Ngược Về Thời Minh

Chương 377.6

Ta sẽ kiến nghị với Hoàng thượng viện lý do vì Bá Nhan đang chiếm cứ Thanh Hải, để đảm bảo cho sự an nguy của thương dân nên hạ chỉ cho Tứ Xuyên và các khu vực có giao thương với Tây vực đóng cửa vô thời hạn các hoạt động buôn bán. Cho đến khi nhân vật nguy hiểm Bá Nhan đó đi khỏi thì lệnh cấm vận đó mới được chấm dứt. Lúc đó ắt hẳn giá muối ăn, lương thực, trà bánh và những nhu yếu phẩm hàng ngày khác sẽ lập tức tăng vọt.

Khổ mà được sung sướng thì nhanh quen, chứ đang sung sướng mà phải chịu khổ thì không phải là chuyện dễ dàng đâu. Chỉ cần đã quen với chất lượng cuộc sông cao, nếu bắt bọn họ phải ăn thịt mà không bỏ muối, trên bàn ăn không có trà sữa, không có gạo nấu thành cơm, thì ắt hẳn bộ tộc của bọn họ nhất định sẽ tập trung lại phản đối mãnh liệt. Đám Vương công quý tộc đang được ngồi trên núi vàng núi tiền kia, bỗng nhiên lại chặn đứt mất con đường làm ăn của bọn chúng. Vậy thì cái tên tội đồ đó số phận sẽ ra sao đây?

Những thủ lĩnh địa vị tối cao của các phe phái tôn giáo phản đối, đám Vương công quý tộc thủ lĩnh của các bộ tộc phản đối, kỵ sĩ của dân du mục phản đối, tất cả đều phản đối sự hiện diện của Bá Nhan. Tới lúc đó chúng ta phái mật thám ở Thanh Hải tung tin đồn khắp nơi trong Tây vực rằng Đại Minh chuẩn bị phát binh, Ngõa Lạt chuẩn bị Nam tiến quyết chiến với Bá Nhan. Tin tức đó sẽ khiến cho chư bộ ở Tây vực bốn dĩ đã phẫn nộ đến cực điểm nhưng lại e sợ châm ngòi chiến đấu làm hại đến bản thân mình, nhận thấy thế cục thay đổi mà sẽ có những hành động kịp thời.

Nếu chư quốc, chư bộ của Tây vực đều coi một kẻ ngoại lai như Bá Nhan là quân địch thì mặc cho y có dũng mãnh kiêu hùng tới đâu cũng không thể đọ lại dược sự tấn công tứ phía của các thế lực, phía Bắc có Ngõa Lạt, phía đông có Đại Minh, phía Tây, phía Nam thì còn phải đối phó với quan đội các nước như Cáp Mật, Hỏa Đất Lỗ, Vu Điền v.v... Bá Nhan chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là tháo chạy về thảo nguyên phương Bắc, đòi lại tất cả những thứ đã bị mất về tay Hoa Đương, lấy lại sự tôn nghiêm đã bị đánh mất.

Lý Đông Dương trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu nói:

- Lão phu cho rằng kế sách này của Quốc công có tính khả thi. Sự sắp xếp đó của chúng ta sẽ khiến cho Bá Nhan cầm chắc tình thế buộc phải rút lui về thảo nguyên phương Bắc. Vậy thì Hoa Đương và Hỏa Si, hai kẻ đang thâu tóm lãnh địa của y, sẽ cùng với Bá Nhan hình thành thế tam hổ đoạt mồi. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian và tinh lực hơn nữa để giải quyết nội biến ở trong nước.

Dương Lăng lặng lẽ nhìn Lý Đông Dương một cách chăm chú và nói:

- Lão đại nhân, “Tĩnh Chính Thập Nhị Sớ” của ta đã gửi cho ngài xem qua rồi, ngài thấy... có tính khả thi chăng?

Hai mắt của Lý Đông Dương khép hờ, gương mặt dạn dầy sương gió chốn quan trường chợt lộ ra một nụ cười hàm ý sâu xa:

- Quốc công, quan trường có những quy tắc riêng của quan trường, đó là những quy tắc đã hình thành từ hàng ngàn năm nay. Ngài xông pha chiến trận, trảm tướng diệt giặc lập được công lớn cho triều đình, có sức ảnh hưởng lớn đến triều chính. Nhưng tiếp xúc với thể chế của chốn quan trường thì bắt buộc phải cẩn trọng vô cùng.

Quam trường, cốt lõi của nó là ở một chữ “Quyền”, không có quyền thì không có quan trường. Mà cốt lõi của “Quyền” là ở chữ “Lợi”. Chữ lợi này cũng đa nghĩa, lợi là lợi ích của quốc gia, nhưng cũng có lợi ích của cá nhân. Chữ lợi này là lợi ích của giang sơn xã tắc nhưng cũng có lợi ích của chính bản thân mình, lợi ích về một phương diện nào đó của mình. Chỉ khi nào sắp xếp thỏa đáng các mối quan hệ lợi ích đó thì ngài mới có thể đánh đâu thắng đó, bằng không thì ngài có thể được đẩy lên đến đỉnh điểm của quyền lực thì cũng có thể bị đám quan viên lớn bé liên kết lại kéo ngài xuống.

