Ngược Về Thời Minh

Chương 376.3

Bành Tiểu Dạng vừa lăn vừa bò đi ra khỏi chỗ đó, đứng dậy với khuôn mặt xám xịt:

- A… đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá!

Dương Lăng vội kêu người kéo y vào sau tảng đá bên đường, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy, vừa nãy cái gì nổ vậy, sao mà lớn tiếng thế…

- Đáng sợ quá, thật là đáng sợ quá.

Bành Tiểu Dạng gãi gãi cái đầu tổ chim, nói như chưa hoàn hồn:

- Tôi chỉ bắn một phát thủ lôi thôi mà, ai ngờ lại biến thành như vậy. Đồ của A Đức Ny cô nương đáng sợ quá.

Cái thủ lôi mà Bành Tiểu Dạng bắn ra, rơi trúng ngay trên nóc một cái xe ngựa, trên đó là hỏa dược mà Bạch Y đạo thu gom được. Do đạn của đại pháo đã sử dụng hết, nên tạm thời không dùng tới hỏa dược. Bạch Y đạo cũng biết hỏa dược này là đồ tốt, vì vậy vừa nghe lệnh di chuyển, lập tức đem hết chúng lên xe ngựa, định mang theo đi, nhưng không ngờ cái xe đầy hỏa dược này lại trở thành mầm tai họa.

Uy lực khi xe hỏa dược đó phát nổ vượt xa thủ lôi mà Du kích Tân và thuộc hạ của mình mang theo. Nơi vụ nổ xảy ra biến thành một cái hố lớn. Lấy nó làm trung tâm, trong vòng bán kính hơn mười trượng, tất cả Bạch Y quân, xe ngựa, chiến xa đều bị thổi bay lên không trung. Dư chấn của vụ nổ đẩy người ngựa trong vòng mấy mươi trượng ra hết bên ngoài, đè nén đàn áp lên nhau.

Du kích Tân cũng nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc đó. Còn chưa kịp định thần, đàn ngựa phát điên do tiếng nổ cũng đã bắt đầu mất tiêu. Chiến mã của quan binh dưới trướng Du kích Tân đều đã quen với tiếng nổ, vả lại còn bị nhét đầy lỗ tai, tuy cũng có chút hoang mang, nhưng cũng đã bị những kỵ sĩ kỹ thuật cao cường khống chế. Nhưng sự xao động của bầy ngựa rất dễ lây sang đồng loại, tất cả chiến mã xung quanh đều gào rú phát điên, chạy như điên. Chúng ảnh hưởng tới ngựa của các quan binh, làm cho những con ngựa này cũng bắt đầu xao động, không chịu khống chế.

Sự chèn ép dồn nén do bầy ngựa nổi điên gây ra, hầu như không ai đỡ nổi. Trước mắt còn có hơn mười trượng cự ly, nhưng đàn ngựa điên chạy tán loạn khắp nơi. Do đại quân đang từ từ di chuyển về hướng tây nam, nên phần lớn chiến mã phát điên theo quán tính đều tăng tốc chạy cả về hướng tây nam. Nếu muốn xuyên qua dòng người điên cuồng như thế, mặc ho họ có chém thế nào đi nữa, ba ngàn kỵ binh cũng sẽ bị áp lực to lớn này đè bẹp.

Du kích Tân thấy tình thế không ổn, chỉ đành hô lớn:

- Thuận theo hướng của đàn ngựa! Thuận theo hướng của đàn ngựa!

Nói rồi, dẫn đầu quay đầu ngựa, tham gia vào dòng người đang lưu động về phía tây nam, đồng thời cũng cầm đao trên tay, không ngừng chém hết những tên chắn đường phía trước.

Những thuộc hạ ở đằng xa hầu như không nghe thấy tiếng nói của y giữa một tràng những tiếng hí, tiếng vó ngựa như thế. Nhưng họ đều là những binh sĩ thân kinh bách trận, vừa nhìn hành động của Tướng quân và những binh lính bên cạnh, lập tức hiểu ran gay. Cho nên họ cũng quay đầu ngựa, hòa nhập vào dòng chảy điên cuồng này.

