Ngược Về Thời Minh

Chương 400.1

Vị tiểu thiếp mà Giang Bân chiêu nạp ở Bá Châu chính là Hoàng hậu Đại Thuận tên là Vương Mãn Đường, điều này Dương Lăng có biết. Bạch Y Quân loạn Bá Châu, đại chiến liên miên với quan binh, Bá Châu qua mấy lần đổi chủ, cả gia đình của vị mỹ nhân này cũng biến mất không thấy bóng dáng, Giang Bân cũng từng hao tổn tâm trí đi tìm, nhưng không ngờ nàng ta lại lưu lạc đến Nam Kinh.

Dương Lăng nghe Giang Bân nói cũng cảm thấy rất bất ngờ, thất thanh nói:

- Vương Mãn Đường? Nàng ta ở Nam Kinh này sao?

Hóa ra bọn hưởng mã đạo tấn công Bá Châu, đào bới được cả nhà Vương Trí đang trốn trong hầm ngầm, lột sạch tất cả vàng bạc. Vương Trí mắt thấy gia sản tích lũy cả đời bị cướp đi, than khóc ngăn cản, kết quả bị bọn hưởng mã đạo chém một đao thành hai đoạn, Vương Mãn Đường thế là rơi vào tay bọn hưởng mã đạo.

Nàng ta dáng người yêu kiều, dung mạo xinh đẹp, đương nhiên bọn hưởng mã đạo cũng không nỡ sát hại. Gã tiểu đầu mục đó bèn bắt nàng ta về thành, nhưng gã cũng chỉ hưởng thụ được mỗi một đêm, liền bị thủ lĩnh địa vị tương đối cao phát hiện, cứ thế nhiều lần thay chủ, thủ lĩnh chiếm được Vương Mãn Đường cũng càng lúc càng cao, cuối cùng người chiếm được nàng ta là Lưu Hành vốn là đường huynh của Lưu Thất, Vương Mãn Đường không thể thoát thân, cứ thế đành trở thành nữ nhân của cường đạo.

Lưu Hành trái lại rất ư cưng chiều nàng ta, bất luận đi đến đâu cũng dẫn theo nàng ta. Để tiện cho việc hành quân, Lưu Hành để nàng ấy cải nam trang mang theo bên cạnh. Lưu Lục công Đức Châu thất bại, hội hợp tàn quân Dương Hổ tháo chạy đến Giang Nam, đêm mà họ tấn công Nam Kinh, do Chu Đức An chỉ huy tài giỏi, tướng sĩ cùng liều mình, đại quân Lưu Lục, Dương Hổ bại trận chạy trối chết.

Giang Nam sông nước không thuận tiện làm cản đường tháo chạy của đoàn nhân mã, thế là đội ngũ nhân mã bị kéo dãn ra, Lưu Hành công thành thất bại chết ngay tại chỗ, không ai còn để tâm đến Vương Mãn Đường, nàng ta cưỡi ngựa tụt lại phía sau, bị quan binh bắt được. Tiền Ninh là Nam Trấn Phủ Ti Nam Trấn Sứ, lúc bấy giờ cũng ở trên đầu thành giám sát trận chiến, thấy quan binh áp giải về một nữ nhân, khăn trùm đầu rơi xuống, một mái tóc dài buông xõa. Tuy thân cải nam trang, nhưng vẫn rất là xinh đẹp, tức thì động lòng sắc tâm, bèn nói với Chu Đức An lấy người.

Chu Đức An vốn chẳng phải hạng háo sắc, lại có ý muốn mua chuộc tay Trấn Phủ Sử này, thế là giao Vương Mãn Đường cho y. Tiền Ninh qua một phen hỏi han, nghe nói nàng ta là một tiểu thiếp mới nạp của một tay tiểu du kích ở Bá Châu, vừa cưới hỏi đã bị bắt đi. Trở thành nữ nhân của đạo tặc, thế là y ban tặng ân uy, để nàng ta trở thành nữ nhân của mình.

Nếu Vương Mãn Đường chú trọng trinh tiết, cũng sẽ không nương thân ở Giang Bân, càng sẽ không bị bọn hưởng mã đạo coi như món lễ vật tặng qua tặng lại, Giang Nam là vùng đất màu mỡ phồn hoa, quan vị của Tiền Ninh lại cao hơn nhiều so với Giang Bân, tướng mạo cũng chẳng thua kém gì Giang Bân. Bản thân nàng ta cũng đang gặp nạn, há có thể từ chối? Nàng Vương Mãn Đường này chải tóc, trang điểm, ngại ngại ngùng ngùng lại trở thành tân nương lần nữa.

Vương Mãn Đường có sự quyến rũ của nữ nhân Giang Nam, lại có sự nóng bỏng của giai nhân phương Bắc, Tiền Ninh rất ư yêu thích. Hôm nay y dẫn theo tân nương mới nạp đến dạo miếu Phu tử, vừa hay gặp phải Giang Bân cũng vào thành xem náo nhiệt.

Trong lúc hai người tranh cãi thì Tiền Ninh đã yêu cầu y lấy Sính thư ra, nhưng ngặt nỗi phần sính thư này vốn dĩ được để ở nhà, Bá Châu chiến loạn sớm đã mất từ lâu. Trong lòng Tiền Ninh càng không chịu buông tay, bèn sai người đem Vương Mãn Đường giấu vào trong miếu Phu Tử, muốn dựa vào quyền thế bản thân để uy hiếp Giang Bân bỏ cuộc.

Khổ nỗi Giang Bân chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ riêng về đàn bà là không nhịn được. Người này tuy rằng cử chỉ tùy tiện ranh mãnh, nhưng gã có quan niệm rằng: nam nhân nếu nhục nhã đến độ ngay cả đàn bà mà mình yêu thích cũng phải nhường cho người khác, thế thì chi bằng mua miếng đậu phủ đập đầu mà chết cho rồi. Huống hồ Vương Mãn Đường vốn dĩ là tiểu thiếp mà gã đã phải tốn tiền vàng mua về.

Vừa nghĩ đến đây, Giang Bân khí huyết sôi sục, đùng cái bùng nổ, hóa thành dòng máu hung hăng, chẳng cần biết đến hậu quả, một hai muốn đòi lại người từ tay Tiền Ninh.

Giờ đây vừa nghe giọng điệu của Uy Quốc Công, xem ra người thê thiếp này của Giang Bân hóa ra Quốc công cũng quen biết, nếu thế thì cái gọi là sính thư bị mất cũng chẳng ăn nhằm gì rồi, lời nói của Quốc công chẳng lẽ còn không bằng sính thư ư?

Dương Lăng hỏi rõ đầu đuôi rồi. Chỉ cảm thấy một cơn đau đầu ùa tới. Cô nàng Vương Mãn Đường này nếu là Lý Thiến Nương, bản thân sẽ đóng vai Hứa Cửu Kinh, nàng ta yêu ai thì đem cô nàng dâng cho người đó là xong, nhưng giờ không được rồi, khoan hãy nói đến nàng ta vốn là nữ tử lẳng lơ ong bướm, hơn nữa đã sớm làm người của Giang Bân rồi, về tình về lý thì không thể nhường lại cho Tiền Ninh, nhưng Tiền Ninh thì…

Dương Lăng ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ thấy hai người Tiền Ninh và Giang Bân đang đấu mắt với nhau, vừa trông thấy ánh mắt ấy, lời nói đến khóe miệng lại chẳng dám thốt ra. Dương Lăng đứng dậy đi lại vài bước, xoa nấm đấm tay rồi ho lên hai tiếng, nói:

- Tiền đại nhân, mời người qua đây.

Tiền Ninh vội vàng đứng dậy. Giang Bân nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt trợn trừng khẩn trương. Tiền Ninh bước đến bên cạnh Dương Lăng, nhỏ giọng nói:

- Quốc công…

Dương Lăng nắm lấy vai y, tiến đến dưới một gốc cây có hình thù kì lạ, gượng cười hai tiếng nói:

- Lão Tiền này, ở Kinh Sư thì ngươi đã có bốn vị tiểu thiếp xinh đẹp như hoa như ngọc rồi, mỹ nữ ở Kim Lăng thành nhiều như mây trên trời, ngươi đến đây cũng xem như cá gặp nước rồi, ha ha, giờ lại nhặt về bao nhiêu phòng thê nữa rồi?

Tiền Ninh nở nụ cười, nói:

- Cũng nhờ vào phúc của Công gia, không nhiều lắm, cũng chỉ nạp được bốn người, hai người là danh kỹ Tần Hoài, còn có một người là con gái của hộ gia đình nhỏ, còn một người nữa, chính là con gái Tri phủ bị thanh toán trong vụ án sông Mạc Thanh, nàng nào cũng xinh như hoa, nàng thiên kim của Tri phủ hiện giờ còn sinh cho ta một bé trai nữa đấy.

Dương Lăng cười nói:

- Cung hỷ cung hỷ, hữu tử vạn sự túc, thật là đại hỷ nha. Nói ra, bên cạnh ngươi có nhiều mỹ nữ như vậy, ta tin rằng Vương Mãn Đường tuy đẹp, cũng không hẳn là nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt sắc nhân gian, sắc dục của ngươi quá nặng, e rằng chỉ ham cái mới lạ thôi phải không? Chỉ vì chuyện cỏn con này mà gây náo loạn toàn thành, không nên đâu.

Sắc mặt của Tiền Ninh liền trở nên khó coi, khô khốc cất lời nói:

- Quốc công, ty chức và ngài là chỗ quen biết lâu năm, nhất là sau khi đến nhậm chức ở Giang Nam, ty chức cảm tạ sự đề bạt của Quốc công, nhưng hễ là chuyện của Quốc công gia, ty chức luôn đặt lên hàng đầu, không dám chậm trễ. Tiền Ninh không dám so sánh với Quốc công gia, nhưng ở thành Nam Kinh, cũng xem là nhân vật có địa vị, giờ gây nên cảnh tượng thế này, ngài bảo ta ngoan ngoan chắp tay nhường người, thử hỏi ta có nhường được hay không nào?
Bình Luận (0)
Comment