Lý Đông Dương nhìn Dương Lăng một cách thật sâu lắng rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Đừng coi thường sức mạnh quyền lực của một nhóm những quan lại chức sắc bé hơn mình. Bằng không cho dù ngài có thực hiện được kế hoạch sách lược của mình rồi thì cũng tuyệt đối không thể tiến hành nó một cách hiệu quả nhất. Ngài không có nghìn mắt nghìn tay để giám sát thì nhất định phải suy tính đến lợi ích của nhóm người đó, bao gồm cả những người đang đi theo ngài nữa. Thúc ngựa là để cưỡi ngựa; vậy những người đi theo ngựa thì để làm gì đây?

Lý Đông Dương cười hà hà rồi đứng dậy, vừa cười vừa nói:

- Lão phu đã không còn là người ở chốn quan trường nữa rồi, ta chỉ có thể truyền lại cho ngài những kinh nghiệm đúc rút được từ mấy chục năm lăn lộn chính sự. Quốc công ngài vẫn nên cân nhắc cẩn trọng hơn nữa.

Theo ý lão phu thì tốt nhất ngài nên tìm một nhân vật bình thường nào đó để cho gã trình tấu lên Hoàng thượng cuốn “Tĩnh Quốc Thập Nhị Sách” đó, đừng để chuyện đó có liên quan gì đến ngài. Đợi đến khi chiếu chỉ được công bố, quan sát xem có những người nào phản đối, đều phản đối tập trung vào những vấn đề nào. Tập trung nhắm mũi tên cho trúng đích, chuẩn bị các biện pháp đối phó, thay đổi những phương án không thể điều tiết được. Đôi lúc cần tiến hành những biện pháp thỏa hiệp thì mới có thể nhanh chóng thuận lợi để đạt được mục đích.

Lý Đông Dương vuốt râu cười nói:

- Lão phu xin phép về trước, Quốc công không ngại thì có thể bàn bạc thêm cùng Tiêu Các Lão. Gã đó nhân tình thế sự, quy tắc quan trường đều thuần thục nhuần nhuyễn trong lòng bàn tay, quả đúng là một con cáo già thành tinh, sao ngài cần mà không đến chứ? Ha ha ha...

Tiễn Lý Đông Dương đi khỏi, Dương Lăng ngoảnh đầu lại nhìn công trình Hoàng am đang chuẩn bị kết thúc, trăm nghìn việc to việc nhỏ, nhất thời tất cả các mọi chuyện đều đổ dồn đến khiến cho hắn phải lo lắng:

- Hoa Đương dã tâm không nhỏ, chỉ cần khống chế được địa bàn của Bá Nhan thì khó mà có thể khẳng định rằng y sẽ không quay đầu lại mà đối phó với Đại Minh. Rồi việc di dân đến Quan Đông, Bị quân đang tiến hành mọi việc. Chiến sự vùng Thanh Hải, Giang Nam, Sơn Tây rồi lại còn đại sự xây dựng lại vùng Hà Bắc, Sơn Đông sau chiến sự kết thúc.

Chỉ chưa đầy hai tháng nữa thôi là Hoàng am sẽ được xây dựng hoàn tất, chẳng biết nàng Tiểu Vĩnh Phúc vừa đáng thương vừa đáng yêu đó có cạo trọc đầu mà tới nơi này ở hay không. Sắp mãn hạn quốc tang nửa năm rồi, hôn sự của Hoàng thượng và Nhất Tiên đang ngày càng cận kề. Chuyện quốc gia, chuyện nhà, chuyện thiên hạ, không có chuyện nào là không phải nhọc lòng bận tâm.

Dương Lăng đầy tâm sự trong lòng, mơ mơ màng man quay về phủ, chầm chậm thả bước dưới giàn nho ở hành lang phía sau nhà: Chuyện nước, chuyện nhà... chuyện nhà... Ồ đúng rồi, hành tung của đám Bạch Y Quân nhanh như chớp. Lúc bọn chúng công kích Triết Giang đã bị đại quân vốn được ta sắp xếp, bố trí từ trước phản kích lại, nay đã có những dấu hiệu đang tiến về Nam Trực Lệ.

Chỉ e là Nam Trực Lệ lại có chiến sự, tuy nói rằng thành Nam Kinh phòng thủ kiên cố vững chãi, đám người Dương Hổ bị thất trận ở Thái An chưa chắc đã dám đánh Nam Kinh, nhưng để đảm bảo an toàn thì vẫn nên đón mẹ con Liên Nhi về thì hơn. Mấy ngày tới đây cần phải lệnh cho Ngũ Hán Siêu và Tiểu Ái đi Giang Nam một phen, đón hai mẹ con Liên Nhi đi đường thủy về đây.

Còn cả A Đức Ny, tiểu mỹ nữ Tây Dương xinh đẹp, đó nữa. Lần trước ở trên xe, hai người đều đã thân thiết ân ái đến như vậy rồi, tuy chưa thành đại sự gì nhưng lẽ nào lại bỏ mặc người ta như vậy sao? Làn da bánh mật, thân hình uyển chuyển gợi cảm, sự ngọt ngào hiền dịu đó... Ồ, quốc nạn cận kề mà ta lại nghĩ về phụ nữ, phải chăng là có chút vô sỉ?

“Hẳn cũng không đến nỗi chứ...”

Quốc công đại nhân tự mình lặng lẽ an ủi mình: Việc công việc tư đều không được sao nhãng, chiến sự với phải đánh, ân ái thì... vẫn phải có chứ!
Bình Luận (0)
Comment