Để đề phòng bị những con ngựa tăng tốc chen chúc sau lưng đụng phải, mã đao trong tay họ không ngừng vung lên chém xuống, máu văng tung tóe, nhưng đội quân điên cuồng này dường như đã chai sạn. Tình trạng hỗn loạn của cả chiến trường đã không còn ai có thể khống chế được nữa, những tiếng kêu thảm khốc, thấp có, cao có, thanh có, trầm có, đan vào nhau tạo thành những âm thanh thê thảm đến rùng rợn. Bộ binh của Bạch Y Quân trở thành nạn nhân đầu tiên dưới móng ngựa trong trận điên cuồng này, người sống sót thì trăm người cũng không thấy một.

Từ Gia Lâu, một tuyến phòng thủ của kỵ binh Thanh Châu.

Nhiệm vụ gốc đột kích đổi thành thiết lập chướng ngại vật chặn kẻ địch. Mệnh lệnh khiến cho thủ quân Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm. Lúc dã chiến, khí thế hung tợn không sợ chết của Bạch Y Quân, thiết kỵ xông pha uy phong lẫm liệt, thật sự là khiến họ sợ quá rồi.

Bọn Bạch Y đạo có thể vì cướp một bịch bắp, cậy một cái răng vàng, cưỡng hiếp một người phụ nữ mà lâm trận giết người. Tuy nói nhận lương đi lính thì phải lên chiến trường, nhưng muốn y tác chiến với một đám vong mệnh đồ, trong lòng thật sự là rất sợ. Giống như bây giờ…

Vó ngựa rầm rập như sấm tới, các quan binh đều căng thẳng lên. Họ vội vã chạy vào hai bên đường nấp, rồi cầm súng và cung lên. “Lưu Đại Bổng Chùy cầm cây thiết côn đen thui liếc họ một cái, hừ một tiếng khinh bỉ. Gã vừa gặm một cọng cỏ trong miệng, vừa ung dung đi lên trên sườn dốc, để tiện quan sát tình hình kẻ địch.

Trước mặt có đặt chướng ngại vật trên nửa dặm đường, toàn là chông, gai, bẫy, chặn… Bạch Y đạo có xông qua đây, trước hết phải hóa giải hết những thứ này đã. Quan binh không ngừng bắn tên quấy nhiễu, muốn hóa giải hết đâu phải chuyện dễ? Bọn chúng còn ở xa, thiệt tình, lo cái gì?

Nhưng sự khinh bỉ của Lưu Đại Bổng Chùy lập tức biến thành sự kinh ngạc. Miệng gã càng mở càng lớn, cọng cỏ trong miệng dần dần nghiêng xuống:

- Má ơi, mấy người này điên hết rồi sao? Có đánh trận kiểu này nữa sao? Cái này, vong mệnh đồ cũng không liều mạng đến thê chứ!

Bụi gai, trực tiếp xông qua, không hề lo lắng tới sự tổn thương đối với vó ngựa và chân ngựa. Hàng chắn, xông qua luôn, bị chúng đá tới nghiêng bên này ngả bên kia. Rất nhiều Bạch Y đạo bị văng ra khỏi ngựa khi chúng đang liều mạng phi nhanh mà không hề dể ý, cuối cùng họ bị chà đạp đền nỗi chỉ còn đống thịt nhão nhét.

Cự Mã Thương, chính giữa có một cái trục hình tròn, một đầu được chôn dưới đất, là một thanh gỗ lớn khoảng một cánh tay dài khoảng hai trượng, đầu thương nhọn hoắt nghiêng nghiêng chỉ lên không trung. Đám ngựa đang bôn đằng một cách điên cuồng cứ như là không nhìn thấy vậy, mặc cho kỵ sĩ trên ngựa ra sức kéo cương tới cỡ nào, chúng vẫn cứ lao đầu lên trước. Mũi thương nhọn hoắt đâm thẳng vào lồng ngực của ngựa, rồi đầu kia xiên từ lưng ra, những kỵ sĩ không kịp nhảy ngựa bị dâm thẳng vào bụng, cả người lẫn ngựa đều bị xiên chặt vào nhau.

Khu vực hố lấp ngựa cũng một cảnh tượng người đổ ngựa ngã. Chân ngựa bị bẻ gãy một cách dễ dàng, chiến ngựa bị thương và đám cướp bị té ngã hay bị đè đều lăn lộn dưới đất một cách đau khổ. Nhưng chúng cũng chẳng đau khổ được bao lâu, vì phía sau liên tục không ngừng có kỵ sĩ lại xông tới, đạp chúng dưới chân. Bọn chúng ngang nhiên dùng mấy trăm, thậm chí mấy ngàn nhân mạng lấp thành một con đường trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment