc mồm ngẩng đầu nhìn Bá Tổng. Bá Tổng trừng mắt nhìn lại gã, lắp bắp nói:

- Gì…gì….đồ chơi gì?

- Thánh…thánh..thánh chỉ!

- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế, chiếu viết:

Uy Quốc Công, Phó Soái Kinh doanh Ngoại Tứ Gia quân Dương Lăng, xuất binh ra trận tiêu diệt loạn phỉ, quân chính Sơn Đông, tất cả các chức quan quan trọng, đều chịu quản lý, kẻ trái lệnh lập tức hành quyết.

Hành Vương Chu Hựu Huy, Phó Tổng Binh tướng lĩnh hiện đóng quân tại Thanh Châu Trịnh Hồng Phi, Tham Tướng Phương Thanh Vân, Tri Phủ Lạc Thiếu Hoa cùng với các quan viên lớn nhỏ khác từ trên mặt đất bò dậy, Lưu Đại Bổng Chùy cầm gậy đánh chó đứng ở bên cạnh, từ trong khe hở nhỏ của gậy đánh chó khoét rỗng lấy ra bản hiệu đính binh bộ, bên trên đã có ấn tín đám tham tướng Diên Đồ Đại Phụ, Tri Phủ, đám quan viên Du Kích, Phòng Thủ của Tề Nam Phủ.

Lưu Đại Bổng Chùy kéo căng mặt trứng đen, lớn tiếng nói:

- Nơi này là trạm cuối cùng, phải lập tức sai người liên hệ với các thành lân cận, lần lượt thay phiên nhau chuyển tin tức đến Đức Châu, để Quốc Công đại nhân biết nơi này đã nhận mệnh hành sự. Về mệnh lệnh cụ thể, vì quan hệ trọng đại, Quốc Công không cho phép gửi công văn đi, phải do ty chức chính mồm giải thích cho Vương gia và các vị đại nhân biết.

“Dương Lăng phái người đến, nhất định là chủ ý nhằm vào quân phòng thủ Thanh Châu.” Hành Vương điện hạ nghĩ, cực kì không cam tâm tình nguyện. Nhưng tên ăn mày trước mắt này đang cầm thánh chỉ của Hoàng Đế mà đến đấy, bên trên nói rõ ràng, binh mã Sơn Đông, chuyện quân chính quan trọng, toàn bộ do Dương Lăng chỉ huy, ai dám làm trái chính là khi quân, Hành Vương cũng không có gan tạo phản.

Huống chi sáu tỉnh ven biển đang trong cuộc chiến chống giặc Oa được Dương Lăng chỉ huy thu được toàn thắng, quan binh mấy tỉnh này đối với hắn tin tưởng mười phần. Nhất là trong đoạn thời gian kia, Dương Lăng quân kỷ nghiêm minh, bãi bỏ Cang Viên của quân đội tác chiến, ấn quân công ban thưởng, trong số tướng lĩnh cấp thấp một bộ phận rất lớn đều là ở trong trận chiến này thay thế được địa vị tầm thường vô vị bắt đầu đảm nhiệm tướng lĩnh, mới lên chức đến sĩ quan địa phương.

Những sỹ quan trẻ trung này dĩ nhiên vô cùng tôn sùng Dương Lăng. Tướng lĩnh cao cấp bởi vì được lợi không nhỏ ở trong cuộc chiến chống giặc Oa, đối với Dương Lăng cũng hết sức vui vẻ nghe lệnh. Trước mắt vị Phó Tổng Binh này chính là vì chống Oa có công từ Tham Tướng trực tiếp thăng lên, vừa nghe Lưu Đại Bổng Chùy chính mồn nói mệnh lệnh của Dương Lăng. Bọn họ không đợi dặn dò, liền chen lên, đem Đại Bổng Chùy vây lại.

Hành Vương thấy thế không khỏi nơm nớp lo sợ: “ Hành Vương phủ của ta không thể có sai lầm nha, Dương sao chổi lớn này, phái người đến Thanh Châu rốt cuộc mưu đồ cái gì nha?”
Bình Luận (0)
Comment